Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 26: Đảo búp bê




Edior: Rain

Beta: Hạ Y

_____

Phó bản đảo búp bê có mấy chục búp bê đã có linh hồn, phần lớn là cấp D và cấp E, chỉ có thủ lĩnh là búp bê cấp E.

Ngoài ra điều đặc biệt của chúng là ở cách thức điểm linh.

Đảo búp bê ngăn cách với thế giới, ban đầu phong cách sinh hoạt của dân trên đảo giản dị, những người dân trên đảo có một tập tục đặc biệt. Mỗi khi đến năm mới, mọi nhà đều sẽ làm một con búp bê, họ treo búp bê trong rừng cây phía tây của hòn đảo, để cầu mong một năm mới mưa thuận gió hòa và bình an. Tập tục này cứ tiếp diễn từ năm này sang năm khác, dù cho búp bê cũ và hỏng thường được thay đổi nhưng trong rừng búp bê vẫn treo hàng nghìn hàng vạn con búp bê.

Mặc dù ban đầu treo đầy một rừng cây nhỏ toàn là búp bê nhìn âm u làm người ta khiếp sợ nhưng người dân trên đảo đã quen nên không sợ hãi mà còn tự tay treo búp bê lên. Nhưng điều tồi tệ là vào một ngày nọ, một người đàn ông bắt được vợ mình vượt quá giới hạn nên đã tức giận đuổi theo tình nhân chạy vào trong rừng búp bê, hơn nữa còn tàn nhẫn giết chết anh ta.

Những con búp bê bị máu nhuốm đỏ đã sinh ra linh khí, nụ cười của chúng nó trở nên thích thú.

Tính tình của những con búp bê lấy máu điểm linh hung ác, hơn nữa hầu hết đều có sức ảnh hưởng có thể khiến con người phát điên. Dần dần có người dân trên đảo bị đám búp bê ảnh hưởng đi vào trong rừng búp bê, bởi vì một chút mâu thuẫn mà bọn họ đã giết hại lẫn nhau, đám búp bê được máu tươi nhuốm đỏ càng trở nên mạnh mẽ.

Khi cư dân trên đảo muộn màng phát hiện ra điều không hợp lý thì đã không còn kịp nữa, đám búp bê đạt được kết quả đã không kiêng nể mà giết hại người dân trên đảo. Sau khi người dân trên đảo nhiều lần phản kháng thì đám búp bê đã lùi một bước, chúng nó yêu cầu người dân trên đảo vào mỗi đầu tháng phải giao một số lượng đồ cúng tế nhất định, nếu không sẽ đại khai sát giới.

Vì sự an toàn của bản thân, sau khi người dân trên đảo thỏa hiệp thì bắt đầu ra ngoài tìm kiếm cơ hội sống, thứ gọi là cơ hội sống là những người chơi giơ đầu chịu chết từ bên ngoài vào.

Sau khi Yến Lâu xem xong tài liệu về phó bản đã đoán phó bản này sẽ không yên tĩnh lắm nhưng không ngờ rằng vừa mới đến đã được đón chào bằng một đại lễ như vậy.

Thứ đánh lén cậu không phải là búp bê như trong dự đoán mà là một người đàn ông trung niên gầy đét đen thui.

Lần này cậu đi không chỉ mang theo Đường Cát mà còn mang theo cả Kill-8 và Kill-9, lúc này không cần cậu ra tay thì Kill-9 đã rút đao chặn lại con dao phay của người đàn ông, còn đá ông ta ra.

Kill-9 kề dao lên cổ của người đàn ông khiến ông ta đang muốn bò dậy để nhặt dao phay lên liền cứng đờ người.

Yến Lâu mỉm cười và nhìn xung quanh, nơi mà các cậu đặt chân đến là khu dân cư của người dân trên đảo, cách rừng búp bê hơi xa, từ chỗ này có thể nhìn thấy tòa nhà thấp bé, rừng cây ở nơi xa và có biển, trời xanh bao bọc lấy hòn đảo.

Những nam nữ trung niên trên đảo cảnh giác cầm vũ khí bao vây các cậu, người già và trẻ nhỏ thì trốn ở trong nhà, ánh mắt căm ghét nhìn chằm chằm các cậu qua cửa sổ.

