Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 105: Tiên Hoa




Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

_______

Âm khí dồi dào tụ lại thành một bàn tay lớn màu đen, hạ xuống người Thiên Điểu đang kiêu ngạo.

Trong nháy mắt Thiên Điểu hóa thành một con chim màu cam, nhẹ nhàng lẩn thoát dưới cánh tay. Cùng lúc đó, một đàn bướm vàng kim bay ra từ trong góc tối định chắn tầm mắt của cậu.

Trong phòng này không chỉ có hai Tiên Hoa là Thủy Tiên và Thiên Điểu mà còn có Lan Hồ Điệp trong góc khuất. Xem ra, ngoài mặt bọn họ càn rỡ, nhưng vẫn rất đề phòng với chủ tiệm mới.

Mười hai Tiên Hoa lần lượt là: Dạ Lan Hương, Hoa Hồng, Cẩm Chướng, Sơn Trà, Thủy Tiên, Thiên Điểu, Hương Thảo, Tử Kinh, Lan Hồ Điệp, Linh Lan, Hoa Súng, Hoa Nhài.

Mỗi Tiên Hoa đều có một năng lực khác nhau, ví dụ như Thiên Điểu và Lan Hồ Điệp có thể hóa thành chim hoặc bướm, còn loài Thủy Tiên lại mang trong mình chất kịch độc.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bị Lan Hồ Điệp quấy nhiễu, hai người họ phát hiện Thủy Tiên đã biến mất không để lại dấu vết, chắc hẳn nàng trốn đi để thả khí độc nhưng độc đối với Yến Lâu lại có ảnh hưởng rất nhỏ nên cậu cũng không để ý nhiều.

Mà ở bên này, Thiên Điểu và Lan Hồ Điệp sau khi hóa thành chim lại không ngừng bay xung quanh, nàng ỷ lại tốc độ kinh người của mình, dưới sự che chắn của đàn bướm, lúc lẩn trốn lúc lao đến dùng chiếc mỏ nhọn để công kích cậu.

Nicholas thả ra vô số sợi tơ tạo thành một chiếc lưới lớn bắt lại được gần hết chỗ bướm ấy, tuy vậy vẫn có một vài con chạy thoát được.

Yến Lâu sử dụng âm khí của mình biến thành lưỡi dao sắc nhọn không chút lưu tình nào mà vây đến tấn công con chim. Nhưng vận may con chim này cực tốt, mỗi lần cậu đánh vào chỗ hiểm thì nó đều tránh kịp.

Sau khi thử vài lần, Yến Lâu dừng lại: “Ban đầu Linh Lan đã ở đây, các nàng ấy ẩn náu ở rất nhiều chỗ bí mật, trước hết nên tìm các nàng.”

Tiên Hoa Linh Lan không có năng lực công kích, nàng là Tiên Hoa duy nhất có năng lực đem vận may đến cho con người, đây cũng là một năng lực tương đối phiền phức. Vận may là thứ nhìn không thấy sờ không được, đôi khi lại có thể quyết định thắng hay bại. Nhưng trong trận chiến mà có sự chênh lệch tuyệt đối về năng lực thì chỉ một chút vận may cũng không thể xoay chuyển được thế cục.

Nicholas gật đầu, giam cả không gian lại, tránh cho những nàng Tiên Hoa trốn thoát. Nếu các nàng tới nhiều, vậy thì dùng một lưới bắt gọn đỡ phải tìm từng người một.

Âm khí ngưng tụ thành hàng dài, như một chiếc máy nghiền mãnh liệt tàn phá, dưới sức phá hoại như vậy, đồ dùng trong phòng không nứt thì vỡ, ngay cả vách tường cũng không chịu được mà vỡ ra.

Căn phòng bị tàn phá nặng nề bởi âm khí khiến các nàng Tiên Hoa từ trong góc tối phải chạy ra ngoài không thể tiếp tục ẩn náu.

“Sáu?” Yến Lâu cau mày: “Còn một nửa nữa đâu? Ta còn tưởng cả nhóm bọn ngươi đều tới đây.”

