Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 15: Trò chơi săn bắn




Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

_____

Quả cầu nhung màu vàng nhạt đã được cư dân và đám búp bê hoan nghênh nhiệt liệt, một đám người vây quanh cô nhóc ngó trái ngó phải, thỉnh thoảng còn có người đưa tay sờ rồi bị quả cầu này trộm đi một ít năng lượng

Yến Lâu dở khóc dở cười đứng đợi ở bên cạnh, đến lúc trời hửng sáng, cư dân dần dần rời đi, đám búp bê cũng trở về tủ trưng bày thì cậu mới có cơ hội lấy lại quả cầu nhung.

Người vui mừng nhất trong cả đám là Hughes. Một là vì cả hai đều là tác phẩm đầu tiên của cửa hàng trưởng, hai người họ rất hợp nhau, Hughes có vẻ như đã coi quả cầu nhung như em gái ruột vậy; hai là cửa hàng trưởng mới thành công làm ra búp bê mới, cửa hàng búp bê sắp hoạt động trở lại như bình thường, tất nhiên là Hughes muốn nhìn thấy cửa hàng búp bê phát triển không ngừng.

“Cửa hàng trưởng muốn đặt tên cho cô bé không?”, Hughes tha thiết mong chờ  nhìn cậu, hai cái tai dựng thẳng tắp.

Yến Lâu nhớ lại một lượt những cái tên con gái mà mình biết, một lát sau bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu có đề nghị gì không?”

Hughes vui vẻ lắc lỗ tai: “Gọi em ấy là Dorothy có được không? Tôi nhớ trong thế giới của ngài có một Dorothy rất nổi tiếng, đó là một cô bé vừa tốt bụng vừa dũng cảm.”

Yến Lâu xoa bóp quả cầu nhung mềm nhũn, gật đầu đồng ý cái tên này: “Nghe hay lắm, vậy thì gọi là Dorothy.”

Dorothy chỉ là một con búp bê cấp F, suy nghĩ và tình cảm của cô nhóc đều rất đơn giản, cho năng lượng sẽ cao hứng gần gũi, không cho thì lập tức đá văng, có thể nói là rất trở mặt vô tình, rất thực tế.

May mắn là cô nhóc nắm giữ năng lực nuốt chửng năng lượng, dựa vào năng lực này cô nhóc có thể nhanh chóng trưởng thành, theo thời gian chắc chắn có thể rời khỏi thân thể hình quả cầu đơn giản này.

Đường Cát chuẩn bị xong bữa sáng rồi đến mời cậu, Yến Lâu nâng Dorothy qua phòng ăn, Hughes ở bên cạnh báo cáo tình hình hai ngày hôm nay cho cậu nghe.

Không ngoài dự đoán của cậu, trong cửa hàng rất ổn định, không có ai thừa dịp cậu không có mặt mà đến gây sự.

“Tôi cảm thấy cần báo sớm cho ngài một chuyện.”, Hughes nói.

“Chuyện gì?”

Hughes nói: “Mùng bảy tháng sau là sinh nhật của bệ hạ Nicholas, cửa hàng trưởng muốn chuẩn bị một chút không?”

Bước chân Yến Lâu dừng lại: “Ngày mùng bảy tháng sáu à? Chỉ có nửa tháng thôi ư?”

“Đúng thế.”, Hughes nói: “Có điều ngài không cần lo lắng nhiều, năm nay là sinh nhật một nghìn chín trăm chín mươi bảy tuổi của bệ hạ, không phải năm tròn, bình thường bệ hạ sẽ không tổ chức.”

Một nghìn chín trăm chín mươi bảy tuổi? Yến Lâu nhướng mày một cái, không ngờf Nicholas trông trẻ tuổi đẹp trai như thế mà lại là ông già nghìn tuổi.

“Bệ hạ chỉ tổ chức tiệc sinh nhật khi tròn trăm năm mà thôi, thành chủ, người đứng đầu của mỗi thành trì sẽ tới Vương Cung từ sớm để tham gia lễ mừng, mỗi thành trì cũng sẽ chúc mừng cả ngày.”, Hughes nói: “Sinh nhật không phải trong năm tròn thì tuy bệ hạ không chúc mừng, nhưng cứ mười năm một các thành đều sẽ dâng lên một phần quà mừng. Mà sinh nhật hàng năm, các thành thường sẽ đưa lên một phần báo cáo, tổng kết thành tích và khuyết điểm trong năm đó.”