Đối diện với ác ý mãnh liệt như vậy, Yến Lâu vẫn mỉm cười như cũ, nho nhã lễ phép hỏi thăm kẻ đánh lén đã bị bắt: “Xin hỏi, những con búp bê kia ở đâu?” 

Người đàn ông đó hung dữ nhìn chằm chằm cậu, cắn chặt răng không nói.

Yến Lâu bất đắc dĩ nói: “Ông đã không phối hợp vậy thì hãy dẫn đường cho chúng tôi đi.”

Kill-9 áp giải người đàn ông đó đi đằng trước, ánh mắt của người dân trên đảo ở xung quanh như hận không thể xé nát các cậu, nhưng sợ hãi thực lực của các cậu nên chỉ có thể nhìn từ xa.

Hòn đảo không lớn, rừng búp bê cách khu dân cư cũng không xa, một hàng người đi khoảng mười phút là đến.

Chỉ là đến bên ngoài của rừng búp bê thì người đàn ông bị dao kề trên cổ rõ ràng đã bắt đầu kháng cự.

“Không muốn đi vào? Sợ sao?” Yến Lâu cười nói: “Ông với đám búp bê không phải là đối tác sao?”

Người đàn ông hung ác trừng mắt nhìn cậu, giọng nói khàn khàn: “Các cậu với đám ma quỷ kia giống nhau! Đều là súc vật!”

Dựa theo lập trường này mà nói, nếu như đám búp bê không tạo phản thì Yến Lâu với tư cách là cấp trên trực tiếp vẫn thật sự là cùng một nhóm với chúng nó.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ oán hận của người đàn ông, Yến Lâu cười nói: “Xin đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, làm đồng lõa của chúng nó thì ông cũng không cao thượng hơn bao nhiêu đâu.”  

Người đàn ông giống như bị chọc vào chỗ đau, kích động phản bác: “Chúng tôi chỉ vì sống tiếp! Không giống với đám ma quỷ các người!”

Yến Lâu lắc đầu, nét mặt vẫn điềm đạm: “Người thật sự có lương tâm sẽ giúp đỡ người vô tội, chứ không phải là cố gắng nghĩ cách giết chết bọn họ. Đã làm rồi thì đừng viện cớ cho mình nữa, không cần biết che giấu như thế nào, sự thực chứng minh các người cũng giống như ác quỷ tay nhuốm máu tươi.”

“Cậu nói láo!” Người đàn ông nổi điên muốn bổ nhào tới nhưng Kill-9 đã giữ chặt ông ta, sức mạnh của búp bê cấp cao không thể so với con người, người đàn ông vùng vẫy nửa ngày cũng chỉ tốn công.

Nét mặt Yến Lâu thương xót, trên thực tế lại không chút nể tình, nói: “Mang ông ta vào.”

Người đàn ông sợ hãi giãy giụa: “Không, tôi không đi! Bên trong là lãnh địa của ma quỷ, sẽ chết đó! Tất cả đều sẽ chết!”

Không ai quan tâm đến sự vùng vẫy và tiếng gào thét của ông ta, một hàng người đi vào rừng búp bê u ám.

Trong rừng búp bê cây cối xanh tươi và hầu như trên mỗi cây đều treo búp bê. Những búp bê này trông có vẻ rất cũ, thân thể đã bạc màu và bong sơn, quần áo cũng bẩn thỉu, dấu vết phong hóa khiến khuôn mặt của chúng nó trông có vẻ âm u đáng sợ.

Yến Lâu giẫm lên rêu xanh và đi vào trong, ánh mắt bình tĩnh quét xung quanh, tìm kiếm đám búp bê đã có linh hồn.

Đầu người đàn ông gầy đen đầy mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt run rẩy, đôi mắt hoảng loạn nhìn xung quanh, chỉ lo búp bê ở đâu hiện ra và giết ông ta.

Dưới bầu không khí này, một hàng người đi hơn nửa tiếng, ngay cả cái bóng của búp bê cũng không tìm ra.

Mồ hôi của người đàn ông thấm ướt đẫm phần bụng của áo sơ mi sẫm màu, trông có vẻ đã sợ đến phát điên.

