Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 11: Đi dạo phố




Edit: D-

Beta: Hạ Y

_____

Sau khi đưa giả thiết đã được sửa đổi vào phó bản, cấp bậc vẫn được đánh giá là D. Yến Lâu thoáng thở phào nhẹ nhõm. Nhiệm vụ đầu tiên của cậu cũng coi như hoàn thành, tuy vẫn còn nhiều sai sót nhưng kết quả trước mắt vẫn khiến người ta hài lòng.

Trước khi đi, Đa Đa buồn bực cầm em trai bằng tượng đất lên nhìn Yến Lâu, nhưng sắc mặt đã không còn xấc xược như lúc đầu nữa.

Yến Lâu bất đắc dĩ nói: “Đừng nhìn tôi, tôi cũng không ngờ những người chơi tới trợ giúp đều không khéo tay.”

Nhưng Dương Dương lại không buồn bã chút nào, còn rất vui vì được chơi cùng với anh trai. Chỉ là thường xuyên có bùn rơi “lạch cạch” xuống từ trên người nó, vẻ ngoài trông cũng gồ ghề lồi lõm, xiêu xiêu vẹo vẹo rất khó coi.

Đa Đa chép chép miệng, không cam lòng lắm hỏi: “Em ấy vẫn sẽ mãi như vậy hả?”

Yến Lâu hứa với nó: “Đợi tôi thuần thục kỹ năng về phương diện này rồi sẽ nặn cho cậu ấy một cơ thể khác.”

Lúc này Đa Đa mới yên tâm, “Vậy bọn tôi sẽ đợi.”

“Những gì tôi dạy cậu vừa nãy cậu đã nhớ kỹ chưa?”

Đa Đa nói: “Anh cứ yên tâm, tôi nhớ hết rồi.”

Yến Lâu hơi gật đầu. Tuy Đa Đa vẫn còn nhỏ nhưng cũng coi như là sáng dạ, lại có nhiều kinh nghiệm đối đầu với người chơi. Có kỹ xảo Yến Lâu dạy cho, chưa nói đến việc có thể thăng cấp phó bản, nhưng ít nhất cũng sẽ không tụt hạng. Có lẽ về sau còn sẽ được thấy tình cảnh gian nan hơn của người chơi khi tiến vào phó bản này.

Họ quay về cửa tiệm búp bê qua cánh cổng ánh sáng, lúc này vẫn đang là buổi chiều.

“Chúc mừng chủ tiệm, trận chiến đầu tiên đã thắng lợi!” Hughes đung đưa đôi tai chúc mừng, “Lần này hầu như tôi chẳng phát huy được xíu tác dụng nào, cậu đã xử lý rất tốt, hơn nữa còn làm tôi kinh ngạc.”

Yến Lâu hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

“Đúng là quá tuyệt vời! Tôi tin rằng cậu nhất định có thể dẫn dắt tiệm búp bê dần dần lớn mạnh!” Hughes cung kính nói.

Yến Lâu cười, cậu dặn dò: “Tôi đi nghỉ ngơi một chút, buổi tối mở cửa đúng giờ nhé.”

“Vâng, tôi đi chuẩn bị ngay đây!” Hughes khom lưng hành lễ, sau đó sục sôi ý chí chiến đấu xoay người chạy ra ngoài.

Vẻ mặt Yến Lâu hài lòng. Làm ông chủ thì phải tạo uy tín với cấp dưới. Hiện giờ cũng coi như đã đạt được một nửa mục tiêu, bước tiếp theo phải dựa vào năng lực của cậu rồi.

Chỉ là cứ mỗi khi nghĩ đến cuốn sổ tay chế tạo búp bê dày cộp kia là cậu không khỏi đau đầu. Con đường phía trước dài đằng đẵng, vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn thôi!

Thừa dịp trời chưa tối, Yến Lâu quay về tòa nhà để nghỉ ngơi.

Mấy quả cầu thủy tinh trong đại sảnh tầng một đã được dọn dẹp sạch sẽ, có vẻ ngăn nắp thuận mắt hơn nhiều.

Cậu phát hiện ra một cái đồng hồ kỳ lạ trên tường của đại sảnh. Đồng hồ được làm bằng kim loại, có cảm giác hơi giống trong phim Cyberpunk. Kim đồng hồ của nó không giống với các loại đồng hồ khác mà là một trục số được điều khiển bằng các bánh răng, có ghi thứ ngày tháng và giờ phút giây ở bên trên, còn có các ngôi sao, mây và mặt trăng chuyển động quay xung quanh.

