Edit: Teade
Beta: Hạ Y
_________
Làm sao để lừa dối người khác là một môn học cao thâm, ít nhất con mèo nhỏ Kẹo Mềm sẽ không học được tinh túy, nó căng thẳng đảo mắt nhìn xung quanh, nó và mấy chú mèo nhỏ không giỏi diễn trò đã làm lộ bí mật của chúng nó.
Lòng Yến Lâu thấy buồn cười nhưng cậu không vạch trần chúng nó, nể tình tên nhóc kia nỗ lực diễn nhiều như thế, cậu sẽ coi như không biết gì cả. Kẹo Mềm dẫn Yến Lâu đi qua một vườn hoa với đôi mắt hoảng hốt, rất dễ thấy được một nửa cái đầu màu cam giữa những bông hoa sặc sỡ, đôi tai tròn rung nhẹ, rõ là đang nghe ngóng động tĩnh của chúng.
Nghe được bọn họ đến gần, Kẹo Hồ Lô vội vã chạy ra khỏi bụi hoa, sau đó hắt xì liên tục, mắt đỏ bừng lên trông có vẻ đáng thương tội nghiệp. Yến Lâu nhìn bé bự ấm ức, suýt thì phì cười, may mà nhịn được.
“Sao mi cũng chạy đến đây? Bây giờ tối rồi, có mặt trời đâu mà tắm nắng?”
Kẹo Hồ Lô tròn mắt liếc Kẹo Mềm, Kẹo Mềm lắp bắp nói: “Nhưng, nhưng có thể đi ra bên ngoài tắm ánh trăng mà.”
“Ồ, cùng nhau tắm ánh trăng tập thể à?” Yến Lâu kéo dài giọng như thể đang nghi ngờ, sau một lúc lâu mới nhướng mày: “Đó đúng là một hạng mục hoạt động khá tốt.”
Kẹo Mềm: haiz, nguy hiểm quá.
Ở sân sau của hoàng cung có rất nhiều sân bị bỏ trống, nhưng dường như những nơi lân cận với khu vườn này đã được sửa đổi trong thời gian gần đây. Không phải Yến Lâu có ánh mắt tinh tường, cái gì cũng biết, mà là cánh cổng đó sáng rực chói lọi, mở toang ra cố ý muốn cậu đến xem.
Mấy con mèo ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người Yến Lâu theo lời cậu, chúng nó bắt đầu bám trên người Kẹo Hồ Lô. Kẹo Hồ Lô là một con hổ lớn Phật hệ, lòng dạ bao dung hình thể béo ú, lưng rất rộng rãi, bảy, tám con mèo nằm cũng chả sao.
Yến Lâu đi đến chiếc sân gần nhất, đúng y như rằng, bên trong rất là rực rỡ. Cậu đẩy cửa ra, trong phòng hơi trống nhưng có kha khá kệ và tủ kính trưng bày. Cậu rất quen thuộc mấy thứ này, chẳng phải chúng nó là đồ trong cửa hàng búp bê à? Từ bao giờ hoàng cung có những thứ này?
Cậu lại bước vào một căn phòng khác, một nửa diện tích để dành cho búp bê, ngoài ra còn có một số nguyên liệu và công cụ để chế tạo búp bê, có nhiều loại búp bê khác nhau như búp bê mềm, búp bê nhựa, vân vân… mỗi loại đều có phòng làm việc riêng.
Ngoại trừ những thứ này, Yến Lâu còn phát hiện một phòng bếp và phòng nghỉ nhỏ trong sân, hẳn là chuẩn bị khi cậu làm việc quên ăn quên ngủ. Những sân vườn khác cũng bị cải tổ, có cái đổi thành phòng chứa sách, có cái là phòng suối nước nóng. Đa số những thay đổi kiến trúc này không cần cho hoàng cung nhưng mà tiện cho việc cậu ở đây làm việc, nghỉ ngơi.
Cậu nhìn mấy cái sân xong, quay lại vườn hoa nhỏ hỏi: “Tiếp theo anh nên đi đâu?”
Đôi mắt Kẹo Mềm và Kẹo Hồ Lô đảo quanh như muốn giả ngốc, Yến Lâu cười nói: “Mấy đứa không nói thì anh đi về, vừa hay anh buồn ngủ rồi.”
Kẹo Mềm quay phắt lại, chĩa đuôi về về phía trước. Yến Lâu đi theo hướng nó chỉ, không bao lâu sau là thấy được một con đường nhỏ lát đá quanh co khúc chiết, kéo dài ra xa, cuối cùng dẫn đến một cửa sân.
Trong sân tối om, hơn nữa hình như ánh sáng bị sức mạnh nào đó bẻ cong, Yến Lâu đứng bên ngoài khó mà nhìn thấy những gì xảy ra bên trong. Yến Lâu giơ tay gõ cửa, không ai đáp lại, cậu bèn đẩy cửa đi vào.
Không gian trong sân và bên ngoài bị ngăn cách, Yến Lâu cảm giác được năng lượng trong ngoài khác nhau rõ rệt, dường như sức mạnh du hành bóng tối vẫn chưa bị loại bỏ ở đây, giống hệt trần gian ở Thế giới Âm Dương.