Các cậu càng đi càng sâu, búp bê nơi đó không những âm u và ẩm ướt mà tuổi tác cũng lớn hơn, mấy con búp bê thiếu tay mất chân giống như mảnh thi thể bị phân chia.

Nơi này chỉ có một mình ông ta là người bình thường yếu đuối, áp lực trong lòng lớn nhất, dưới sự hoảng sợ thì cảm xúc của ông ta càng thêm nóng nảy.

“Các cậu rốt cuộc muốn tìm đến khi nào, đám ma quỷ đó nhất định đang nhìn chằm chằm chúng ta!” Người đàn ông hoảng hốt nhìn rừng rậm tĩnh mịch, theo như ông ta thấy thì mỗi con búp bê đều là đao phủ âm u đáng sợ.

“Không muốn đi nữa?” Yến Lâu cười và nhìn địa hình xung quanh hơi rộng rãi: “Cũng được, vậy dừng ở đây vậy.”

Người đàn ông không biết tại sao đột nhiên cậu lại dễ nói chuyện như vậy, thậm chí còn bảo Kill-9 thả ông ta ra.

“Cậu muốn làm gì?” Mặt người đàn ông cảnh giác nhìn các cậu.

Yến Lâu cười và nói: “Ông biết không? Vừa nãy khi ở khu dân cư, người mà những người dân trên đảo căm ghét không chỉ có mấy người chúng tôi.”

Người đàn ông mù mờ nhìn cậu, không hiểu cậu nói cái này để làm gì.

Yến Lâu chậm rãi giơ tay chỉ vào phần bụng của ông ta: “Người mà bọn họ căm ghét là cậu.”

“Rầm” một tiếng, đột nhiên một chiếc tay nhỏ dính đầy máu thịt duỗi ra từ trong bụng của người đàn ông, nhanh chóng nắm lấy tay phải đeo nhẫn của Yến Lâu.

Nhưng Yến Lâu nhanh hơn nó, cậu dễ dàng nắm lấy chiếc tay kia và lôi con búp bê trốn trong bụng của người đàn ông ra ngoài.

Đôi mắt của người đàn ông trong chốc lát mất đi màu sắc, thân thể rầm rầm đổ xuống, mà Yến Lâu xách con búp bê nhỏ bằng nhựa lên, mặt hiện lên sự ghét bỏ.

Vào lúc con búp bê nhỏ lộ diện, vô số búp bê yên tĩnh treo trên cây đã động đậy. Chúng nó sớm đã bao vây mấy người các cậu, vừa lộ diện liền cười gằn và bổ nhào tới, đặc biệt Yến Lâu là người nhận được sự quan tâm trọng điểm của chúng nó.

Có Kill-8 và Kill-9 ở đó, Yến Lâu căn bản không cần lo lắng đám búp bê đánh úp, không có ai có thể đột phá hai chúng nó để đến công kích Yến Lâu được.

Máu loãng không ngừng chảy xuống từ búp bê nhựa giống đứa trẻ, Yến Lâu nhìn vậy thì cau mày: “Cậu cũng quá mất lịch sự rồi đấy, bẩn như vậy làm sao không biết xấu hổ mà đến bắt tôi?”

Búp bê nhỏ tức giận mở chiếc miệng lớn đầy răng sắc loại sắt thép, quay đầu muốn cắn tay của Yến Lâu, nhưng lúc nào cũng thất bại.

Yến Lâu sau khi cau mày ghét bỏ với búp bê nhỏ xong thì rất nhanh lại cười, cậu điềm đạm nói: “Nhưng mà, tôi cực kỳ thích loại búp bê có thể ghép nối và tháo dỡ này.”

Nói rồi, cậu ung dung dỡ tứ chi của búp bê nhỏ ra và vứt đi, sau đó vặn chiếc đầu trọc xuống, dùng quần áo của người đàn ông đã chết để lau qua loa.

Yến Lâu cầm lấy một chiếc đầu trọc lốc thì hài lòng: “Như thế này nhìn có vẻ đáng yêu hơn đấy.”

Búp bê nhỏ:???

Kill-8 và Kill-9 ra tay không chút nể tình, mấy con búp bê bị chém đứt ngang người, những cái xác gãy chi sống dở chết dở bò khắp nơi trên đất.

Tay của búp bê nhỏ lần mò bò tới và nắm lấy gót giày của Yến Lâu, thành công để lại một dấu tay máu trên giày của cậu.