Nghe có vẻ như năm nay cậu không có chuyện gì phải làm cả, nhưng Yến Lâu mới đến, sinh nhật năm nay phải có một chút biểu hiện mới tốt, tốt hơn hết là có thể làm ra chút thành tích khiến mọi người chấp nhận mới được.

Hơn nữa ba năm sau chính là đại thọ hai nghìn tuổi của Nicholas, lúc đó nhất định sẽ tổ chức rất lớn, cậu cần chuẩn bị từ sớm.

Đường Cát mang cơm canh nóng hổi lên, nó nghĩ Yến Lâu tiêu hao khá nhiều năng lượng nên còn tri kỷ đưa lên mấy món tráng miệng, lượng cơm cũng tăng lên một ít.

Yến Lâu vừa ăn vừa suy nghĩ, cậu nên tặng món quà gì trong sinh nhật của Nicholas mới thích hợp, vừa không quá mức long trọng, lại vừa phải phù hợp với thân phận và lập trường của cậu.

Dorothy lăn từ trên tay cậu ra ngoài, khi cậu suy nghĩ thì đã lăn tới bên cạnh bàn. Cô nhóc thử trượt ra bên ngoài, sau khi nửa người treo lửng lơ trên không thì cô nhóc sợ hãi đến co rụt lại, toàn bộ thân thể hình tròn lõm vào phía trong một khối, mãi đến tận khi thu về trên bàn mới yên tâm phồng lên.

Nhưng sau khi an phận một lúc thì cô nhóc lại không kiềm chế nổi mà thò ra bên ngoài thăm dò một lần nữa, liên tục tìm đường chết, nhưng lần nào cũng vì sợ cao mà lùi lại.

Hughes nhìn theo động tác của cô nhóc, con mắt ngọc đỏ chứa ý cười, như là đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm, vẻ mặt bao dung.

Ở trên cạnh bàn sượt qua sượt lại rất nhiều lần, Dorothy rốt cục bỏ qua ý định nhảy xuống. Cô nhóc xoay người chạy về trong tay Yến Lâu, thân thể lông xù mềm nhũn đụng vào mu bàn tay của cậu, bởi vì co dãn rất tốt mà nảy lên nảy xuống.

Cô nhóc có vẻ rốt cuộc cũng tìm được trò chơi vui vẻ, bắt đầu kiên trì không ngừng lăn ra ngoài lại chạy trở về, lần nào cũng phải đụng vào mu bàn tay Yến Lâu một cái, sau đó cực kì vui vẻ nảy ra.

Yến Lâu bị cô nhóc thu hút sự chú ý, ánh mắt của cậu rơi vào thân ảnh đang nhảy nhót của Dorothy, vấn đề lúc trước cậu khổ sở suy nghĩ đã lập tức có đáp án.

Cậu là chủ tiệm búp bê mới nhậm chức, có món quà nào có thể thích hợp hơn một con búp bê cơ chứ?

Cậu đánh giá Dorothy, cân nhắc khả năng đưa cô nhóc đi làm quà.

Một lát sau cậu từ bỏ ý định này, cũng không phải cậu có cảm tình đặc biệt gì với cô nhóc mà là Dorothy quá nghịch ngợm, không thích hợp đưa đi làm quà.

Cậu cần làm một con búp bê mới, hơn nữa còn phải thành công hơn Dorothy, ít nhất thì vẻ ngoài phải phức tạp hơn một ít, một quả cầu nhung tuy đáng yêu, nhưng thật sự là quá đơn giản, sẽ khiến người ta cảm thấy có chút qua loa.

Dorothy cũng không biết mình đáng thương bị cha ruột ghét bỏ, sau khi chơi đủ rồi thì cô nhóc lại bị giao cho Hughes chăm nom, bởi vì Yến Lâu quyết định tiến vào phó bản lần thứ hai.

