Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 115: Họa thủy




Edit: Cinis

Beta: Hạ Y

________________

Vết thương của Beatrice đã khôi phục hơn một nửa nhưng bây giờ trông cô ta có vẻ còn suy yếu hơn lúc trước nữa.

Chiếc nhẫn xinh đẹp đeo khít trên ngón tay thon dài trắng nõn của cô ta, dây nhỏ màu đỏ như máu kéo dài từ mặt nhẫn ra như mạng nhện đâm vào linh hồn của cô ta, giam cầm cô ta tầng tầng lớp lớp.

Khi Yến Lâu muốn đến gần cô ta thì Norman cảnh giác chặn cậu lại trước người Beatrice.

“Ông Norman.” Yến Lâu dừng lại, cậu hơi ngạc nhiên nói: “Có vẻ như ông không bị cô ta khống chế, tại sao còn muốn làm những việc này bằng bất cứ giá nào như vậy?”

Hình như trong cả thành phố này chỉ có Norman là tỉnh táo, tất cả những người khác đều là con rối và vũ khí của Beatrice, sự đặc biệt lại bắt nguồn từ đâu?

Norman nói: “Con bé là con gái của tôi, chẳng lẽ việc bảo vệ con bé không phải là việc một người cha nên làm hay sao?”

“Theo tôi được biết thì ông chỉ là cha nuôi của cô ta mà thôi.” Yến Lâu nói: “Cha ruột của cô ta đã bị cô ta giết chết từ lâu rồi.”

“Tôi biết.” Norman có vẻ không ngạc nhiên chút nào với lời cậu nói cả: “Là lỗi của tôi, là tôi hại con bé, cũng hại mẹ nó.”

Yến Lâu nhíu mày, không hiểu sự hổ thẹn này của ông ấy bắt nguồn từ đâu.

“Năm đó tôi vẫn còn là một cảnh sát mới vừa nhậm chức, tôi nhận được cuộc gọi của Elise, mẹ Beatrice, tôi khi đó vẫn còn là một tay mơ, cảm thấy rốt cuộc mình cũng có cơ hội mở rộng chính nghĩa rồi. Nhưng Bill, người đồng đội đã có kinh nghiệm lâu năm hướng dẫn tôi lại cảm thấy đây chỉ là tranh cãi trong gia đình, nói không chừng là bà ấy làm quá lên, thậm chí là báo án giả.” Norman nhớ lại.

“Chúng tôi tìm tới địa chỉ mà Elise cung cấp, gặp được Ronald trong dáng vẻ của một người thành đạt. Ông ta mời chúng tôi tham quan nhà của mình, cũng nói cho chúng tôi biết vợ của ông ta đã bất ngờ qua đời từ mấy năm trước rồi, chuyện này nhất định là trò đùa dai của ai đó.”

“Bề ngoài và cách ăn nói của ông ta rất dễ khiến người khác tin tưởng, vậy nên chúng tôi đều tin vào lời giải thích của ông ta.” Norman hổ thẹn nói: “Trên đường trở về Bill còn lải nhải mắng tôi, nói tôi chuyện bé xé ra to nữa, tôi không phục lắm nên lại lén lút quay về nhà Ronald, tôi muốn bắt lấy kẻ đã dựng nên trò đùa dai kia…”

Kết quả người dựng trò đùa dai không bắt được, ông ấy chỉ tận mắt thấy được một thảm kịch mà thôi.

Yến Lâu hạ mắt xuống, cậu hờ hững nói: “Người giết chết Elise là Ronald, người giết chết Ronald là Beatrice, đều không liên quan gì đến ông cả.”

“Không!” Norman kích động nói: “Sao lại không liên quan gì đến tôi được? Là tôi hại Elise, là tôi hại hai mẹ con con bé!”

“Elise gọi điện thoại cầu cứu tôi, bà ấy hy vọng tôi cứu bà ấy, nhưng tôi không làm được! Tôi dễ dàng bị tên khốn kia lừa gạt, tôi không tin tưởng bà ấy. Là tôi! Là tôi hại chết bà ấy! Bà ấy vốn có thể sống sót rời đi nơi đó, Beatrice sẽ không mất mẹ, lại càng không cần tự tay giết cha! Việc hành quyết tên khốn kia vốn là chuyện mà tôi phải làm!”

