Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 55: Kẹo hồ Lô




Edit: Teade

Beta: Hạ Y

_________

Con gái nhà người ta là áo bông nhỏ tri kỉ, con gái nhà Yến Lâu là bình nước rò điện, đã không tri kỷ mà còn đau tim, khiến trái tim người ba già như cậu vô cùng lạnh lẽo. Cậu nhìn Dorothy nhảy nhót xung quanh Louis đang ngại ngùng, miệng như pháo bắn liên thanh, hỏi đến mức Louis luống cuống tay chân, thường xuyên nhìn bọn họ bằng ánh mắt cầu cứu.

Để đứa bé đáng thương này không bị dọa, Yến Lâu chỉ đành ngăn cản: “Được rồi được rồi, Dorothy, em dẫn nó làm quen với tình hình trong cửa hàng đi.”

“Được nha!” Dorothy đồng ý rồi lôi kéo Louis định đi, bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói: “A, ba xấu xa ơi…”

Yến Lâu: “Ừ?”

Dorothy ngoan ngoãn sửa mồm ngay: “Ba ruột, ba, chủ tiệm đại nhân!”

Yến Lâu dở khóc dở cười: “Làm gì đó? Em nói thẳng đi, em như vậy tôi thấy sợ.”

Dorothy lén lút liếc mắt nhìn Louis, hâm mộ nói: “Em cũng muốn có mặt nạ, phải là màu trắng, trông phải lạnh lùng!”

Yến Lâu: … em làm khó người ba tay tàn của em rồi.

Cậu ỉu xìu đỡ trán: “Qua một thời gian nữa đi, chờ tôi rảnh đã, nếu không được thì dẫn em ra ngoài mua.”

Dorothy lập tức mỉm cười ngoan ngoãn: “Cảm ơn chủ tiệm, bọn em đi đây!”

Yến Lâu xua tay, mau đi đi, đừng có ra đề khó cho cậu nữa!

Dorothy hào hứng lôi kéo Louis đi, liếc thấy Louis đáng thương còn bị cô nhóc kéo lảo đảo, suýt lăn xuống bậc thang. Nhưng cho dù là như thế thì Louis cũng chẳng buông tay ra, mà cứ để Dorothy nắm lấy, coi bộ nó cũng rất thích người bạn mới nhiệt tình quá mức này.

Yến Lâu nhìn một lát là không nhìn nữa, quay người đi đến vườn hoa, Hughes đi theo sau cậu với khoảng cách không gần không xa, báo cáo tình hình gần đây cho cậu.

Lão hổ dúi đầu vào bụi hoa, cẩn thận chơi trốn tìm với các búp bê, mùi hoa quá nồng khiến nó muốn hắt xì nhưng vì thích chơi trốn tìm nên nó cố gắng nhịn, chỉ là lông trên người hay run lên một cái, như bị điện giật vậy.

Nghe có tiếng động sau lưng, lỗ tai hổ run lên, bỗng quay đầu qua nhìn, hai mắt sáng trong suốt.

“Gào!”

Đầu hổ ở thế giới Hoang Dã lớn hơn hổ ở thế giới Âm Dương một tí, sức nặng gần hai trăm rưỡi ký bổ nhào về phía này, cho dù Yến Lâu đã chuẩn bị rồi vẫn không nhịn được lảo đảo nghiêng ngả, miễn cưỡng đỡ được cú làm nũng của hổ ta.

Phải biết rằng vài ngày trước, con hổ này vẫn là vua rừng rậm xưng vương xưng bá ở một khu rừng nguyên thủy, không sợ trời không sợ đất, gầm lên là mọi âm thanh đều im bặt. Sau khi đi theo Yến Lâu ăn uống chơi đùa mấy vài, đã học được cách tỏ ra đáng yêu, ngay cả móng vuốt cũng cùn đi, đúng là cuộc sống xa xỉ dễ khiến người ta sa đọa, hổ ta cũng chả thoát được sự ăn mòn của cuộc sống phóng túng.

“Được rồi được rồi!” Yến Lâu túm cái đầu hổ đang dụi qua dụi lại: “Mi ăn cơm trưa chưa? Có đói bụng không?”

Hổ nhìn cậu bằng ánh mắt chờ mong, há mồm, ặc… có hơi thúi, phải đánh răng!

“Được, mi ngậm miệng lại đi, ta biết mi đói bụng.” Yến Lâu bất đắc dĩ: “Ta sẽ cho mi ăn ngay, đừng sốt ruột.”

Lão hổ hài lòng, Yến Lâu xoa đầu nó, thì thào lẩm bẩm: “Đã dắt mi về đây rồi thì nên đặt tên cho mi…”

Cậu ôm cái mặt lông của hổ, hỏi ý kiến nó: “Mi muốn được gọi là gì? Cho mi một cơ hội đặt tên cho mình, không nói thì ta sẽ đặt đấy.”

Hổ nghiêng đầu vô tội: ngao?

“À, mi không biết nói.” Yến Lâu cười tủm tỉm xoa lỗ tai nó: “Vậy ta chỉ có thể đặt tên cho mi.”

