Edit: Cinis
Beta: Hạ Y
____________
Trên đường về Vương Cung, Nicholas hơi yên tĩnh, Yến Lâu kéo Tô Liêu theo, thỉnh thoảng lại lo lắng nhìn về phía y.
“Bệ hạ đang tức giận vì chuyện của Elena ư?” Yến Lâu cảm thấy hẳn là như vậy, dù sao cô ta cũng là thuộc hạ mà bệ hạ đã trọng dụng nhiều năm, vậy mà lại vì lợi ích mà gây chuyện thì tất nhiên là y sẽ cảm thấy không vui rồi.
“Là hơi tiếc nuối.” Nicholas nói: “Có điều cũng không bất ngờ.”
Yến Lâu hiếu kỳ nói: “Vậy bệ hạ đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Nicholas liếc mắt nhìn cậu rồi nói: “Đang suy nghĩ một chuyện quan trọng hơn.”
Đối diện với ánh mắt có ý tứ sâu xa của y, Yến Lâu luôn cảm thấy chuyện này có rất nhiều quan hệ với mình, mãi đến lúc tới Vương Cung và giao Tô Liêu cho Ngoạt thì cậu mới nhớ ra đó là chuyện gì.
Tỏ tình… Suýt tí nữa thì quên!
Nicholas hỏi: “Em định xử phạt Beatrice như thế nào? Cứ buông tha cô ta nhẹ nhàng như vậy ư?”
Yến Lâu hơi bất đắc dĩ nói: “Trên người cô ta đã có gông xiềng, cũng chủ động đầu hàng, tôi không thể ra tay giết cô ta được, ít nhất là không thể làm vậy vào lúc này được.”
Không phải cậu không muốn vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn mà là cậu không thể, trước mắt cậu không có tư cách này. Yến Lâu làm chủ cửa hàng còn chưa tới nửa năm, còn chưa khai phá ra một phó bản cao cấp nào cả, nếu lại hủy diệt phó bản cấp A này nữa thì tổn thất mà cậu mang đến sẽ vượt qua cả lợi ích mất.
Vậy sẽ giống như việc mà Elena muốn làm lúc trước vậy, một chủ cửa hàng mang đến tổn thất thì không có tư cách tiếp tục đảm nhiệm chức vị này, các lãnh đạo cấp cao cần suy xét lại xem người này có thích hợp với công việc hay không.
Chuyện xử lý Elena cần làm càng sớm càng tốt.
Nicholas bảo Brian đích thân đi tìm Elena, nhưng lúc Brian tới thì trang viên của Elena đã người không nhà trống.
Brian trở về báo cáo với họ: “Hầu gái trong trang viên nói Elena đã vội vàng rời đi từ một tiếng trước rồi, nhưng đi đâu thì họ không biết.”
“Xem ra là cô ta đã nhận được tin tức từ sớm rồi.” Nicholas nhắm mắt lại rồi xua tay nói: “Nếu Elena muốn chạy trốn thì không cần giữ lại mặt mũi cho cô ta nữa, ban lệnh truy nã, bảo Ginger dẫn người đi bắt cô ta.”
Cái tên Ginger này không xem như nổi tiếng trong các gia tộc lớn nhưng đây đã là lần thứ hai Yến Lâu được nghe. Lần trước cũng là Nicholas đề nghị để Ginger làm thầy của Yến Thành, lần này lại để anh ta dẫn người đi bắt Elena, xem ra là y không muốn cho Ginger tiếp tục nhàn rỗi rồi.
Cậu nhanh chóng nhớ lại mạng lưới quen biết của Ginger ở trong đầu, anh ta là người của gia tộc Berglie, em họ của thành chủ Phan Sâm thành Budden. Người có mâu thuẫn với Elena lúc trước cũng đến từ gia tộc Berglie, mà thủ lĩnh Dicas của thành Budden lại thì đến từ gia tộc Saida, cũng chính là gia tộc mà Elena nịnh bợ kia, chủ tiệm đời thứ tư Cassius và Dicas là người trong cùng một gia tộc.
Nếu như bệ hạ bắt đầu dùng Ginger thì có phải có nghĩa là bệ hạ muốn trọng dụng gia tộc Berglie, chèn ép gia tộc Saida hay không?
“Em đang suy nghĩ cái gì mà nghiêm túc thế?” Nicholas mở miệng nói: “Muốn biết cái gì có thể hỏi thẳng ta mà.”
Yến Lâu sững sờ, cậu chần chừ nói: “Bệ hạ chuẩn bị sử dụng Ginger ư?”
