Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 54: Louis




Edit: Teade

Beta: Hạ Y

_____

Chủ nhà sách tên là Lam, ông chủ tiệm tạp hóa là em họ của anh ta, tên Diễm, không khác gì lời Diễm nói, gia tộc của bọn họ chính là gia tộc lớn nhất thành Angus. Tiệm tạp hóa đóng cửa sớm, bọn họ đến phòng trà trong nhà sách tán gẫu. Lam linh hoạt như nước chảy mây bay pha một ấm trà, động tác thông thạo hơn cả người ở thế giới Âm Dương như Yến Lâu. 

“Xin mời cậu Yến.” 

Con người Yến Lâu không phải là người nhiều phong nhã, nhưng giả vờ lâu thì cũng có tí bản lĩnh.

Lá trà không phải hàng của thế giới Âm Dương, lá xanh biếc chìm nổi trong nước trong suốt, nước trà được pha ra là màu vàng, mùi thơm thoang thoảng trong không trung khiến cả người người ta nhẹ nhàng khoan khoái. Lam nghiên cứu rất sâu về mặt này, cho dù nói là trà được khởi nguồn từ thế giới Âm Dương bây giờ cũng có rất ít người nghiên cứu về mặt này, không ngờ ở thế giới Hắc Ám mà Yến Lâu vẫn còn có thể nhìn thấy người yêu thích trà.

Yến Lâu trò chuyện với anh ta về trà, độ hứng thú của Lam rất cao.

Hai người bọn họ tán gẫu rất vui, nói những lời mà người khác nghe không hiểu gì, Diễm kiên quyết đóng cửa bằng bất cứ giá nào và Tiểu Bảo đã thay tã giấy mới chỉ có thể nhìn nhau không biết nói gì.

Diễm hớp một ngụm trà, nóng đến mức le lưỡi, đang định xin anh mình giúp đỡ, chợt nghe anh mình xua tay ghét bỏ: “Đi đi đi, đồ phàm tục trâu gặm mẫu đơn, em mau đi xa chút, đừng ở đây chướng mắt anh!”

Diễm chịu nỗi khổ bị ghét bỏ:? Anh ơi?

Bị Lam dạy dỗ, Diễm không chen vào được lại càng im như gà, Tiểu Bảo ngoan ngoãn cầm ly cho ấm tay, dù gì thì nó cũng không thể uống. Yến Lâu đồng ý tán gẫu với Lam về trà không chỉ vì hợp ý gia tộc sau lưng anh ta mà còn là việc kinh doanh của anh ta.

Glan từng nhiệt liệt đề cử sách truyện ở nhà sách, Yến Lâu xem bừa một vài quyển, sách ở đây được tìm về từ khắp các thế giới, một nửa là sách cổ tối nghĩa khó hiểu, một nửa là truyện mới lạ. 

Trong mắt cậu, nền giải trí của thế giới Hắc Ám vẫn còn rất lạc hậu, tiểu thuyết ở đây cũng không xuất sắc, kém xa so với thông tin giải trí phát triển bùng nổ ở thế giới Hắc Ám, điều này khiến cậu có vài ý tưởng.

“Anh Lam đã từng đến thế giới Âm Dương chưa?”

Lam nói: “Tôi đến hai lần, tiền bỏ ra để đi du lịch các thế giới rất cao, hơn nữa cũng là gánh nặng khá lớn với thân thể nên bọn tôi không dám thường xuyên đi. Một nửa số sách trong nhà sách là do chú của tôi sưu tập được, chú ấy rất thích mấy thứ này, chẳng những có máy in sách mà còn dốc lòng phiên dịch mấy trăm quyển sách.”

Khi một bộ sách từ thế giới bên ngoài được đưa vào thế giới Hắc Ám, còn đụng phải vấn đề ngôn ngữ không giống nhau, bây giờ người tài có thể phiên dịch nhiều loại ngôn ngữ không nhiều lắm, ở bản địa thế giới Âm Dương đã có ít nhất mấy trăm loại ngôn ngữ, đây là một vấn đề khó khăn không nhỏ trong trao đổi văn hóa. 

Yến Lâu ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Nói đến bộ sách thì chẳng lẽ ở thế giới Hắc Ám không có người tự viết sách ư? Tôi tin hẳn là phải có người đam mê với thứ này chứ?”

Lam trả lời: “Có nhưng không nhiều. Ở đây cũng không có nhiều nhà sách phổ biến, người mua sách đọc càng không nhiều, trong mắt đa số người, đọc sách xem tiểu thuyết là chuyện giải trí thôi, không cần để tâm phí sức chú ý, cho nên người viết sách rất ít.”

Yến Lâu trầm ngâm nói: “Anh từng nhắc đến máy in sách à?”

“Đúng!” Lam nói: “Thứ đó được căn cứ nghiên cứu ở Vương Thành làm ra, nghe nói là tổng hợp kỹ thuật của thế giới Khoa học Kỹ thuật và thuật giả kim của thế giới Ma Thuật, nhìn qua cũng thấy có ích.”

Yến Lâu khẽ gật đầu, coi bộ cậu cần phải đến căn cứ nghiên cứu của Vương Thành xem thử.