Lúc đó Beatrice chỉ là một bé gái chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cho dù cô bé có thông minh thế nào cũng không thể che giấu toàn bộ dấu vết được, huống chi Norman còn là cảnh sát.

Ông ấy chỉ liếc mắt đã nhìn ra có vấn đề, nhưng ông ấy không vạch trần mà lại lựa chọn giúp đỡ Beatrice xóa bỏ dấu vết, sau đó nhận nuôi cô bé đáng thương này.

Ông ấy nuôi lớn Beatrice, cố hết sức giúp đỡ cô ta nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn bất an đối với cái chết của Elise.

Chính vì vậy nên sự bảo vệ của Norman đối với Beatrice không phải xuất phát từ mê hoặc kiểm soát, mà là từ hổ thẹn và yêu quý.

Norman nói: “Nếu anh đã rõ ràng đầu đuôi câu chuyện thì hẳn cũng biết là Beatrice đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn. Tôi biết con bé từng phạm sai lầm, tôi tình nguyện gánh chịu tất cả trừng phạt thay con bé, xin anh tha cho nó.”

Yến Lâu lắc đầu rồi nói: “Chuyện là do cô ta làm ra, có những thứ ông không thể gánh vác thay cô ta được.”

Huống hồ, chỉ bằng cạm bẫy mà Beatrice bày ra thì Yến Lâu cũng sẽ không thể dễ dàng tha cho cô ta.

Norman còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng Beatrice đã cảm thấy bớt đau hơn lại kéo áo ông ấy rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Bố ơi, cứ để con tự mình xử lý.”

Norman chần chờ một hồi rồi cẩn thận đỡ Beatrice ngồi dậy.

Thân thể của Beatrice vẫn hơi run rẩy, tuy tơ máu đâm vào linh hồn đã biến mất nhưng cảm giác đau đớn này vẫn kéo dài không thôi.

“Là tôi tính sai.” Beatrice lộ ra một nụ cười yếu ớt nhưng dịu dàng: “Tôi nghe nói người chế tạo búp bê sẽ không thèm dùng loại thủ đoạn này đi khống chế người khác, không ngờ ngài lại không câu nệ tiểu tiết như thế.”

Yến Lâu khẽ mỉm cười: “Cô không cần dùng những lời như vậy khích tôi. Nếu cô đã cố ý tìm hiểu về cuộc đời của tôi thì nên biết là tôi mới làm người chế tạo búp bê mấy tháng thôi, nhưng thương nhân thì tôi đã làm mấy chục năm rồi. Cho dù là thủ đoạn gì đi chăng nữa, chỉ cần dùng tốt thì tôi đều không ngại, huống chi là với người như cô thì nếu không tàn nhẫn một chút, người gặp xui xẻo sẽ là tôi rồi.”

Beatrice cười rồi nói: “Khả năng kiềm chế của ngài thật tốt, tôi cho rằng ngài sẽ không nhịn được mà lập tức ra tay giết tôi, dù sao nhớ lại quá khứ như vậy thì đối với cả anh và tôi đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.”

Yến Lâu nheo mắt lại, đáy mắt cậu lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Cô rất muốn chết ư?”

“Đương nhiên là tôi không muốn rồi.” Beatrice cười dựa lên ghế salon, giơ tay chải mái tóc dài hơi rối của mình: “Tôi chỉ xác định là tạm thời ngài còn chưa muốn giết tôi mà thôi.”

Yến Lâu nhếch môi, lạnh lùng nói: “Con người của tôi hay thay đổi lắm, có thể một giây trước còn định giữ lại cái mạng của cô, một giây sau đã chuẩn bị cho cô một cái chết đau đớn nhất rồi.”

Lúc này, cửa sổ kính sát đất trong nhà Norman vỡ vụn, Nicholas xách một người áo đen bay vào từ bên ngoài.

Norman há miệng, rốt cục không nhịn được mà nhắc nhở: “Mảnh thủy tinh nứt rất nguy hiểm, đặc biệt là vật sắc bén rơi từ trên không xuống, như vậy…”

Nicholas phất tay gộp những mảnh kính bể tung toé về, trong nháy mắt lại đưa chúng trở về nguyên dạng.