Sáu nàng Tiên Hoa ngoại trừ Thiên Điểu, Lan Hồ Điệp, Thủy Tiên ở bên ngoài thì còn có Hoa Hồng, Linh Lan và Hoa Súng nấp ở góc khuất.

Yến Lâu cẩn thận quan sát cấp bậc của từng Tiên Hoa và phát hiện ra ngoại trừ Hoa Súng có cấp A thì số còn lại vẫn là cấp B.

Hoa Súng tỏa ánh sáng màu tím ra xung quanh, đây cũng chính là năng lực của nàng – thôi miên, khi ở trong ánh sáng này, nó sẽ khiến con người chìm đắm mộng đẹp.

Tuy năng lực của nàng không đến mức làm cho Yến Lâu chìm vào giấc ngủ nhưng cũng khiến cho cậu không tự chủ được mà nới lỏng cảnh giác.

Ngay tại khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, Thiên Điểu lại một lần nữa biến thành chim, tận dụng thời cơ lao như tia chớp hướng thẳng vào ngực cậu, mỏ của nàng được Thủy Tiên thoa lên chất kịch độc, nếu không thể giết được Yến Lâu thì cũng có thể khiến cậu tạm thời mất đi năng lực hành động.

Suy nghĩ của Thiên Điểu quả thực rất tốt nhưng nàng cũng quá xem nhẹ Yến Lâu rồi, cậu không chỉ đến một mình mà còn có Nicholas ở bên cạnh.

Con chim màu cam ấy chẳng những không thể tiếp cận Yến Lâu mà còn bị mắc vào bẫy của Nicholas, trở thành nàng Tiên Hoa đầu tiên bị bắt giữ.

Lúc này Lan Hồ Điệp hóa thành một đàn bướm lớn bay đến nghĩ cách cứu viện, Yến Lâu không quan tâm. Lan Hồ Điệp không có lực công kích, cùng lắm bay đến chỗ cậu chỉ nhiễu loạn tầm nhìn một chút, dù trên cánh của nó có bôi kịch độc thì với số độc ít ỏi ấy cũng chẳng thể làm gì cậu.

Cậu biến vào hư không tránh khỏi tầm mắt của Lan Hồ Điệp đang cố thoát thân, trực tiếp vươn tay tóm lấy Linh Lan.

Bị tấn công bất ngờ, Linh Lan cuống quýt chạy trốn, vừa mới tránh được Yến Lâu, thì người bạn bên cạnh là Hoa Súng đã bị bắt.

Hoa Súng giãy dụa cật lực trong tay cậu, đôi mắt hồng ngọc của nàng đột nhiên phát sáng, mạnh mẽ muốn kéo Yến Lâu vào trong ảo mộng.

Yến Lâu mặt không chút thay đổi mà đánh một phát vào giữa trán Hoa Súng khiến nàng lập tức ngất xỉu.

Cậu muốn đánh vào phần gáy, nhưng đầu của Tiên Hoa nhỏ, để cậu đánh trúng phần gáy thì hơi khó, chỉ có thể đập vào đầu khiến nàng ngất đi.

Sau lần phản công thứ hai của sáu Tiên Hoa, nhóm Tiên Hoa cuối cùng cũng cảm thấy khó chơi.

Các nàng liếc nhìn nhau, đột nhiên Thủy Tiên thả ra một lượng lớn khói độc, buộc Yến Lâu phải phòng thủ.

Cậu lùi về sau, một chùm ánh sáng màu đỏ từ trong làn khói độc đen ngòm bắn ra, bay thẳng về phía Yến Lâu.

Nicholas lo lắng thủ đoạn công kích của các nàng, nghiêng mình bảo vệ phía sau của Yến Lâu, nhưng ánh sáng màu đỏ không chút trở ngại nào xuyên thẳng qua hai người, sau đó biến mất.

Y lo lắng quay người lại xem tình hình của Yến Lâu, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Yến Lâu, đáy lòng Nicholas bỗng nhiên tràn ngập tình yêu thương.

Trong trái tim y dường như có một con hươu không biết an phận, lúc này đang va đập khắp nơi, tiếng tim đập “thình thịch” càng trở nên dồn dập.