“Hình như cậu Yến có hứng thú với mấy thứ này?”

Yến Lâu cũng chẳng kiêng kị, thừa nhận luôn: “Đúng vậy, anh Lam có quen người viết sách nào không? Có thể giới thiệu chút cho tôi không?”

Lam cân nhắc một lát rồi đồng ý, liên hệ vài người không phải chuyện khó, mượn cơ hội này để tạo quan hệ tốt với Yến Lâu mới là chuyện lớn.

Là gia tộc đứng đầu thành Angus, dĩ nhiên là bọn họ hy vọng có được sự tán thành của bệ hạ, nâng cao danh tiếng. Nhưng so với những gia tộc lớn và những thành khác, thật sự là bọn họ không đáng để mắt, muốn tiến thêm một bước thì cần phải có sự giúp đỡ của người có tiếng nói, chủ tiệm mới đến này là một lựa chọn rất tốt.

Yến Lâu không biết rõ tính toán của bọn họ, nhưng cậu không để ý đến chúng nó, vì hợp tác thì cậu cũng có lợi. Gia tộc này cắm rễ ở thành Angus này, quan hệ với thành chủ Soy rất chặt chẽ, còn có dã tâm và nhu cầu cần tiến một bước, là sự giúp đỡ rất lớn với cậu.

Nhưng bây giờ hai bên chỉ mới tiếp xúc bước đầu, không có ý hợp tác ngay nên sau khi khách sáo thì Yến Lâu tạm biệt về luôn.

Trên đường về, Yến Lâu phát hiện Tiểu Bảo không nói câu nào, bình thường đứa bé này rất hấp tấp, thế mà hôm nay im lặng lâu như thế, không có đụng cái là gào la, khiến cậu thấy rất bất ngờ.

“Tiểu Bảo sao thế? Không vui à?”

Tiểu Bảo chớp mắt lắc đầu: “Không có, tôi có rất nhiều quần mới để thay, tôi vui lắm!”

Yến Lâu buồn cười nói: “Vậy sao nãy giờ mi không nói gì?”

Tiểu Bảo ngại ngùng xoa cái đầu ngốc, nói: “Tôi không hiểu những gì cửa hàng trưởng nói với bọn họ, nhưng tôi cảm thấy hẳn là ngài có chuyện quan trọng nên không dám làm phiền.”

“Mọi chuyện đã xong rồi, mi còn gì muốn mua nữa không?” Yến Lâu hỏi.

“Không ạ.” Tiểu Bảo suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tôi không thiếu gì cả, cũng không xài được.”

Cuối cùng thì nó cũng chỉ là một con búp bê, không cần thay đồ, ăn thì khó tiêu hóa, thật sự không có gì cần thiết.

Yến Lâu không ép nó, chỉ cười an ủi đáp: “Trong cửa hàng có rất nhiều bạn nhỏ, ngày thường mi có thể chơi với chúng nó, tất cả mọi người sẽ thích mi.”

“Vâng!”

Sau khi quay về cửa hàng, Yến Lâu vừa nhìn là thấy con hổ nằm trong bụi hoa, bên cạnh còn có Glan, Vivian và rất nhiều búp bê. Có vẻ chúng nó đang chơi trốn tìm, nhưng cái thân to đùng và bộ lông màu cam sáng của con hổ quá bắt mắt, không thích hợp để chơi trò này, bụi hoa và cây cối không che nổi cái mông của nó nữa là.

Yến Lâu đứng trên hành lang nhìn một lát, Hughes dẫn hai búp bê đến.

Cô nhóc mặc quần yếm nhiệt tình chạy nhảy xung quanh búp bê hình người, cậu bé búp bê đeo mặt nạ khóc hơi cúi đầu, bất kể cô nhóc nói gì nó cũng chẳng chịu mở miệng.

“Dorothy.” Lúc Yến Lâu đến rừng rậm thú khổng lồ, Dorothy còn chưa tỉnh, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sau khi Dorothy tăng cấp, trông cô bé có vẻ rất có tinh thần.

Nghe tiếng cậu. Dorothy bỏ qua bé câm điếc mà mình dây dưa từ nãy đến giờ, nhào về phía Yến Lâu như một viên đạn. Dorothy tăng cấp rất suôn sẻ, cô nhóc nuốt chửng năng lượng lớn, thay sáu nguyên liệu cao cấp, tăng từ cấp F lên cấp D.

“Nói được rồi?” Yến Lâu ôm cô nhóc lên, thân thể mới thay cũng chỉ cao 60cm, khó khăn lắm cô nhóc mới ngồi lên vai cậu được.

Mắt Dorothy đảo một cái, cô nhóc ban nãy còn ríu rít với búp bê mới, giờ mở miệng ra là: “Ba, ba…”

Khóe môi Yến Lâu co quắp, lập tức nhớ lại một bộ phim hoạt hình dành cho trẻ em rất kỳ diệu, một con cá mập tàn nhẫn không có thời thơ ấu toàn vẹn như cậu, sau khi cậu trông thấy bộ phim hoạt hình kia đã ngây ra rất lâu, có một dạo từng nghi ngờ đó là phim chiến tranh ngoài hành tinh. 