Khoảnh khắc khi cậu đến, đôi chim Kinh Hồng bay từ xa đến, một trái một phải, đậu trên cây trong sân. Lông chim xinh đẹp màu vàng như ánh sáng mềm mại trong chiếc sân này. Những ngọn đèn nhỏ sáng lên liên tiếp, đám mèo ngậm đèn nhỏ trong miệng chạy qua chạy lại chiếu sáng cả sân.
Yến Lâu kinh ngạc tròn mắt, cậu thấy được những bông hoa màu trắng trong vườn, gồm hoa loa kèn, hoa mộc lan, hoa thạch thảo mà cậu đã thấy trước đây và cả những giống hoa lạ cậu chưa từng gặp bao giờ. Vườn hoa rất lớn, hình như có hơn một nghìn đóa hoa trắng, còn có những cây hoa xanh mà Yến Lâu từng thấy ở Thế giới Hoang Dã, những cành nguyệt quế vừa được trồng trong bồn hoa và những đóa hoa với màu sắc nhẹ nhàng tô điểm.
Yến Lâu không ngờ cậu còn có thể trông thấy hoa màu trắng ở Thế giới Hắc Ám, còn là cả vườn hoa lớn như thế này, nhìn vẻ sum suê tươi tốt của vườn hoa, hẳn là Nicholas đã chuẩn bị lâu rồi. Cậu quay đầu nhìn xung quanh muốn tìm kiếm bóng người của Nicholas, nhưng ngoại trừ mấy chú mèo to nhỏ và hai con chim thì chẳng còn ai khác.
Tiếng vỗ cánh rào rạt vang lên trong bụi hoa, Yến Lâu trông thấy một con rồng bạc thu nhỏ ôm một chiếc hộp bay đến. Ban đầu cậu còn tưởng đó là Horace, nhưng khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của rồng bạc, cậu kinh ngạc thốt ra: “Bệ hạ?”
Chú rồng bạc không mở miệng, chỉ bay một vòng quanh cậu rồi đưa chiếc hộp trong tay cho cậu. Yến Lâu khẽ nhướng mày giơ tay mở hộp ra, đó là một chiếc nhẫn có tạo hình rồng bạc đang bay.
Yến Lâu nhìn chiếc nhẫn có tạo hình kỳ lạ, rồi nhìn chú rồng nhỏ, một lúc lâu sau cậu mới cười dịu dàng, hỏi: “Không phải là bệ hạ nên đeo cho em sao? Hay anh muốn em tự đeo?”
Hình như cậu đã thấy được ý cười trong mắt rồng, sau đó con rồng trên chiếc nhẫn trong hộp bỗng đứng dậy, nó gian cánh, mở mắt ra, thần thái không khác gì chú rồng còn lại.
Yến Lâu: “… Bệ hạ?”
Thu nhỏ người ngụy trang thành nhẫn, sở thích gì đây nhỉ?
Chú rồng bạc ôm hộp biến thành vòng sáng bay đến cổ tay cậu, trở thành một vòng tay rồng bạc tĩnh lặng, còn rồng bạc nhỏ trong hộp thì hóa thành điểm sáng, một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong nháy mắt.
Nicholas mỉm cười nắm tay cậu, ôn hòa nói: “Tặng ta cho em, em không được đổi ý, không được trốn chạy bỏ lại một mình ta.”
Yến Lâu cúi đầu cười, nói: “Em biết rồi, lúc em chạy sẽ dẫn anh theo!”
Nicholas gật đầu rồi khựng lại, hỏi với vẻ ẩn ý: “Thế thì tại sao em muốn chạy?”
Yến Lâu xòe tay, vẻ mặt vô tội, nhịn cười: “Em đâu biết, không phải anh là người nói muốn chạy trước à?”
Nicholas im lặng một lát rồi sửa lời: “Vậy em coi như ta chưa nói.”
Yến Lâu cười gật đầu rồi nhìn vườn hoa: “Anh chuẩn bị trong bao lâu?”
“Hơn hai tháng.” Nicholas nói: “Trước đó ta từng muốn Cyril và Lawrence giúp đỡ chăm nom nhưng vì chịu ảnh hưởng của sức mạnh bóng tối trong Thế giới Hắc Ám, hoa được trồng ra đều thất bại cả, cho nên ta hút sức mạnh ở đây, gieo trồng lần nữa.”
Y nhẹ nhàng nói: “Ta muốn giữ em lại, không thể cứ để em không tìm được một đóa hoa mình thích trong Thế giới Hắc Ám này.”
Yến Lâu thì thầm: “Rất phiền phức.”
“Sao lại phiền phức?” Nicholas nói: “Ta muốn đưa những gì em thích đến trước mắt em, muốn em sống suôn sẻ tự tại, còn muốn em sống cùng với ta.”
