Edit: Teade
Beta: Hạ Y
Ôi chương 100 rồi, là được 2/3 quãng đường rồi đó mí bạn =)))))))))))
_______
Hai người tản bộ chầm chậm dọc theo đường cái, đến lúc sắp tối, Yến Lâu mới xác định được phương hướng cụ thể của viện mồ côi.
“Hình như có trường học xây lên rồi.” Yến Lâu đứng ở con đường đối diện, nghe tiếng chuông xa xa vọng ra từ trường, cậu dừng bước. Đây là một trường trung học kín kẽ, hai người bọn họ mà vào kiểu bình thường là không vào được, Yến Lâu bèn dẹp ý nghĩ đi vào.
“Bệ hạ.” Yến Lâu hỏi: “Chúng ta đi đến chỗ tiếp theo hay là ở đây một đêm?”
Nicholas: “Em mệt rồi?”
“Cũng không hẳn.” Yến Lâu cười nói: “Chỉ là khi tôi về thế giới Âm Dương, bỗng nhiên nhớ đến thói quen khi còn là người, tới tối thì cảm thấy mình nên tìm chỗ nghỉ ngơi.”
Nicholas gật đầu: “Vậy nghỉ ngơi theo thói quen của em thôi.”
Trác Vũ Sanh cho bọn họ chứng minh và tiền, chỉ cần chút thuật che mắt là có thể ở khách sạn một đêm, không sợ khiến người ta chú ý. Nicholas để mấy chú mèo và Horace tàng hình, sau đó đứng cạnh Yến Lâu, nhìn cậu đến quầy tiếp tân nhận phòng, y khá là tò mò về những cái mới mẻ này.
Tiếp tân hỏi: “Hai quý ngài, hai người muốn phòng đôi, phòng đơn hay là phòng xép?”
Yến Lâu chần chừ nhìn Nicholas, mặc dù Nicholas không hiểu lời tiếp tân nói cho lắm nhưng y sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để ở chung như thế này.
“Ta ở với em.” Nicholas thì thầm: “Ta không quen nơi này, cần em dạy ta nhiều thứ lắm.”
Yến Lâu thấy cũng đúng, bèn chọn một phòng xép.
Hai người dẫn đứa bé và một đám mèo tàng hình đi vào thang máy, may là số lượng người ít, nếu không sẽ có vài chuyện kỳ lạ bị đồn ra vì mèo chiếm không gian. Nicholas tò mò cảm nhận thang máy đi lên, Yến Thành căng thẳng ôm đùi Yến Lâu, cậu bèn giải thích tác dụng của thang máy cho hai người nghe.
“Đúng là tiện thật.” Nicholas gật đầu khen.
“Không chỉ có thứ này.” Yến Lâu kể cho y nghe về chuyển phát nhanh, gọi thức ăn ngoài ở thế giới Âm Dương: “Mặc dù nền khoa học kỹ thuật ở đây kém khoa học kỹ thuật ở thế giới Công Nghệ nhưng ở một mặt nào đó – ví dụ như đồ ăn ngon, công tác phục vụ bản thân thì thế giới Công Nghệ thua nơi này.”
Nicholas cười: “Mỗi thế giới đều có đặc sắc, nơi nào cũng có sở trường riêng.”
Y nhìn thoáng, những ưu điểm nào có thể học được, y đều học cả, nhưng không thể chỉ nhờ vào sức mạnh bên ngoài, chung quy là thế giới Hắc Ám phải tự phát triển văn minh của mình.
Trong phòng có hai phòng ngủ, Yến Lâu chỉ Nicholas dùng chốt mở những thiết bị linh tinh như nước ấm, sau đó để Nicholas ở phòng ngủ lớn hơn. Nicholas hơi tiếc, y muốn ở càng gần Yến Lâu thêm chút nữa mà, chia hai phòng là có ngăn cách rồi.
Khi y đang tiếc đến một nửa, đã thấy Yến Lâu kéo cửa phòng ngủ của cậu ra, trên chiếc giường không tính là to của cậu, Yến Thành đang ngồi ăn bánh đậu, đám mèo Kẹo Dẻo và Kẹo Sữa đang rống nhau, thường giơ móng vuốt đấu mấy chiêu.
Nicholas liếc nhìn, cố gắng không cười: “Coi bộ em không chen vào được.”
Yến Lâu: “… Mấy đứa ra phòng khách ngủ sofa đi.”
Đám mèo không nhúc nhích, sừng sững như Thái Sơn.
“Thôi bỏ đi, để chúng nó ở đây đi, em ở cùng với tôi nhé?” Nicholas bình tĩnh đề nghị.
Yến Lâu lung lay trong chớp mắt, nhưng lý trí gõ cậu tỉnh nhanh lắm: “Không được, tướng ngủ của tôi không ổn, không nên ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của bệ hạ.”