Rõ ràng hiện giờ y đang trong thân thể búp bê, làm sao lại có tiếng tim đập? Nicholas hiểu rõ tình huống này rất kỳ quái, nhưng nhịp đập rất rõ ràng, tình yêu dành cho Yến Lâu không phải là ngụy tạo, y nhất thời rất khó thoát ra khỏi tình yêu nồng cháy này.

Yến Lâu cũng giống vậy, không có cách nào đè xuống được thứ tình yêu này, giống như nước lũ ập tới, gần như muốn nhấn chìm lý trí của cậu.

Cậu và Nicholas nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt hai người dính vào nhau, không thể tách rời.

Nicholas đến gần cậu, đưa tay muốn kéo cậu vào lòng.

Yến Lâu gần như đưa tay cùng lúc, nắm chặt lấy tay Nicholas và Thiên Điểu. Cậu nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, các nàng ấy muốn chạy.”

Khóe mắt cậu vẫn luôn chú ý đến mấy Tiên Hoa, các nàng tạm thời kìm hãm được Yến Lâu, hợp lực muốn phá bỏ cấm chế để chạy trốn.

Nicholas nói: “Các nàng không chạy ra khỏi cấm chế được đâu.”

Cấm chế y tạo ra cho dù là Yến Lâu muốn chạy cũng phải dùng hết sức lực, huống chi chỉ có vài Tiên Hoa.

Ánh mắt hai người dây dưa với nhau, chỉ cần có ai đó chủ động một chút là có thể tiến thêm một bước, hết lần này đến lần khác Yến Lâu cuồng công việc luôn mở miệng nói ra những câu phá phong cảnh: “Bệ hạ, đây là năng lực của Hoa Hồng, ngài không cần lo lắng, năng lực nay không gây tổn thương.”

Năng lực của Hoa Hồng khá giống với mũi tên của Cupid, sẽ làm cho người trúng chiêu tim đập thình thịch, trong thời gian ngắn rơi vào tình yêu tha thiết.

Xét về sức mạnh của Hoa Hồng, vốn không có ảnh hưởng đến họ, nhưng hai người vốn ái mộ lẫn nhau, năng lực đó phóng đại tình yêu trong lòng họ, cho nên mới thành công giữ chân hai người.

Nhưng tinh thần trách nhiệm cao với công việc, mặc dù Yến Lâu đắm chìm trong tình yêu nhưng vẫn không quên Tiên Hoa, cố gắng rút ra một phần chú ý để theo dõi các nàng.

Năng lực của Hoa Hồng nhanh chóng biến mất, sau khi Yến Lâu khôi phục lại hành động, việc đầu tiên là đánh ngất Thủy Tiên vẫn đang tỏa khói độc, Lan Hồ Điệp hoảng sợ dẫn theo Linh Lan chạy trốn.

Hoa Hồng bị bỏ lại muốn lặp lại chiêu cũ, sức mạnh trước đó phát huy hiệu quả tốt ngoài ý muốn, nhưng hai người không cho nàng cơ hội này.

Hoa Hồng hốt hoảng đánh vào tay Nicholas, Nicholas không khách khí trói nàng lại.

Chỉ còn lại Linh Lan và Lan Hồ Điệp không có năng lực công kích, nhưng Lan Hồ Điệp có thể trốn, có vận may của Linh Lan, hai nàng chạy trốn được mười phút nhưng cuối cùng vẫn bị sức mạnh Yến Lâu bắt được.

“Toàn quân đã bị diệt.” Yến Lâu mỉm cười nhìn mấy Tiên Hoa bị trói thành một hàng, thân thiện hỏi: “Khi nãy ai gọi ta là tên lùn?”

Thủy Tiên đã bị cậu đánh cho ngất xỉu, Thiên Điểu nằm trong lưới chọn giả chết.

“Mấy người này không phải là lực lượng chính.” Nicholas nói, mặc dù mấy nàng khiến cho bọn họ gặp chút rắc rối, nhưng vẫn bắt được không tính là gặp khó khăn, hơn nữa Tiên Hoa chân chính phiền phức hơn nhóm này.