Norman lập tức ngậm miệng lại, người dị năng hệ sét như ông ấy lúc chấp hành nhiệm vụ lúc cũng phá không ít cửa sổ, nhưng ông ấy cũng không có bản lĩnh dính cửa sổ vỡ vụn về như vậy.

Beatrice nhìn người áo đen bị tóm trở về, ánh mắt khẽ thay đổi.

Mặt nạ trên mặt người áo đen đã bị tháo xuống, lộ ra một gương mặt bình thường mà trắng xám.

Nicholas nói: “Ta hỏi rồi nhưng gã không mở miệng, ta sẽ mang về giao cho Ngoạt hỏi cung.”

“Vô dụng thôi.” Beatrice mở miệng yếu ớt nói: “Gã được huấn luyện chuyên nghiệp, tra tấn bình thường không thể khiến gã mở miệng đâu, nhưng tôi biết gã là ai, cũng biết người ở sau lưng gã là ai.”

Người áo đen đột nhiên ngẩng đầu, Beatrice vẫn cười, sắc mặt không có một chút biến hoá nào cả.

Lần này Yến Lâu thực sự cảm nhận được sự lạnh lùng và đáng sợ của cô gái này.

Trước đây không lâu cô ta còn đang nghĩ cách muốn hại cậu, nhưng ngay khi phát hiện cục diện bên mình bất lợi thì cô ta lại có thể thay đổi thái độ ngay lập tức để lấy lòng họ. Mà người áo đen rõ ràng là đồng minh của cô ta, lúc nãy còn không để ý tính mạng đến cứu cô ta mà bây giờ lại bị cô gái này bán đứng như một món đồ.

Yến Lâu nhìn Beatrice lúm đồng tiền như hoa, cậu yên lặng suy nghĩ một lát rồi thỏa hiệp nói: “Cô nói đi.”

Beatrice hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói rất rõ ràng: “Người này tên là Tô Liêu, thân tín của Elena – chủ quản ngoại vụ Thế giới Hắc Ám. Tô Liêu thay Elena lén lút xử lý một vài việc không thể để lộ ra bên ngoài được, ở ngoài thì gần như không có ai biết đến sự tồn tại của gã cả.”

“Năm năm trước, gã mang theo nhiệm vụ của Elena tới gặp tôi.” Beatrice cười nói: “Elena khảo sát vài phó bản cỡ lớn của cửa hàng búp bê, cô ta vốn cho rằng tôi là người có khả năng trở thành người hợp tác với cô ta nhất nên phái Tô Liêu tới gặp tôi.”

Nicholas lẳng lặng nghe, trên mặt y lộ ra vẻ lạnh lùng hiếm thấy.

“Tô Liêu nói có thể giúp tôi đào tẩu mà không cần tôi trả giá gì cả, nhưng tôi sẽ không tin tưởng câu nói đó, không ai sẽ giúp đỡ một người xa lạ mà không yêu cầu báo đáp cả.” Beatrice hơi đắc ý nói: “Elena rất tin tưởng vào quyền thế của mình, cũng rất yên tâm đối với năng lực của Tô Liêu, cô ta không nghĩ tới Tô Liêu sẽ bị tôi mê hoặc, nhưng tôi lại làm được.”

“Người bị tôi mê hoặc đều là nô lệ của tôi cả. Ngay từ đầu Tô Liêu sẽ không nói gì nghe nấy, nhưng gã sẽ hạ thấp cảnh giác với tôi, sau đó thì tôi biết được thân phận của Elena và mục đích của cô ta.”

Beatrice nói: “Đúng là Elena không cần tôi làm cái gì cho cô ta cả, cô ta chỉ cần phó bản của tôi xảy ra sự cố mà thôi, còn việc tôi có thể chạy trốn hay không thì cô ta cũng không để ý. Cô ta vốn không sắp xếp đường lui thật sự cho tôi, còn tôi đương nhiên cũng sẽ không cả tin mà cứ đào tẩu như vậy, thế nên tôi cứ dây dưa mãi, nhưng không nghĩ tới qua mấy tháng mà Elena không liên hệ với tôi nữa, vì cô ta đã đạt được mục đích của mình rồi.”