“Đúng vậy!” Nicholas buông một tiếng thở dài: “Mấy năm trước ta đã sai người bồi dưỡng người mới để chuẩn bị tiếp nhận công việc của Elena rồi. Elena đã không thích hợp với vị trí này nữa nhưng dù sao cô ta cũng đã đi theo ta nhiều năm như vậy rồi, ta vốn định cho cô ta an ổn về hưu, đáng tiếc…”
Đáng tiếc lại xảy ra chuyện này, Elena lại chạy trốn, Nicholas có rộng lượng đến đâu cũng không thể tha cho cô ta được.
Nếu như Elena chỉ nhúng tay vào chuyện ứng cử viên của chủ tiệm thì cũng có thể tạm coi như là chuyện nhà Thế giới Hắc Ám, Nicholas có thể tha cho cô ta một lần. Nhưng cô ta ra tay với phó bản thì đã chạm tới lợi ích của game sinh tồn rồi, hình phạt của Elena cũng phải giao cho tổng bộ game sinh tồn phán quyết.
“Nhưng lúc trước bệ hạ trọng dụng Elena là vì cho bình dân cơ hội thăng cấp, hiện tại đổi thành Ginger thì liệu có thích hợp hay không?”
Nicholas lắc đầu rồi nói: “Đợi đến lúc bố cục khoa học kỹ thuật được xây dựng hoàn thành thì Thế giới Hắc Ám sẽ nghênh đón một thời kỳ hoàn toàn mới.”
Đây là một thời cơ tốt thay đổi, y sẽ kiếm điểm cân bằng mới từ bên trong đó.
Nghe vậy thì Yến Lâu không hỏi thêm nữa, cậu nói tới Ginger: “Nếu ngài Ginger cần đảm nhiệm trọng trách này thì việc giáo dục Yến Thành không thể làm phiền ngài ấy nữa.”
Nicholas cười nói: “Không sao, chỉ có lúc vừa mới bắt đầu thì mới bận bịu một chút mà thôi. Hơn nữa nếu em đưa Yến Thành tới Vương Cung thì cũng có người dạy dỗ cậu bé mà, không phải Brian cũng rất rảnh rỗi đó sao?”
Brian đang tưới nước cho vườn hoa:?
Nói linh tinh lang tang một hồi, Yến Lâu lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Nicholas, nhưng ngay sau đó cậu lại như quả bóng bay bị xì hơi mà cụp mắt xuống.
Sao, sao lại khó như vậy cơ chứ?
Nicholas bị cậu nhìn tới nhìn lui: …
Y bất đắc dĩ thở dài rồi nói: “Hay là chúng ta ăn cơm trước nhé?”
Yến Lâu nhìn lên trời: “Vẫn chưa đến giờ mà.”
Nicholas: “… Vậy thì ra ngoài đi dạo một chút vậy?”
Yến Lâu: “… Được thôi.”
Hai người không có mục đích tản bộ trong Vương Cung.
Vương Cung rất lớn, lại chỉ có một chủ nhân là Nicholas nên người hầu cũng không nhiều, vậy nên phạm vi hoạt động của mọi người chỉ tập trung ở khu vực phía trước.
Họ đi một lúc thì đến một vườn hoa hơi hoang vắng, cây cỏ um tùm, nếu như không có sân tường mái nhà thì có lẽ nơi này cũng không khác một khu rừng nhỏ bao nhiêu.
“Đây là nơi nào?” Yến Lâu hơi ngạc nhiên nhìn khu nhà nhỏ phía trước, tuy hình dạng và cấu tạo của nó không khác với các khu nhà phía trước nhưng vì Vương Cung không dùng đến khu sau nên ngay cả bảng tên cũng không có, nhìn có vẻ hoang vu trống rỗng.
Nicholas nhìn qua rồi lắc đầu: “Ta cũng không biết.”
Hai người tìm được con đường nhỏ lát đá phiến đi vào trong, Nicholas vừa đi vừa giải thích với cậu: “Vương Cung được xây dựng đã gần ngàn năm rồi, ban đầu là các đại gia tộc chủ trì việc xây dựng. Ta vốn không muốn xây lớn như vậy nhưng họ cho rằng Vương Cung đại biểu cho thân phận của ta, không thể khiến uy vọng của ta bị hạ thấp được nên mới thành như vậy.”
“Bình thường ta đều sống ở phía trước, có rất ít người đến phía sau nên ta cũng không rõ nơi này thành thế nào nữa.” Nicholas nhìn cỏ dại phía dưới: “Hẳn là Brian vẫn sai người dọn dẹp hàng năm, nếu không thì cũng không giữ được dáng vẻ như thế này.”