“Vốn dĩ do màu lông của mi giống Kẹo mới dẫn mi theo, vậy thì lấy tên theo phong cách của Kẹo đi, tên gì nhỉ, hổ…. kẹo hổ, hổ kẹo…. kẹo hồ lô?”

Con hổ mở to hai mắt tròn long lanh nhìn cậu, không hề có vẻ hung ác lúc mới gặp.

“Tên là kẹo hồ lô!” Yến Lâu vỗ tay, đặt cho con hổ oai hùng khí phách mạnh mẽ một cái tên không hề liên quan.

Sau khi cậu đến vườn hoa, cả đám búp bê đang chơi trốn tìm đều chạy đến, Lan Y, Glan và Vivian cũng có trong đó.

“Chủ tiệm ơi chủ tiệm!” Mỗi lần Glan gặp cậu cũng gào to một lần đầu tiên: “Ngài đã quay lại! Tôi có tin tốt cho ngài!”

“Tin tốt gì?” Yến Lâu hỏi.

Glan nói: “Tin đầu tiên là thiên phú của Vivian đã thức tỉnh rồi!”

Có vẻ Glan càng vui sướng hơn cả Vivian: “Bà nội của Vivian cũng có năng lực này, bà ấy làm quần áo cho bệ hạ, bộ đồ nổi tiếng nhất chính là bộ lễ phục màu đỏ cho mẹ của Brian đại nhân!”

Yến Lâu khẽ nhướng mày, nhìn Vivian đang mỉm cười nhẹ nhàng: “Chúc mừng cô!”

Năng lực của Vivian thuộc loại khống chế, cô bé có thể khống chế máu trong cơ thể sinh vật, đó là một năng lực có tính uy hiếp rất cao, nhưng cũng có giới hạn rõ ràng, tác dụng của nó đối với những thứ không phải vật sống có hạn. Nhưng không phải là không có cách giải quyết, ít nhất là Vivian nhận được truyền thừa gia tộc, biết phải làm thế nào để bù vào chỗ thiếu.

Năng lực này giúp Vivian rất nhiều, vẻ buồn rầu trên mặt cô bé biến mất hơn phân nửa, cũng mỉm cười tự tin trở lại.

“Tin tốt thứ hai là phó bản mà bọn tôi tạo ra đã được thông qua kiểm tra, bắt đầu vận hành!”

Cái Glan nói chính là trò chơi tên là giải cứu công chúa, trụ cột phó bản là Dora. Một phó bản bình thường vừa được tạo ra thì phải qua vài lần vận hành thử nghiệm trước, sau khi xác nhận là không có lỗi mới chính thức đưa vào sử dụng.

Lại có thêm một phó bản trên danh nghĩa cửa hàng búp bê, đây cũng là một chuyện tốt.

“Còn tin tốt thứ ba nữa!” Glan kiêu ngạo nói: “Phó bản thôn thỏ đã được bọn tôi lập kế hoạch xong, có thể bắt đầu thành lập thử nghiệm, khoảng cấp D, có hy vọng tăng lên cấp C, dĩ nhiên là nếu Hughes đại nhân chịu làm trụ cột, tôi đảm bảo nó có thể lên cấp B!”

Hughes trợn tròn mắt, vội xua tay nói: “Đừng đừng đừng, tôi không được đâu!”

Glan làm nũng, khoe mẽ với ý định muốn lừa Hughes lên thuyền giặc của mình, nhưng Hughes liều chết không lên, cuối cùng chạy mất biệt dưới ánh mắt u oán của Glan.

“Được rồi!” Yến Lâu buồn cười xoa đầu cô: “Hughes bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian quản lý phó bản đâu.”

Glan thở dài tiếc nuối: “Còn rất xa mới đạt được mục tiêu mà ngài đặt ra.”

Yến Lâu nói: “Gấp cái gì, mấy đứa có thành quả như bây giờ đã rất giỏi rồi, thay vì sốt ruột, chi bằng luyện linh văn và thiên phú của cô cho tốt.”

Glan không hài lòng bĩu môi: “Được rồi.”

Yến Lâu thấy Lan Y đứng giữa đám búp bê, vì bà Lan làm búp bê dựa theo tỷ lệ thân thể thật sự của cô bé nên cô bé cao vụt lên giữa đám búp bê 60cm mấy centimet.

“Lan Y, gần đây cô thế nào?”

Lan Y cười mỉm, hai tay cầm mặt dây chuyền rỗng đeo trước ngực, ánh sáng nhàn nhạt lóe lên từ khe hở.

“Tôi ổn lắm.” Cô bé nói: “Bà nội cũng khỏe.”

“Ừm.” Kế hoạch xây dựng phó bản dưỡng lão lại hiện lên trong đầu Yến Lâu, cuối cùng cậu cũng không nói ra. Bây giờ vẫn chưa phải là lúc, còn chưa xử lý xong phó bản bất thường, không thể đưa ý kiến yêu cầu xây dựng phó bản khen thưởng.