Năm năm trước chính là thời điểm Vân Kỳ nghỉ việc, có lẽ Elena muốn dùng chuyện phó bản cấp A đột ngột đóng cửa để hỏi tội Vân Kỳ, dùng cách này ép hắn rời đi để nhường vị trí cho Cassius. Không ngờ phó bản còn chưa gặp sự cố thì Vân Kỳ đã chủ động nghỉ việc trước, vậy nên giao kèo giữa Elena và Beatrice cũng trở thành phế thải.

“Tôi cũng đã cho rằng mình cần tiếp tục ngủ đông, tìm kiếm cơ hội khác, không nghĩ tới sự mê hoặc của tôi có hiệu quả kinh người.” Beatrice nhìn về phía Tô Liêu, nụ cười có chút mỉa mai: “Tô Liêu tới tìm tôi, nói gã yêu tôi, muốn dẫn tôi rời đi. Thế nhưng tôi bị giam cầm trong phó bản, chỉ dựa vào quyền hạn của Tô Liêu thì hoàn toàn không thể giúp tôi thoát thân được, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt, tôi có thể bắt được thì có thế nào cũng sẽ không bỏ qua.”

Từ nhỏ Beatrice đã như thế rồi, cô ta đã nghe qua rất nhiều lời yêu mà những người bị sự mê hoặc khống chế nói rồi, cho nên cô ta sẽ không thấy cảm động vì lời này mà chỉ nắm lấy tất cả cơ hội, nghĩ trăm phương ngàn kế để trèo lên trên mà thôi.

Cũng là Elena xui xẻo, năm năm trước cô ta cũng đã thu tay lại nên chuyện này vốn nên bị chôn vùi. Thế nhưng lại có một Tô Liêu bị mê hoặc ở đây, lại thêm một Beatrice nắm giữ tình báo muốn đổi lấy sự an toàn nên chuyện cô ta từng làm nhiều năm trước lại bị khơi lại, hơn nữa còn là khơi lại ở trước mặt Nicholas.

Elena không thể nói là vô tội được, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu vì cô ta, nếu như năm năm trước cô ta không làm việc này thì Beatrice sẽ không khống chế được Tô Liêu, cũng sẽ không thể thuận lợi tạo nên cục diện như hôm nay được.

Bán xong Elena và Tô Liêu, Beatrice được Norman đỡ đứng dậy rồi nói: “Ngài cứ yên tâm, tôi là người rất thức thời, trong lúc ngài nhậm chức tôi sẽ không làm chuyện gì nữa cả.”

“Huống hồ, có thứ này này ở đây.” Cô ta giơ ngón tay đeo Chiếc Nhẫn Quyền Lực giả lên: “Tạm thời tôi cũng không làm được gì khác cả.”

Yến Lâu hơi buồn cười: “Ý cô là chờ tôi đi thì cô sẽ lại gây chuyện nữa hả?”

Beatrice vẫy vẫy tay rồi nói: “Ở một vài phương diện mà nói thì cả ngài và tôi đều là một loại người cả. Nếu như có thể nắm lấy cơ hội thì ngài sẽ an tâm sống ở trong lồng giam sao?”

Yến Lâu nhíu mày, đương nhiên là cậu sẽ không chịu rồi.

Có điều cái này không quan trọng: “Cô yên tâm, mấy trăm một nghìn năm nữa trong tương lai thì tôi đều sẽ là cấp trên của cô. Nhân viên có tiền sự còn không an phận như cô thì tôi đều sẽ tự mình định kỳ tới thăm cô.”

Ánh mắt của Beatrice lóe lên, nụ cười của cô ta không hề thay đổi: “Bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ hoan nghênh ngài đến! Tôi sẽ khôi phục việc vận hành của phó bản trong thời gian ngắn nhất, những sức mạnh đã tung ra ngoài thì tôi cũng sẽ báo cho ngài, thế nhưng có một việc cần làm phiền ngài.”

Yến Lâu thật sự khâm phục sự thong dong bình tĩnh của Beatrice, mới vừa đầu hàng xong đã dám mở miệng nêu yêu cầu với cậu rồi à?

“Cô nói đi.”

“Thân thể của tôi bị hao tổn khá nghiêm trọng.” Beatrice nói: “Với tình huống thân thể như bây giờ thì tôi cần dưỡng thương trong thời gian rất lâu, vậy nên phải làm phiền ngài chữa trị cho tôi rồi.”

Yến lâu: “…”

Rất tốt, một yêu cầu hợp lý khiến cậu cảm thấy đau đầu.