Yến Lâu nhìn chiếc đồng hồ mấy lần liền. Bây giờ là 0 giờ 37 phút 16 giây ngày 21/05/1997 ở Thế Giới Hắc Ám.

Cậu đã vượt qua một ngày ở thế giới này.

Nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ trên tường, Yến Lâu thất thần một lát rồi sau đó hơi mỉm cười, lẩm bẩm: “Mình tới đây… thật là đúng lúc.”

Lắc đầu, cậu thu hồi tầm mắt xoay người lên lầu nghỉ ngơi.

Giấc này cậu ngủ đúng là rất ngon. Yến Lâu thức dậy đúng lúc trời vừa sẩm tối.

Cậu đã là ma, trên thực tế thì không cần một giấc ngủ chân chính. Mỗi ngày nghỉ ngơi một lúc chỉ là giữ lại một thói quen khi còn là con người mà thôi, hay phải nói là hồi tưởng về quá khứ một cách vô nghĩa?

Yến Lâu mỉm cười tự giễu với mình trong gương, sau đó nhanh chóng đổi thành nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn.

Đường Cát tận chức tận trách chuẩn bị một bàn thức ăn lớn cho cậu, Yến Lâu cũng rất nể tình mà ăn hết sạch.

So với giấc ngủ, thức ăn càng mang đến cảm giác sung sướng hơn cho cậu. Tuy là cảm giác này cũng rất ngắn ngủi.

“Hôm qua tôi dặn cậu tuyển nhân viên cho tiệm, đã tuyển được chưa?” Yến Lâu lau miệng xong, nhìn về phía Hughes đang đứng chờ ở một bên.

“Tuyển được rồi.” Hughes gọi sáu con búp bê tới. Trong đó có một con búp bê tỉ lệ bằng người lớn, hai con búp bê bằng gỗ cao bằng một nửa người thật, một con thỏ bông bằng vải cao nửa mét, một con chim anh vũ màu sắc sặc sỡ lớn bằng bàn tay và một con robot tròn vo cao bằng bắp chân màu trắng bạc.

Yến Lâu hỏi mấy câu, xác định mấy con búp bê khá linh hoạt, tài ăn nói cũng không kém. Cậu hài lòng gật gật đầu, nói với chúng: “Chuẩn bị mở cửa thôi!”

Hôm qua tin tức lan truyền khắp nơi, hôm nay người đứng ngoài tiệm búp bê nhiều gấp mấy lần. Trên đường toàn là bóng người chen chúc, trong mắt người lớn và trẻ nhỏ chứa đầy tò mò.

Yến Lâu vẫn ngồi đọc sách ở chỗ của cậu. Mấy con búp bê đã bắt đầu làm nhiệm vụ một cách trơn tru.

Người dân vô cùng tò mò và nhiệt tình với việc tiệm búp bê khai trương lần nữa, không chỉ đứng thành nhóm vây quanh chủ tiệm mà còn vây quanh cả những nhân viên cửa hàng mới vừa nhận chức nữa.

Có đứa nhóc to gan nhảy lên ôm lấy cái chân của chú thỏ bự, sau đó cất giọng ngạc nhiên: “Mẹ ơi, con thỏ này mềm quá. Con có thể mang nó về không?”

Người xung quanh phát ra tiếng cười thiện ý. Thỏ bông nhẹ nhàng cúi người ôm lấy cậu bé, thân hình bé nhỏ của cậu nhóc như chìm trong đống bông mềm mại.

Chú thỏ bự nói: “Cậu bé đáng yêu, tớ không thể về nhà với cậu được đâu. Nhưng nếu cậu thích tớ thì cậu có thể tới đây thăm tớ thường xuyên. Tớ rất sẵn lòng được chơi đùa với cậu và các bạn khác trong tiệm cũng vậy đó nha.”

Cậu bé tiếc nuối sờ sờ chú thỏ bự, rất hiểu chuyện gật đầu nói: “Được nha, tớ sẽ tới chơi với cậu.”