Trong số Tiên Hoa còn lại, lực công kích mạnh nhất là sức mạnh hỏa diễm của Dạ Lan Hương, thực tế mạnh nhất là mạng sống tàn lụi của Sơn Trà. Năng lực đọc suy nghĩ của Cẩm Chướng có thể đọc được tính toán tiếp theo, khiến đối thủ khi chiến đấu phải kiềm chế lại. Mà năng lực gây mâu thuẫn và ác niệm của Hoa Nhài, cộng thêm mê hương của Lan Hồ Điệp, các nàng rất dễ dàng thôi thúc NPC tấn công bọn họ.

Nhưng các nàng đều không làm chuyện này, Yến Lâu cảm thấy mình bị người khác xem thường.

Cậu nắm đôi chân mảnh của Thiên Điểu xoay hai vòng, khiến nàng chóng mặt, sau đó hỏi nàng: “Những người khác đâu?”

Thiên Điểu: “Ọe… Ngươi, ngươi đừng hy vọng, ta sẽ không…”

Yến Lâu không đợi nàng nói xong, cầm chân lên quay thêm hai vòng nữa, đồng thời điềm đạm hỏi: “Bây giờ như nào?”

Hai mắt Thiên Điểu xoay vòng vòng, cả người lảo đảo.

Yến Lâu nhét nàng lại vào trong lưới, chờ nàng tỉnh lại một chút, sau đó xách Hoa Hồng ra.

Chiếc váy màu đỏ xinh đẹp của Hoa Hồng hơi lay động, gương mặt xinh đẹp biến sắc: “Ngươi, ngươi đừng có lại đây…”

“Đừng ra vẻ oan ức như thế.” Yến Lâu cười nói: “Nể mặt Trác Văn Sênh, ta đối xử với các ngươi đủ hiền lành, dịu dàng rồi.”

Nếu không Thiên Điểu và Thủy Tiên đã không toàn thây đứng vững ở chỗ này.

Số lượng Tiên Hoa còn nhiều, để bắt được rất phiền phức, nhưng không phải là không có ích, ít nhất cậu tiện tay giết chết một hai người coi như giết gà dọa khỉ, cấp bậc của phó bản cũng không bị hạ thấp.

Hoa Hồng hơi sợ hãi trước uy hiếp của cậu: “Nếu biết lão đại của bọn ta là ai, ngươi, ngươi còn không thả bọn ta ra!”

“Thả ngươi?” Yến Lâu cười một tiếng: “Lão đại của các ngươi cũng tới đây bắt người, ai còn có thể cứu được các ngươi?”

Nhóm Tiên Hoa giật mình, Linh Lan hét lớn: “Hắn cũng tới?”

“Đúng thế.” Yến Lâu nhíu mày: “Ta nghĩ những người còn lại đã đi đối phó với anh ta, không phải sao?”

Tất nhiên là, nhóm người Yến Lâu vừa đến tòa thành, nhóm Tiên Hoa đã biết rõ bọn cậu nên chia binh ra làm hai đường. Vốn dĩ các nàng nên coi trọng chủ tiệm mới là Yến Lâu, nhưng dựa vào dẫn dắt của Lan Hồ Điệp, các nàng cảm giác được có một người khác nguy hiểm hơn, nên chia lực lượng chính đi bên đó.

Nếu biết rõ người nguy hiểm kia là Trác Văn Sênh, các nàng sẽ không chọn chặn đánh chính diện, mà chạy trốn thật sớm, có thể chạy được ngày nào thì hay ngày đó.

Nghe xong lời giải thích của Hoa Hồng, Yến Lâu nhìn về phía Nicholas, hơi tò mò nói: “Nguy hiểm nhất ở đây không phải là ngài sao?”

Nicholas lắc đầu: “Các nàng ấy chỉ không thể cảm nhận được sức mạnh của búp bê.”

Yến Lâu suy nghĩ một chút, nếu như Nicholas an phận khoác lên mình vỏ bọc búp bê, sức mạnh sẽ không uy hiếp được nhóm Tiên Hoa, nhưng nếu mà Nicholas làm thật… Toàn bộ phó bản đều không đủ để y phá hủy.

“Thật đáng tiếc.” Yến Lâu cười tủm tỉm, nhấc bàn chân nhỏ của Hoa Hồng lên: “Không có ai đến cứu các ngươi rồi.”

Hoa Hồng: … QAQ