Yến Lâu nhìn mảnh sân nhỏ cây cỏ sum suê rồi cười nói: “Tự nhiên sinh trưởng cũng đẹp không kém tỉ mỉ chăm sóc.”
Vật liệu xây dựng Vương Cung phần lớn là đá, hơn nữa là đá tảng được chọn lựa cẩn thận, cực kì cứng rắn, chống ăn mòn, vậy nên cung điện phía sau đã bỏ hoang nhiều năm như vậy cũng chỉ có chút hoang vu, gần như không có vết rạn nứt và hỏng hóc.
Trong nhà trống không, chỉ có bàn tủ đơn giản, nhưng trong đại sảnh có một dây leo bò vào từ cửa sổ, leo qua nóc nhà về gian phòng khác, cành nhánh và từng chùm từng chùm trái cây rủ xuống mang đến cho nơi này một vẻ đẹp rất tự nhiên thoải mái.
“Xinh đẹp quá.” Yến Lâu cười hái xuống một chùm trái cây màu xanh: “Quả này có ăn được không?”
Nicholas chần chừ cầm một quả bỏ vào trong miệng rồi nhíu chặt mày lại: “Chua lắm, đừng ăn.”
Yến Lâu không nghe lời y mà nếm một quả, sau đó cậu cũng bị chua đến mặt mũi nhăn tít lại: “Eo, chua quá đi mất!”
Nicholas buồn cười nhìn cậu: “Ta đã nói với em là đừng ăn rồi mà.”
Yến Lâu nhún vai, cậu vứt trái cây trong tay đi: “Muốn chua thì cùng chua mà.”
Sau đó cậu kéo Nicholas tiếp tục đi vào trong phòng, ánh mắt liên tục nhìn bốn phía.
Từ vẻ mặt của cậu thì Nicholas đoán cậu đang chơi trò thám hiểm, giống như lần cậu mua một đống quả kỳ thú rồi nếm thử từng quả một vậy, thỉnh thoảng Yến Lâu sẽ lộ ra một chút trẻ con.
Yến Lâu đi ở phía trước bỗng nhiên quay đầu lại, cậu nhẹ nhàng vẫy tay với y rồi dùng tay ra hiệu nhắc nhở y nói nhỏ thôi.
Nicholas tò mò tiến lên, y thấy Yến Lâu giơ tay chỉ về cửa sổ phía trước rồi vui vẻ nhỏ giọng nói: “Anh xem kìa, trước đây tôi đã thấy một lần rồi, trong lần đầu tiên tới Vương Cung ấy.”
Trước cửa sổ ngập nắng có một cục màu vàng ấm, tròn vo, lông xù, có thể lờ mờ thấy một cái mỏ nhọn nho nhỏ màu cam sáng và cái đuôi nhỏ dài cuộn lại bên cạnh người.
Dáng vẻ của nó cực kì đáng yêu, phần lớn đều không thể chống đỡ được loại tấn công đáng yêu này, Yến Lâu cũng không ngoại lệ.
Nicholas nhỏ giọng nói: “Đây là con non của loài chim Kim Hồng, có người nói nhìn thấy chim Kim Hồng thì sẽ gặp may đấy. Chúng nó là sinh vật chỉ có ở Thế giới Hắc Ám, số lượng rất ít, không ngờ lại có một tổ ở Vương Cung.”
“Chim non của loài chim Kim Hồng này rất đáng yêu, lông của con chim đã trưởng thành sẽ tỏa ra ánh sáng lung linh, hơn nữa tính tình cũng hung ác hơn.” Nicholas kéo cậu ra khỏi phòng: “Ta đoán chúng nó làm tổ ở Vương Cung, không phải thì chim non cũng không dám chạy loạn. Vì lông chim của chim Kim Hồng rất sáng trong bóng đêm nên chúng thường ra ngoài hoạt động vào ban ngày, buổi tối về tổ nghỉ ngơi, sau này chúng ta sẽ thử tới xem vào buổi tối.”
Yến Lâu vui vẻ gật đầu.
Có chuyện phát hiện chim Kim Hồng nên hành trình thám hiểm của hai người coi như thành công.
Tới lúc trời gần tối thì Yến Lâu và Nicholas trở về ăn cơm, cậu còn định chậm rãi đi về nhưng Nicholas lại kéo cậu về phòng ăn chỉ trong nháy mắt.
Bếp trưởng vẫn chuẩn bị cho cậu một bữa tiệc lớn với rất nhiều món như trước, điều này khiến mỗi lần Yến Lâu tới Vương Cung thì ăn cơm đều trở thành một việc quan trọng cố định.