Sắc mặt của Yến Lâu lạnh xuống, cậu nắm lấy cái tay của búp bê nhựa từ từ siết chặt, búp bê nhỏ cảm nhận được linh hồn đau đớn như sắp bị nghiền nát.

“Dừng, dừng tay, đừng giết tôi!”

Yến Lâu dịu dàng nói: “Nói cho tôi biết, thủ lĩnh của các cậu là ai?”

Búp bê nhỏ vội vàng la lên: “Thủ lĩnh không ở đây, anh ấy ở nơi sâu trong rừng, nơi đó có đài tế và hồ máu!”

Yến Lâu nhìn vẻ sợ hãi trên mặt của búp bê nhỏ rồi lại nhìn những con búp bê khác đã dừng lại động tác, cười và nói: “Cậu dẫn đường.”

“Được! Được!” Búp bê nhỏ cầu xin cậu: “Cậu có thể thả tôi ra không?”

Yến Lâu ném đầu của nó ra ngoài, tứ chi tản ra khắp nơi nhanh chóng tụ tập và ghép lại với nhau.

Khi nó đang chắp vá bản thân, Yến Lâu hỏi: “Cậu có tên không?”

Búp bê nhỏ sững sờ, nói: “Tôi là 21.”

“Nghe có vẻ không giống tên lắm.”

Búp bê nhỏ nói: “Bởi vì tôi là búp bê thứ hai mươi mốt có linh hồn vậy nên tôi được gọi là 21, mọi người đều đặt tên như vậy.”

Yến Lâu không nghiên cứu sâu nữa.

Búp bê nhỏ lung lay đứng dậy nhìn cậu, cúi đầu xuống giống như sợ hãi, giơ tay chỉ vào trong rừng cây: “Đi hướng này.”

Nó dẫn đường ở đằng trước, đám búp bê phía sau bị đánh tan tác cũng ghép lại bản thân, sau đó hai, ba mươi con búp bê chăm chú đi theo sau các cậu.

Kill-8 và Kill-9 sẽ không chất vấn bất cứ mệnh lệnh nào của cậu, Đường Cát có chút khó hiểu nhìn đằng sau, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, bọn họ…”

Yến Lâu cười và vẫy tay, “Không sao, đi cùng để xem.”

Thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của cậu, Đường Cát yên tâm, thành thật không hỏi nhiều nữa.

Càng đi vào sâu trong rừng búp bê, không khí càng thêm ẩm thấp lạnh lẽo, búp bê treo trên cây cũng càng đông đúc. Một hàng người gần như khom lưng cúi đầu mà đi, nếu không đầu sẽ bị búp bê đập vào.

Ở nơi tầm nhìn bị che lấp, địa hình gồ ghề này, 21 đằng trước đi càng ngày càng nhanh nhưng từ đầu đến cuối nó không thể bỏ lại được mấy người của Yến Lâu.

Trên mặt 21 dần dần có vẻ không kiên nhẫn nhưng nó không dám để Yến Lâu phát hiện. 

Cuối cùng, 21 chỉ về phía trước và hô to lên: “Chính là nơi đó!”

Yến Lâu hơi ngẩng đầu, theo giọng nói này của 21, những con búp bê trên cây ở xung quanh giống như bánh chẻo ào ào rơi xuống, từng lớp chất lên người của bọn họ.

Vô số búp bê như thủy triều bao vây bọn họ, hầu hết những búp bê này đều bị búp bê bình thường điều khiển, nhưng có một vài búp bê đã có linh hồn trộn lẫn vào bên trong chờ thời cơ đánh úp, mục tiêu của chúng nó là chiếc nhẫn trên tay của Yến Lâu.

Những con búp bê đi tới bị mắc kẹt cách Yến Lâu ba bước, dường như có một bức tường vô hình chặn chúng nó lại, Yến Lâu hơi phẩy tay áo, tất cả búp bê bao vây đều bị hất bay ra ngoài.

Mà búp bê 21 dẫn đường đã nhanh như chớp chạy đi khi búp bê bao vây đến.

Yến Lâu nhìn thấy bóng dáng của nó ở xa đắc ý cười hi hi thì cũng nở một nụ cười.