Tuy cậu đã quyết định sẽ làm một con búp bê mới, nhưng không phải sẽ làm ngay lập tức. Cậu đã chui trong phòng làm việc cả ngày rồi, tạm thời không muốn cầm kim chỉ nữa, tiến vào phó bản điều chỉnh tâm trạng một lát là lựa chọn không tồi.

Hughes gọi Kill-7 đang nghỉ luân phiên tới, Yến Lâu tạm thời không thấy được sự khác nhau giữa Kill-7 và Kill-9, họ quá giống nhau.

“Cửa hàng giao cho cậu.”, Cậu nói với Hughes: “Tôi sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Hughes cung kính nói: “Chúc cửa hàng trưởng mọi việc thuận lợi, xin ngài yên tâm, tôi sẽ cố hết sức trông coi cửa hàng búp bê.”

Yến Lâu gật đầu, rồi cậu như chợt nhớ tới cái gì mà nói với Đường Cát đang dẫn đám búp bê dọn dẹp bàn ăn: “Đường Cát, cậu có muốn đi phó bản chơi một chút không?”

Đường Cát sững sờ cả người, nó cho rằng Yến Lâu thay đổi ý kiến nên vội vàng nói: “Tôi ư? Cửa hàng trưởng, tôi chỉ muốn làm đầu bếp mà thôi.”

“Tôi không bảo cậu đi mở phó bản.”, Yến Lâu nói: “Tôi cảm thấy ở bên trong phó bản tẻ nhạt quá, nếu như thời gian kéo dài thì tôi cần cậu làm một chút đồ ăn cho tôi.”

Đường Cát cũng nghe nói đến lời đồn nào đó trong thành vào thời gian gần đây, tức thì hiểu được rồi nói: “Ngài cần điểm tâm và đồ ăn vặt đúng không?”

Yến Lâu cười gật đầu: “Đúng, cậu có muốn đi không?”

Đường Cát hiên ngang lẫm liệt nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần cửa hàng trưởng có yêu cầu, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ phục vụ ngài.”

Lần này vào là phó bản cấp D còn thừa lại kia, tên là Trò chơi Săn bắn. Tuy tên nghe không rõ ràng, nhưng cốt truyện trung tâm của phó bản cũng không quá xuất sắc.

Búp bê tên là A Lỗi, là linh hồn bám vào trên con khủng long đồ chơi làm bằng nhựa.

Tính A Lỗi hướng nội yếu đuối, từ nhỏ đã bị người khác bắt nạt. Khi còn bé mẹ của anh ta tặng cho anh ta một con khủng long nhỏ màu xanh lục, nói cho anh ta biết khủng long nhỏ là sinh vật đứng đỉnh chuỗi thức ăn, có khủng long nhỏ làm bạn thì anh ta sẽ không cần phải sợ sệt nữa.

Sau khi lớn lên A Lỗi làm việc trong xưởng chế biến thịt, các đồng nghiệp đều bắt nạt anh ta. Có một ngày con khủng long nhỏ anh ta treo trên chùm chìa khóa bị người khác phát hiện, các đồng nghiệp cười nhạo anh ta là thằng ranh con chưa cai sữa, còn ném con khủng long nhỏ vào trong máy trộn bê-tông. A Lỗi lo lắng đi vớt khủng long, kết quả không cẩn thận rơi vào bên trong máy trộn bê-tông, sau khi chết linh hồn của anh ta và khủng long kết hợp lại, mở Trò chơi Săn bắn trong nhà xưởng.

Trò chơi Săn bắn còn có thể gọi là trò chơi chuỗi thức ăn, hoặc là trò chơi cá lớn nuốt cá bé. Các đồng nghiệp mà A Lỗi oán hận và người chơi sẽ biến thành các loại búp bê hình động vật, săn bắn và chém giết trong nhà xưởng.

Căn cứ vào quan hệ trong chuỗi thức ăn, cấp trên đi săn cấp dưới có thể tăng lên một cấp, nếu cấp dưới săn ngược lại cấp trên có thể nhảy lên ba cấp, mà khủng long nhỏ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn đi săn tất cả mọi người.

Yến Lâu cảm thấy rất thích thú đối với quy tắc của trò chơi này, đồng thời cảm thấy khó hiểu với nguyên nhân trò chơi xuất hiện dị thường.