Y nhìn vào mắt Yến Lâu, nghiêm túc nói: “Em đừng kiêng kị nhiều quá, không phải người ở Thế giới Âm Dương luôn nói hái sao hái trăng để dỗ người yêu à? Ngay cả sao ta cũng hái xuống cho em rồi, em vẫn không tin ta có thể dỗ em cả đời?”
Yến Lâu cười khẽ: “Cả đời của chúng ta dài lắm.”
“Phải.” Nicholas nói: “Ta vơ vét tất cả tư liệu ở các thế giới, ở đâu có đồ ăn ngon độc đáo, ở đâu có phong cảnh xinh đẹp, có kỳ quan hiếm thấy, ta sẽ sai người viết thành sách. Mấy trăm năm sau, mấy nghìn năm sau, chúng ta nên đi đâu làm gì, ta cũng đã lên kế hoạch cả rồi, chỉ chờ em đi cùng ta thôi, em còn lo cả đời quá dài để làm chi?”
Y cúi đầu dịu dàng hỏi: “Vậy nên em có muốn sống cùng ta không?”
“Dĩ nhiên là có.” Hốc mắt Yến Lâu đỏ bừng: “Chỉ cần bệ hạ không buông tay em ra, anh đi đâu, em cũng đi theo.”
Hai con mèo béo màu cam chui ra khỏi bụi hoa bên cạnh, trên người chúng nó treo dây, đeo một chiếc hộp trông giống chiếc hộp chứa nhẫn rồng bạc vừa rồi trên lưng. Nicholas cúi người cầm hộp nhỏ trên lưng Kẹo Dẻo, sau khi mở ra, đó là một chiếc nhẫn thật.
“Theo tập tục của Thế giới Âm Dương…” Nicholas nói xong, lùi về sau một bước, vén vạt áo quỳ một chân xuống đất, nhìn Yến Lâu bằng đôi mắt sẫm màu mềm mại: “Yến Lâu, em có bằng lòng đi cùng ta suốt cả cuộc đời dài này hay không?”
Yến Lâu thở một hơi, kiên định nói: “Tất nhiên là em bằng lòng.”
Chiếc nhẫn được tạo ra từ ánh trăng sáng nhất, chạm vào có cảm giác lành lạnh, trên chiếc nhẫn bạc không có họa tiết nào khác, nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng bọn họ cũng chẳng cần trang trí phức tạp gì, một chiếc nhẫn để hứa hẹn và ràng buộc là đủ rồi.
Nicholas đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái của Yến Lâu rồi cầm hộp đưa cho cậu, trong mắt đầy vẻ chờ mong.
Yến Lâu im lặng một giây rồi cười đeo nhẫn cho y.
Đám mèo ngậm đèn chạy lên vẫy đuôi như là đang vỗ tay cho bọn họ.
Yến Lâu ôm lấy Kẹo Dẻo mập mạp đi đứng khó khăn, thì thầm với Nicholas: “Thật ra lúc cầu hôn ở Thế giới Âm Dương không cần phải trao nhẫn cho nhau, chỉ có đính hôn hoặc là kết hôn mới làm như vậy.”
Nicholas sửng sốt, cúi đầu nhìn tay mình.
Yến Lâu cười nói: “Nhưng không sao cả, chúng ta không cần tuân theo những quy tắc này, huống hồ…”
Cậu giơ bàn tay đeo nhẫn lên, ánh sáng bạc lấp lánh chói mắt: “Coi như chúng ta đeo nhẫn kết hôn trước vậy.”
Nicholas sờ mũi bất đắc dĩ: “Ta chỉ cho em một ước hẹn chân chính theo cách mà em quen, ai ngờ…”
Ai ngờ mèo và chim hoàn thành nhiệm vụ cả rồi, nhưng vì chi tiết này mà y lật xe. Yến Lâu nắm tay y đi ra ngoài sân: “Không sao mà, như vậy mới đặc biệt, ít nhất là em không nuối tiếc.”
Nicholas không nhíu mày nữa: “Vậy là tốt rồi.”
Bọn họ đi ra khỏi sân vườn kia, đám mèo nối đuôi theo sau, giọng của Nicholas nhẹ nhàng vang lên trong gió: “Chờ đến khi cử hành hôn lễ, nhất định ta sẽ điều tra kĩ tất cả những chi tiết nhiều lần, sẽ không sai phạm đâu.”
“Đừng nghiêm ngặt như vậy chứ?”
“Không được, chỉ có một lần thì chắc chắn phải hoàn mỹ.”
“…”
Hai chú chim Kinh Hồng bay thẳng lên bầu trời đen, để lại hai vệt sáng chói, đám mèo chạy nhảy nô đùa, bị mèo mẹ trợn mắt trừng mới ngoan ngoãn một lát.
Cánh cửa sân sau lưng bọn họ từ từ đóng lại, hoa trong vườn càng nở rộ tuyệt đẹp, Nicholas nắm tay Yến Lâu, ung dung đi trên con đường đá tĩnh lặng của hoàng cung.
Hai chiếc bóng in dấu dưới ánh trăng, dựa vào thật gần, bước chân của họ càng lúc càng xa dần.
Hoàn Chính Văn