Nhưng lần ăn cơm này Yến Lâu lại hơi mất tập trung.
Cậu đã đáp ứng sẽ tỏ tình thì sao có thể nói không giữ lời được, vậy nên hôm nay cậu nhất định phải nói ra.
Yến Lâu cổ vũ bản thân vô số lần, rốt cuộc sau khi đặt dao nĩa xuống thì cậu đứng lên nghiêm túc nói với Nicholas: “Bệ hạ, tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Nicholas cũng ngồi ngay ngắn lại, cực kì chờ mong nói: “Em nói đi.”
Yến Lâu hít sâu mấy lần, cậu ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Nicholas rồi lại đỏ mặt cúi đầu, sau vài lần thì cậu lại cắn răng nói: “Tôi muốn nói…”
Yến Lâu chưa bao giờ biết chỉ vài chữ ngắn ngủi lại nặng đến như vậy, nặng đến mức rơi trên đầu lưỡi khiến cậu gần như không nói được nữa.
Có lẽ nặng không phải chữ mà là tình yêu của bản thân.
Cậu và Nicholas đều rất coi trọng chuyện tình cảm, nếu đã nói ra khỏi miệng thì cả đời sẽ không thay đổi, mà cả đời của họ sẽ dài đến mức nào đây? Có thể sẽ dài đến tận khi thế giới này hủy diệt.
Bên trong ảo cảnh mà Beatrice xây dựng, thứ khiến cậu thoát khỏi đau đớn và bàng hoàng không phải ảo cảnh bị vỡ nát mà là cái ôm của Nicholas.
Yến Lâu nghĩ, cậu đã chắc chắn thì nên nói ra khỏi miệng, dù sao có thế nào thì vẫn đều là người này cả.
Cậu ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt dịu dàng khích lệ của Nicholas, rốt cuộc cũng kiên quyết nói: “Bệ hạ, tôi muốn nói với ngài, tôi yêu…”
Chữ “anh” cuối cùng bị nhấn chìm bên trong giọng của Brian đang vội vàng lao vào cửa: “Bệ hạ, Elena bắt…”
“Cút đi!” Nicholas lạnh lùng vô tình cắt lời anh, sau đó cực kì hy vọng nhìn về phía Yến Lâu: “Em nói tiếp đi.”
Yến Lâu: “…”
Không, cậu không nói ra khỏi miệng được nữa rồi.
Yến Lâu “Tôi...” Nửa ngày vẫn không nói ra được.
Dưới ánh mắt mong chờ của Nicholas, Yến Lâu liếc nhìn thức ăn chưa dọn dẹp trên bàn ăn, cậu mặt lạnh như tiền buông tay giãy dụa mà chọn cách núp kĩ: “Tôi… Tôi muốn làm quen với bếp trưởng của Vương Cung.”
Nicholas: “…” Không, ta rút lời nói vừa rồi, ta đã nghe được, em đừng đổi ý chứ!
Hai người nhìn nhau không nói gì một lát, Yến Lâu chán nản xoa mặt một cái rồi nói: “Bệ hạ, chúng ta đổi sang ngày khác được không?”
Nicholas: “… Được.”
Sau khi tiễn Yến Lâu đang không cảm xúc đi thì Brian bị đánh bay mới ló đầu từ trong góc ra rồi hỏi: “Bệ hạ, thần có thể báo cáo chưa?”
Nicholas liếc nhìn anh một cái rồi ngoắc tay.
Brian gian xảo đứng ở nơi Nicholas không đánh tới được rồi mới nói: “Elena đã bị bắt, bệ hạ chuẩn bị xử lý cô ta như thế nào?”
Nicholas mặt lạnh như tiền nói: “Đưa đi cho tổng bộ game sinh tồn xử lý.”
“Vâng.” Brian nhận lệnh, chuẩn bị nhanh chóng rời đi.
Anh còn chưa kịp đi thì đã nghe thấy Nicholas lạnh lùng nói: “Tiền lương năm nay của ngươi không có đâu.”
Brian: “…” Bỏ đi, anh sẽ không hỏi tại sao đâu, dù sao cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Nhưng ngay sau đó Nicholas lại nói thêm: “Đuổi việc đầu bếp của Vương Cung đi.”
Brian quay đầu hỏi lại: “Đuổi việc ấy ạ?”
Nicholas yên lặng nửa giây rồi bất đắc dĩ xua tay: “Trừ một tháng lương.”
“Vâng!” Brian vui vẻ nhận lệnh rời đi.
Tuy rằng anh bị trừ lương nhưng bếp trưởng cũng bị trừ, nháy mắt cân bằng!