Nhà xưởng chế biến thịt rất lớn, bởi vì bỏ hoang đã lâu nên khắp nơi trong nhà xưởng tràn ngập mùi bụi bặm ẩm mốc, còn có mùi hôi thối của thịt không thể xua đi được.

Yến Lâu khó chịu nhíu mày, nhưng cậu đã nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía tìm kiếm con khủng long nhỏ màu xanh lục kia.

Móc câu treo lơ lửng trên đỉnh đầu đã gỉ sét, mặt trên còn sót lại dấu vết màu tối, không biết là máu hay thịt. Vết bẩn bên trong máy trộn bê-tông bên cạnh càng nhiều, một tầng bụi bẩn màu đen bám ở dưới đáy, mùi thối nồng nặc khiến người ta không dám tới gần. Dây xích truyền thịt có vài mảnh xương vỡ, con dao lớn cắt kim loại kẹt bên trong một khúc xương đùi, lưỡi dao gỉ sét đã gần như cùng hòa làm một với xương trắng.

Thứ sạch sẽ nhất bên trong các loại máy móc có lẽ là lò nướng, đồ còn dư lại bên trong đã bị thiêu sạch từ lâu, chỉ còn dư lại một tầng tro mỏng.

Yến Lâu bẻ gãy cái khóa đã gỉ sét, đẩy cánh cửa kim loại lớn ra, bên trong nhà xưởng tối tăm tuôn ra mùi chua thối gay mũi.

Cậu giơ tay phẩy phẩy, Đường Cát bên cạnh chu đáo đưa cho cậu một tờ khăn giấy.

Mang Đường Cát tới quả nhiên là một lựa chọn chính xác.

Vừa đi vào nhà xưởng phủ đầy bụi, Yến Lâu đã nghe thấy những tiếng sột soạt  như là tiếng thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất.

Đi theo tiếng động, họ thấy được một cái đuôi thô to màu xanh sẫm thoáng qua, rồi ngay lập tức biến mất trong bóng tối của đám máy móc.

Yến Lâu nhướng mày, cậu ra hiệu cho Kill-7 đi qua xem một chút.

Tay Kill-7 cầm chuôi đao bên hông, lặng yên không tiếng động đi vào trong bóng tối nơi này, một lát sau cậu đã nhìn thấy nó kéo cái đuôi to kia ra bên ngoài.

“Hu!”

Khủng long màu xanh sẫm cao chừng hai mét, chân trước ngắn, chân sau cường tráng, thân thể to lớn bao kín vảy giáp, có vẻ khá giống khủng long bạo chúa.

Hình tượng vốn nên rất oai phong, cho dù nó nhỏ hơn rất nhiều so với khủng long bạo chúa, nhưng ở trong cái vỏ này lại là một kẻ nhát gan. Kill-7 kéo đuôi nó ra bên ngoài, khủng long không dám phản kháng lại chút nào, chỉ có thể đáng thương dùng chân trước ngắn nhỏ cầm lấy lan can, thân thể to lớn ngồi chồm hổm thành một cục như cây nấm, trong miệng còn phát ra tiếng nghẹn ngào run rẩy.

Nếu không phải hình thể hai bên trái ngược thì Kill-7 sẽ rất giống một tên côn đồ hung dữ, mà khủng long lại là bé đáng yêu bị bắt nạt. Thế nhưng nhìn ngoại hình to lớn dữ tợn của khủng long, nó làm loại động tác tội nghiệp này mà nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, không thể khiến người ta tội nghiệp dù chỉ một chút.

Lan can kim loại yếu ớt vặn vẹo biến hình, cuối cùng gãy “rắc” một tiếng.

Kill-7 lạnh lùng vô tình lôi khủng long ra ngoài, móng của nó cào xuống mặt đất một cách vô ích, để lại mấy cái rãnh thật sâu.

Yến Lâu khom lưng, cậu nhìn cái đầu to dữ tợn của khủng long, dịu dàng hỏi thăm: “Xin chào, A Lỗi. Tôi là cửa hàng trưởng mới của cửa hàng búp bê, Yến Lâu.”

Khủng long há mồm, lộ ra một hàm răng sắc nhọn trắng toát.

“Hu hu, cửa hàng trưởng, họ bắt nạt tôi!”