Chuyện cậu phải làm rất nhiều, chỉ mới giải quyết một phần ba trong mười hai phó bản bất thường, tay nghề chế tạo búp bê chỉ miễn cưỡng qua cửa, còn đang mày mò học chế tạo búp bê đất sét, nhân viên cửa hàng kiêm đồ đệ còn chưa thông qua kiểm tra, vừa mới nắm giữ một nửa năng lực điểm bùa, kế hoạch diệt trừ Quang Minh Thần Giáo chỉ mới sơ khai, còn có kế hoạch xây dựng phó bản dưỡng lão nữa, kế hoạch tiến hành cải cách giải trí tại thế giới Hắc Ám…

Mỗi chuyện đều phải hoàn thành, nhưng giờ phút này cái mà cậu muốn làm nhất là đến hoàng cung, thăm bệ hạ một chuyến.

Đếm trên đầu ngón tay, bốn, năm ngày trước cậu vừa về từ cuộc họp ở hoàng cung, bệ hạ bận rộn nhiều việc, cậu cũng thế, nên cậu không tìm được lý do gặp mặt Nicholas.

Cậu cụp mắt, giơ tay xoa giữa trán, thở dài chán nản.

Cứ nghĩ lung tung cả ngày cũng không được, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái làm việc, như vậy có khi cậu sẽ đánh mất sự thưởng thức của bệ hạ với mình.

Cách tốt nhất để cất mấy ý nghĩ lung tung đi là vùi đầu vào làm việc, bận rộn sẽ không nhớ đến những cái khác. Vì vậy Yến Lâu lại vào phòng làm việc, lấy một cục đất sét ra vò nắn. Có lẽ là vì sự buồn bực trong lòng hóa thành sức mạnh tiềm tàng, thêm cả tay nghề khéo léo của bà Lan, thành phẩm lần này khá là thành công.

Một tay Yến Lâu giơ ảnh chụp đối chiếu với tượng đất đang nằm lẳng lặng trên bàn, lại lùi ra xa đứng so sánh tỉ lệ, hình như… ổn lắm?

Mặt mũi rõ ràng, tứ chi đầy đủ, ngoại trừ trơn tuột hơn người thật một tí, chi tiết này có thể bỏ qua, dù gì con búp bê đất sét này cậu làm cũng khá giống.

Yến Lâu gật gù, sâu xa mà tự hào khoe: “Mình đúng là một thiên tài!”

Cậu cảm thấy mình chỉ còn vạch nữa là đạt đến bậc thầy chế tạo.

Sau khi hong gió xử lý búp bê đất sét đã, lần này Yến Lâu không cần điểm bùa đã ôm búp bê ra ngoài.

“Chào buổi sáng nha chủ tiệm!” Các búp bê trong cửa hàng chào hỏi Yến Lâu, cậu cũng chào lại từng người.

Đến phòng khách búp bê, cậu tìm được tủ kính quen thuộc đặt Đa Đa và Dương Dương, phó bản đang ở trạng thái làm lạnh, nhưng hai người cũng không vào cửa hàng mà đang chơi trong phó bản.

Yến Lâu giơ tay gõ cửa kính, tiếng vang khiến những búp bê ngủ gật bên cạnh tỉnh lại. Bù nhìn mặc quần áo rách hơi nhúc nhích người, gương mặt không có mặt mũi nửa ẩn nửa hiện ra dưới vành nón cũ kĩ, chào hỏi cậu như bị gió giục vậy.

Tiếng động ở tủ kính khiến Đa Đa và Dương Dương tỉnh lại.

Yến Lâu liếc nhìn khuôn mặt đầy vết rỗ của Dương Dương, đặt búp bê đất sét vừa làm xong xuống trước mặt họ.

“Đã làm xong thân thể mới rồi, anh thử xem có phù hợp hay không?”

Dương Dương ngoan ngoãn đi ra, chậm rãi bước vào thân thể mới, một lát sau, búp bê đất sét bắt đầu hành động. Nó đứng lên hoạt động cơ thể, Đa Đa lo lắng hỏi nó: “Sao rồi? Em có khó chịu không? Vừa người không?”

“Rất phù hợp, cảm ơn chủ tiệm!” Dương Dương mỉm cười kéo tay Đa Đa, nghiêm túc cảm ơn Yến Lâu.

“Phù hợp là được rồi.” Yến Lâu nói: “Để lâu như vậy mới giải quyết là lỗi của tôi, anh không cần cảm ơn tôi.”

Dương Dương nói: “Nếu không có chủ tiệm thì tôi không thể chơi với anh trai, dĩ nhiên là phải cảm ơn ngài.”

Yến Lâu không từ chối nó nữa, hỏi tình hình phó bản, biết tất cả đều suôn sẻ xong, bèn để bọn họ tự chơi. Lại giải quyết được một nhiệm vụ nữa, cậu thở phào nhẹ nhõm, sau khi phân vân giữa nghỉ ngơi và làm tiếp, cậu chọn cái sau. Vừa có linh cảm làm búp bê đất sét, cậu phải nhân lúc nóng hổi luyện tập nhiều chút, tăng kỹ năng lên càng sớm mới là đúng đắn.