Cậu không ngủ cả đêm cũng được, nếu không chịu nổi thì miễn cưỡng nằm sofa qua đêm, dù gì thì vẫn không nên quấy rầy bệ hạ! Lỡ như cậu không chống cự được sức hấp dẫn của bệ hạ, làm chuyện đại nghịch bất đạo gì đó thì tiêu chắc!
Nicholas đã biết tướng ngủ của Yến Lâu “không ổn” đến mức nào, cú đá động trời kia vẫn khiến lòng y ám ảnh, nhưng không sao, y vẫn chống cự được!
“Không sao, ta không ngại.” Nicholas nói xong, bèn kéo người ta vào phòng, còn nhanh chóng đóng cửa.
Yến Lâu tiến lùi không xong, sau khi do dự một lúc lâu, cũng nhắm mắt lại mặc kệ mọi thứ, chết thì chết thôi, trước khi chết phải ăn đậu hũ cái đã!
Hào khí trong lòng dâng lên tận trời, nhưng hành động thực tế thì… không có hành động thực tế.
Về mặt tình cảm, Yến Lâu nhát một cách kỳ diệu.
Cậu từng hy vọng quá lớn rồi thất vọng quá nhiều, luôn ôm cảm giác sợ hãi với thứ gọi là tình cảm giữa người với người, luôn vô thức khoác lớp giáp bảo vệ bản thân, chống lại tất cả những cái tốt và cái xấu không rõ ràng ra ngoài.
Vì tình cảm gia đình không được như ý mà cậu từng bỏ cả cuộc đời, qua một lần đau đớn như vậy là đủ rồi. Cậu không dám thả lỏng bản thân trong chuyện này nữa, ai mà biết… sóng gió nào sẽ ập đến với cậu nữa chứ?
Giường rất mềm, lọ hoa ở tủ đầu giường tinh tế, thanh lịch, còn có mùi thơm ngát thanh nhã, đây đây phải là một cảnh vật mà Yến Lâu rất thích nhưng giờ phút này cậu nằm cứng đờ ở một bên giường, cứng như tượng.
Nệm lò xò bên cạnh lún xuống, từng động tác của Nicholas khiến gió lành lạnh phất qua mặt cậu, từng sợi tóc bạch kim lướt qua gò má, đuôi tóc lướt qua bên gáy cậu, ngứa ngáy đến mức khiến lưng cậu tê rần.
Cậu trợn mắt nhìn mành cửa lay động bên cửa sổ, mím môi thành một đường thẳng, căng thẳng nhíu mày, cả cơ thể căng ra như gặp kẻ địch.
Nicholas thấy cậu như thế, không biết vì sao y thấy buồn cười, thì thầm hỏi: “Em không ngủ được à?”
Yến Lâu giương mắt liếc y một cái thật nhanh rồi cúi đầu.
“Ta nghe nói ở thế giới Âm Dương này, muốn dỗ người khác ngủ thì cần kể chuyện cổ tích, còn hát ru?” Trong giọng nói khàn khàn của Nicholas có ý cười nhè nhẹ: “Ta không biết hát, em muốn ta kể chuyện cổ tích cho em nghe không?”
Yến Lâu vội nhắm mắt, nhiệt độ nóng bỏng trên tai tràn lên mặt: “Tôi đang ngủ!”
Cậu nhắm mắt suy nghĩ, không biết vẻ mặt của Nicholas như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ đè nén như lông chim mềm mại bay vào lòng cậu.
Yến Lâu cẩn thận nhúc nhích chậm chạp như một con ốc sên, cuối cùng vùi mặt vào gối, lỗ tai giấu trong tóc đỏ bừng cả rồi.
Sợi tóc mềm mại lướt qua mặt cậu, một tiếng “cạch” vang lên, đèn ở đầu giường đã được tắt.
Khi Nicholas nằm lại, bèn tiện tay kéo Yến Lâu sắp rơi xuống giường qua, vỗ vai cậu như đang dỗ con nít, tặng kèm một câu “ngoan” có tiếng cười.
Trán Yến Lâu kề sát ngực y, thiếu nghị lực mà đỏ mặt, may là đèn tắt phòng tối nên có cớ để cậu miễn cưỡng giấu đi sự bối rối. Còn về năng lực nhìn xuyên bóng tối thì cậu chọn bỏ qua.
Dù gì chỉ cần cậu không mở mắt là “xấu hổ” không làm gì được cậu.
Ban đêm ở thế giới Âm Dương không yên lặng, tiếng động cơ xe mơ hồ trong gió đêm, hơi thở cuộc sống nơi phố phường tan vào tiếng trò chuyện, nhờ tiếng gió gửi đến bên tai.
Đám nhóc ở phòng kế bên đang làm ầm lên, không biết có phải lại đánh nhau nữa hay không, tiếng “meo meo” và tiếng thở gầm gừ hung dữ liên tục vang lên, tiếng cười “chít chít” quái dị sợ thiên hạ không loạn của Horace, thường thường còn có tiếng “a a” xen vào để trợ oai của Yến Thành…
Lộn xộn ồn ào, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy ghét, thậm chí cậu còn cảm thấy yên bình nhàn nhạt trong sự ồn ào này. Nhất là tiếng tim đập đều đều bên tai cậu, còn dễ dỗ cậu ngủ hơn bất kỳ câu chuyện cổ tích nào.