Những cô nàng trẻ tuổi và các bạn nhỏ rất khó chống cự lại loại cảm giác mềm mại này. Chú thỏ bự trở thành nhân viên được chào đón nhất trong tiệm, có rất nhiều người muốn được ôm nó.

Đám đông thường phát ra tiếng cười náo nhiệt. Yến Lâu ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên kia một cái đã thấy đôi tai lúc ẩn lúc hiện trên đỉnh đầu của chú thỏ bự. Nhìn qua trông nó có vẻ rất vui.

Cậu quay đầu nhìn Hughes đang đứng bên cạnh một cái. Đôi tai của Hughes xinh xắn và linh hoạt hơn, nhưng hình như lại không được chào đón bằng chú thỏ bự đáng yêu. Có lẽ do nó quá giống người, biểu tình lại khá là nghiêm túc chăng?

“Hughes.” Yến Lâu gấp sách lại, thấp giọng gọi.

“Tôi đây, chủ tiệm. Cậu có gì dặn dò ạ?” Hughes lập tức trả lời.

“Không có gì, chúng ta tâm sự chút.” Yến Lâu nói, “Cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ, là muốn được chơi chung với họ à?”

Hughes ngại ngùng cuộn cuộn đôi tai, “Không, không phải. Các bạn nhỏ rất đáng yêu, nhưng mà tôi chỉ đang vui vẻ vì tiệm mình trở nên náo nhiệt hơn thôi.”

“Cậu có tình cảm rất sâu với tiệm búp bê sao?” Tuy đây là một câu hỏi, nhưng Yến Lâu biết rõ đáp án của nó.

Hughes nói: “Đương nhiên rồi! Tôi tận mắt thấy tiệm búp bê được dựng lên, tôi cũng chưa bao giờ rời xa nó hết. Nơi đây chính là nhà của tôi.”

“Nhà à…” Yến Lâu đặt từ này ở trên đầu lưỡi, im lặng một lúc rồi lại mỉm cười, “Cũng tốt.”

Hughes cho rằng cậu đang nói tới hiện trạng của tiệm búp bê, cũng vui vẻ phụ họa nói: “Đúng vậy, tiệm búp bê sẽ càng ngày càng trở nên tốt hơn. Mọi người đều vô cùng chờ mong điều đó.”

Yến Lâu lắc đầu cười nhạt, không nói thêm gì.

Cậu ngồi một mình ở sau quầy, hầu như không ai tới làm phiền cả. Tuy trong lòng người dân tràn ngập tò mò, nhưng tiệm búp bê có địa vị không bình thường ở thành Angos mà thậm chí là ở Thế Giới Hắc Ám. Trong cảm nhận của họ chủ tiệm là một người không thể khinh thường.

Chỉ có các bạn nhỏ đơn thuần không cố kỵ điều gì. Chúng vui vẻ đùa giỡn trong tiệm, tuy có người lớn trông nom nhưng sẽ luôn có một hai đứa nhóc không cẩn thận chạy tới.

Yến Lâu biểu hiện khá dịu dàng khi đối xử với đám nhóc, bị làm phiền còn đặt sách xuống kiên nhẫn dỗ dành chúng.

Thấy khuôn mặt tuấn mỹ và nụ cười dịu dàng của chủ tiệm, không ít cô nàng trẻ tuổi ôm mặt hoa si.

“Ôi ôi ôi! Anh ấy dịu dàng quá đẹp trai quá đi! Tôi phải gả cho anh ấy!”

“Không, anh ấy là của tôi! Tôi phải làm cô dâu của anh ấy!”

“Ôi trời ạ, nốt ruồi son của anh ấy đẹp quá! Tôi có thể hôn lên khóe mắt anh ấy không?”

“Mau tỉnh lại đi, cô đã lấy chồng rồi cơ mà?”

“Không, tôi mặc kệ! Tôi yêu anh ấy!”

“Anh ấy nhìn tôi kìa! Anh ấy nhìn tôi đó! Anh ấy sẽ cưới tôi ư?”

“……”

Yến Lâu tai thính mắt tinh nghe thấy các cô khe khẽ nói nhỏ, ngẩng đầu nhìn các cô gái tụ tập thành một nhóm trong góc một cái rồi sau đó cười dịu dàng. Tựa như gió xuân thổi qua rừng hoa anh đào rồi đập vào mặt.

Vì thế những tiếng thì thầm nho nhỏ đó lập tức đổi thành tiếng thét chói tai.