Người lớn không thể hiểu được thế giới ngây thơ thú vị của trẻ em, nhưng Yến Lâu vừa nhìn là biết cô nhóc “con nít giả” Dorothy đang đùa giỡn cậu, vì vậy ba ruột ma quỷ cười hiền lành, cầm một chân của cô nhóc lên, huơ huơ cô nhóc giữa không trung.

Dorothy: “…”

Ngài như vậy sẽ mất em đó, người ba xấu xa này!

Dorothy tức đến mức kêu lung tung, đang định lên án hành vi của ba, cậu bé búp bê luôn im lặng kia bỗng dưng chạy đến, giơ hai tay lo lắng muốn đón cô nhóc.

Yến Lâu kinh ngạc nhướng mày. Dorothy cảm động đến mức lau hai má không có nước mắt: “Hu hu hu, anh trai nhỏ mới tốt, ba ba xấu xa ác ôn!”

Yến Lâu: “…”

Anh trai nhỏ? Ba xấu xa? Ác ôn?

Quá nhiều sơ hở, Yến Lâu không biết nên tức hay là nên vui.

“Tôi đã muốn hỏi từ lâu, những thói quen kỳ quái của em và những lời nói lung tung này, em học từ ai đấy? Tuổi chẳng lớn mà lòng to phết, còn học được cách trêu bạn nam? Có triển vọng đấy!”

Hughes chột dạ sờ mũi, trả lời thay Dorothy: “Chỉ trách tôi không để ý nhiều đến cô nhóc, bình thường cô nhóc thích chơi với những búp bê hoặc là khách trong cửa hàng, không ngờ lại học được nhiều thế.”

Yến Lâu biết Hughes bận rộn nhiều việc, phải để ý đến từ già đến trẻ trong cửa hàng, còn phải chịu trách nhiệm mở cửa hàng, nên cậu không có ý trách Hughes, chỉ là bảo Hughes chú ý đến búp bê mới đến nhiều hơn, đừng để chúng nó học thói quen xấu.

“Chậc, đáng lẽ tôi nên mở nhà trẻ, dạy dỗ quản lý đám khỉ con này.”

Yến Lâu thả Dorothy xuống, cô nhóc lập tức trốn ra sau lưng búp bê mặt khóc, còn nghiêng đầu làm mặt ngáo với cậu.

“Mi thích ở đây không?” Yến Lâu ngồi xổm xuống, dịu dàng hỏi búp bê mặt khóc.

Nó im lặng một lát rồi cẩn thận gật đầu, nó thích ở đây, ở đây có rất nhiều bạn bè, tất cả mọi người cũng rất tốt bụng.

Yến Lâu hỏi: “Bây giờ cậu có thể nói cho bọn tôi biết cậu tên gì không?”

Búp bê mặt khóc hơi cúi đầu, thì thào: “Tôi… tôi tên là Louis.”

Giọng nó hơi khàn, có tiếng kim loại ma sát, là giọng nam thần êm tai nhưng vì chủ nhân ngại ngùng nên có vẻ hơi mềm mại.

“Chào Louis.” Yến Lâu cười giơ tay với nó: “Chào mừng gia nhập cửa hàng búp bê, sau này nơi đây chính là nhà của cậu.”

Louis nhìn cậu, trên người cậu như được phủ bởi chùm ánh sáng chiếu xuống từ trời cao xa xa, nó cảm thấy sáng rực và ấm áp chưa từng có. Nó giơ tay ra, hai bàn tay trắng bệch như nhau, một lớn một nhỏ khoát vào nhau, như một nhịp cầu nối linh hồn trống rỗng chưa có lối về là nó. 

Louis cảm thấy ngực hơi nóng lên, nó cũng có nhà, không phải là công cụ bị người ta vứt bỏ bất cứ lúc nào.

Cảnh tượng cảm động này kéo dài ba giây, Dorothy đã vội hất tay Yến Lâu ra, cầm tay Louis quơ quơ, còn lén lút sờ soạng, giống hệt một lão nhà giàu đùa giỡn gái nhà lành.

“Chào anh Louis, em là Dorothy, sau này chúng ta chính là bạn tốt! Anh đừng sợ, em quen hết tất cả mọi người ở cửa hàng búp bê, nếu có ai ức hiếp anh, anh cứ nói cho em biết, em dẫn đàn em đánh nó!”

Yến Lâu: “…’

Louis: “…”

Hughes: “…”

Yến Lâu nhìn Hughes, hơi đau đầu mà hỏi: “Tôi nhớ rõ mấy ngày trước cô nhóc vẫn là một bé ngoan, sao tự nhiên lại biến thành thế này, có phải là hơi nhanh quá rồi không?”

Hughes mơ hồ đáp: “Chẳng phải lúc trước chúng ta không nói chuyện được với cô nhóc à, có khi là…”

Có khi vốn dĩ cô nhóc đã như thế, chỉ là vẻ ngoài tròn trịa bông xù đáng yêu lừa gạt người ta!