Vì đã gặp được sự thảm khốc từ hồi phó bản Thôn thỏ, Nicholas cẩn thận ôm Yến Lâu, chuẩn bị sẵn sàng bị cậu đá xuống đất và mò lên khi cậu bừng tỉnh. Nhưng y chờ một hồi lâu, chờ đến khi mình mơ màng sắp ngủ cũng chỉ có tiếng hít thở bình thường của Yến Lâu bên tai.
Y cúi đầu nhìn người nằm trong ngực mình, Yến Lâu hơi cuộn người, ngủ bằng tư thế cảnh giác, nhưng đôi mày nhíu chặt đã giãn ra, trên gương mặt tái nhợt có vẻ thả lỏng.
Nicholas ngây người, tò mò lý do cậu thay đổi, động tác nhổm dậy của y khiến Yến Lâu nhíu mày, như sắp bừng tỉnh vì ác mộng. Nicholas dừng lại, vội nằm về, nhấc bàn tay đặt trên người Yến Lâu vỗ về lưng cậu. Như là được động tác này trấn an, Yến Lâu đang ngủ mơ khó chịu dần bình tĩnh lại.
Bỗng nhiên Nicholas hiểu được tại sao Yến Lâu lại có thiện cảm với y, đây là một phần niềm tin trong tiềm thức của cậu, cậu tin rằng Nicholas có thể bảo vệ cậu nên luôn tìm được cảm giác an toàn khi ở gần y.
Y cong môi, ôm người trong ngực càng chặt.
Đám nhóc ở phòng bên cạnh quậy đủ rồi cũng ngoan ngoãn lại.
Sự ồn ào buổi đêm dần tĩnh lặng về khuya, cả thành phố đang chìm trong giấc mơ đẹp, cho đến khi nắng sáng sớm chiếu vào mi mắt, đánh thức từng người tỉnh dậy, thành phố này cũng bắt đầu ồn ào trở lại.
Yến Lâu mơ màng mở mắt, sợi tóc bạch kim chảy như nước qua trước mắt cậu, cậu tỉnh luôn.
Nicholas nửa ngồi dựa vào gối, ôm Yến Lâu trong lòng, tư thế của hai người thân mật quá mức. Cậu liếc thấy một thứ đồ màu sắc sặc sỡ, bèn quay đầu nhìn mới phát hiện Nicholas đang cầm điện thoại xem phim, lại còn xem phim Pokemon mà y đã hỏi mấy lần!
Đệch, bệ hạ sẽ không mê internet, bắt đầu không làm việc đàng hoàng chứ?!
Còn nữa, điện thoại ở đâu ra? Sao bệ hạ tìm được bộ phim này?
“Em tỉnh rồi à.” Nicholas trích thời gian giơ tay xoa đầu cậu: “Em đói chưa?”
Yến Lâu: “Chưa…”
Thấy cậu trợn mắt nhìn màn hình, Nicholas giải trừ phép thuật cách âm, hiệu ứng âm thanh khiến nhiệt huyết người ta sôi trào làm cho Yến Lâu ngơ ngác.
Vừa tỉnh lại, thế giới sao thế này?
Nicholas giơ tay huơ trước mặt cậu: “Yến Lâu? Em sao thế?”
Yến Lâu chớp mắt vài cái, nghiêm trọng mà rằng: “Bệ hạ, phim ảnh và game ở thế giới Âm Dương dễ khiến người ta nghiện, mê muội mất ý chí, nhất định anh phải cẩn thận đó!”
Nicholas hiểu, y cười khẽ, trấn an: “Em yên tâm đi, ta sẽ không làm lỡ chuyện quan trọng đâu.”
Nói xong, cửa mở ra cái “cạch”, một Nicholas xuất hiện trước cửa biến thành một tia sáng bay vụt vào người y ngay tức khắc.
Yến Lâu:???
“Đã có bữa sáng rồi đây.” Nicholas đặt điện thoại xuống: “Chúng ta dậy ăn cơm thôi!”
Yến Lâu ngơ ngác leo xuống giường, đi đến cửa mới hoàn hồn: “Bệ hạ, ban nãy người kia là…”
“Thuật phân thân.” Nicholas đáp, trước kia y không hay sử dụng phép thuật này, nhưng gần đây lại phát hiện ra nó rất tiện lợi, vì vậy y quyết định luyện tập nhiều chút.
“Từ khi nào thì anh bắt đầu biết dùng điện thoại?” Còn biết xem phim và gọi cơm mà không cần ai dạy?
Nicholas cười: “Quan sát nhiều là được mà.”
Yến Lâu: … Không còn gì để nói, anh thật lợi hại!