Trong tiệm có nhân viên và Hughes trông coi, không cần Yến Lâu làm gì nhiều. Cậu có thể yên tâm đọc sách.

Đã quá khuya nhưng số khách trong tiệm vẫn không giảm, có điều sự chú ý của mọi người cuối cùng cũng từ trên người Yến Lâu chuyển sang đám búp bê. Đã lục tục có búp bê được mang đi.

Phải có tích phân mới mua được búp bê, cũng chỉ có thể dùng tích phân.

Có hai loại lưu thông tiền tệ ở Thế Giới Hắc Ám, một là vàng bạc kim loại quý hoặc đá quý, còn lại là tích phân. Tích phân có được từ Game sinh tồn. Một số cư dân có năng lực mở phó bản, mỗi một người chơi qua một vòng đều được thưởng tích phân tương ứng.

Tiệm búp bê chính là một phó bản lớn, cơ hội mở ra rất ít. Nhưng do cậu là chủ tiệm nên sẽ có một ngàn tích phân làm tiền lương cố định, còn có thể nhận hoa hồng của phó bản cấp dưới, cũng nhiều tiền thưởng. Giá trị sử dụng của tích phân ở Thế Giới Hắc Ám cao hơn vàng bạc rất nhiều, nhìn chung thì tỉ số hối đoái là một tích phân tương đương với mười đồng vàng, một đồng vàng tương đương với mười đồng bạc, một đồng bạc tương đương với mười đồng tiền.

Nguyên con phố bên ngoài tiệm búp bê đều là cửa hàng, trong đó đương nhiên không thể thiếu tiệm cơm hay nhà hàng. Mùi hương của đủ loại thức ăn không ngừng bay vào trong tiệm. Yến Lâu khép sổ tay lại, cảm thấy bản thân lại đói bụng.

Trong tay cậu không chỉ có có tích phân, vàng bạc đá quý tích cóp lại trong tiệm búp bê cũng không ít, hiện giờ đều là của cậu. Yến Lâu đánh giá bản thân cũng là một thổ hào, có tiền thì hẳn là nên duy trì mối làm ăn cho anh em hàng xóm để gia tăng tình làng xã.

Cậu nhìn sang quán mì đối diện, quay đầu nói với Hughes: “Tôi ra ngoài một chút.”

Hughes hỏi: “Có cần tôi đi chung không?”

Yến Lâu lắc đầu nói: “Không, cậu cứ ngồi ở đây. Trong tiệm xảy ra tình huống gì ngoài ý muốn cậu cứ xem xét rồi xử lý, không xử lý được thì sai người báo cho tôi biết.”

Hughes nghe vậy cũng không cố chấp đi theo nữa, “Được, vậy chúc cậu chơi vui nha.”

Bởi vì bản thân thành Angos cũng là một cái phó bản lớn, làm Người đứng đầu mới nhậm chức, cậu phải đảm nhiệm Boss lớn trong phó bản này. Vì thế nên Yến Lâu đã xem bản đồ của thành Angos, cũng đã nắm giữ địa hình và nơi phân bố của các phó bản nhỏ trong thành.

Tiệm búp bê tọa lạc ở trung tâm thành Angos. Trước có quảng trường, sau có phủ Thành chủ, một bên là cửa hàng, một bên là chợ. Gần một nửa phó bản trong thành đều quay chung quanh tiệm búp bê.

Sau khi ra khỏi tiệm búp bê, Yến Lâu đi thẳng tới quán mì đối diện. Tuy cơm Đường Cát nấu đều đầy đủ màu sắc và hương vị hơn nữa còn có chất riêng, nhưng quán cơm bình dân nhỏ cũng có cái ngon của riêng nó. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do quán mì ở ngay đối diện. Tối qua cậu ngửi thấy mùi đã không nhịn được thèm ăn, cho nên hôm nay mới lấy cớ gia tăng tình hàng xóm láng giềng tới ăn cho đỡ thèm.

Quán mì không lớn, phong cách khá cổ kính. Hầu như trong tiệm đã đầy người, thoạt nhìn rất đắt khách.

Yến Lâu mới vừa vào tiệm, một cô bé mười hai mười ba tuổi đã chạy tới cười tủm tỉm chào đón, lớn tiếng nói: “Kính chào quý khách! Mời quý khách vào trong!”