Mít Ướt

Chương 4




Hứa Lai lăn lộn coi như vẫn ổn, dĩ nhiên so với việc cha cậu mong đợi còn kém rất xa.

Từ sau khi sảy ra chuyện, người trong nhà còn chưa kịp chạy đi, thì đều đã bị bắt hết, tuyên án, xử bắn, cha của cậu coi như vẫn tốt hơn, bị tuyên án hai mươi năm tù.

Cậu không nhớ nổi cái trường học đặc thù kia, mười sáu tuổi, đã phải nghỉ học.

Cha cậu ở trong tù, tuy là không thể đánh cậu, nhưng sự uy nghiêm của cha vẫn còn, dặn dò cậu không được đi vào con đường hắc đạo, muốn cậu học thật tốt (trong raw ghi là đọc sách thật tốt, mình nghĩ để học thật tốt sẽ hợp hơn) khiến cho bản thân có tiền đồ.

Thực ra, kể cả khi Hứa Lai có muốn, cũng không ai để cho cậu học từ trường học đặc biệt ra để đi chặt người ra bán.

Cậu bỏ học rồi, học hành không thành rồi, đang chân chính bắt đầu trải qua khóa học nấu ăn. Các tật xấu được chú ý hơn dần dần cũng khá hơn nhiều, khi mới bắt đầu còn thường xuyên quên không bỏ muối, đổ dấm, đổ xì dầu, cắt khoai tây còn cắt cả vào tay, dần dần, tinh thần có thể tập trung hơn, cuối cùng, cũng qua được cuộc thi cấp bằng nấu ăn.

Chỉ là, công việc đầu bếp cũng không dễ tìm, mấy năm nay, cậu cứ ở canteen của trường học, nhà hàng nhỏ, quán cơm sáng, giữa quán bán hàng chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn giúp người khác đảm nhiệm việc tổ chức tiệc trong nhà, kinh nghiệm ngược lại tích lũy được không ít, nhưng các hình thức lớn hơn thì vẫn chưa từng được biết.

Tuy nhiên, cậu không kết giao bạn gái, không hút thuốc uống rượu, tiền ngược lại cũng tích lũy được một chút, hơn nữa trong nhà có bao nhiêu vẫn còn lưu lại một chút, cậu định cuối năm tự mình mở một quán ăn, làm ông chủ nhỏ.

Ngoại trừ người quen trong công việc ra, Hứa Lai cũng không có cái gì gọi là bạn bè, trước khi trong nhà xảy ra chuyện, tính tình cậu bá đạo, lại trong gia cảnh xã hội đen, người khác đều sợ cậu; sau khi trong nhà sinh chuyện, đến lúc bỏ học, cậu lại bị coi như tên gia khỏa từ trường học đặc biệt ra, cả nhà đều ngồi tù, bị xử bắn, bạn học cũng có ít nhiều kiêng kị.

Cậu vốn không thích nói chuyện, hiện tại, càng buồn bực *** (Đoạn này hình như có một câu chửi tục, cơ mà bạn không biết dịch ra sao nên xin phép lược bỏ =)))

Hôm nay, cậu lại một lần nữa đi thuê phòng ở, một cái gác xép của một căn phòng cũ nằm trên một con đường cũ đã năm mươi năm tuổi, tiền thuê rất rẻ, trong phòng cũng xem như sạch sẽ. Cậu cầm đống báo cũ lên, đang dán, trên báo xuất hiện khuôn mặt một thiếu niên rất đáng yêu.

Cậu biết, người nọ là Mít Ướt.

Lâm Hoài.

Lâm Hoài không được thông minh, nhưng lớn lên rất tốt, Hứa Lai vẫn cảm thấy Lâm Hoài giống như bé thỏ con đã từng nuôi dưỡng lúc bé.

Rõ ràng là một bé trai, nhưng lại thích khóc.

Hơn nữa, tuy lúc ấy bản thân cũng chỉ mới có mười ba mười bốn tuổi, lại thường xuyên bị gọi đi dỗ dành Mít Ướt đang khóc, người khác cũng không dám nói cái gì cậu, nhưng bản thân cũng có chút xấu hổi, lúng túng.

Tuy nhiên, xấu hổ là việc của xấu hổ, cậu vẫn sẽ đi dỗ dành đứa nhỏ kia.

Thậm chí, cậu còn chuẩn bị sẵn vài chiếc khăn tay trắng trong tay, thay cậu bé kia lau nước mắt.

Lâm Hoài nhìn qua một chút cũng không ngốc nghếch (Vậy nhìn kỹ sẽ thấy nó ngốc hả? =))), mỗi khi khóc xong, lau nước mắt, còn có thể hướng về cậu cười, trong nụ cười có sự thỏa mãn còn có chút đắc ý.

Lúc này, Hứa Lai vừa muốn đánh cậu vừa có chút hài lòng vui vẻ.

Nhưng, hai người không ở trong cùng một lớp, cậu không thể cứ thế nhìn mãi bé thỏ này.

Hứa Lai nghĩ đến quá khứ, miệng nhếch lên, lại thấy trên báo bất ngờ viết: “A Cam của Trung Quốc, Picasso của tương lai”.

Nghiên cứu thật lâu, hóa ra cái đồ gia khỏa kia đã là họa sĩ rồi, lại là họa sĩ của Mỹ.

Cũng sáu năm rồi, lớn lên nhìn rất tốt, một chút cũng không thay đổi.

Hứa Lai thầm nghĩ, nếu còn như trước đây, trong nhà không xảy ra chuyện gì, cậu nhất định sẽ tới mỹ xem triển lãm của người kia.

Đáng tiếc là …

Câu đem thiếu niên xinh đẹp trên báo cắt xuống, nghĩ tới nghĩ lui, bỏ vào bên trong ví của mình, nhưng ví của cậu quá cũ rồi, Hứa Lai lại chạy xuống cửa tiệm da nhỏ dưới lầu, dùng 10 tệ mua một chiếc bóp da mới, trân trọng đem tấm ảnh cất kỹ.

Nhìn người trong tấm ảnh, Hứa Lai đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhếch miệng cười rộ lên.

Lâm Hoài ở nhà được cưng chiều đến lợi hại, tan học cũng có người tới đón, tuy vậy, cậu với Lâm Hoài cũng có một lần lén ra ngoài chơi cùng nhau.

Lâm Hoài rất thích sạch sẽ, thích nhất một việc chính là quét dọn vệ sinh.

Sau khi tan học, cậu có thể một mình cầm chổi, làm vệ sinh cho cả tầng lầu, làm xong còn phi thường tốt, đây cũng là nguyên nhân khiến cho mọi người đều yêu quý đứa trẻ Mít Ướt này.

Ngày đó, Hứa Lai bị thầy giáo giữ lại để chữa bài tập, rất khuya mới được thả về nhà (như tội phạm =))), kết quả liền chứng kiến cảnh Lâm Hoài một mình đang vất vả lau nhà.

Cậu rất tức giận, muốn nói tại sao mọi người lại ức hiếp bé thỏ trắng này (Thỏ cái đầu cưng, nó là hồ li =A=)

Ai ngờ, Lâm Hoài ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi lên hướng về phía cậu cười, còn hỏi cậu: “Có sạch không?”

Hứa Lai chạy tới, ấp úng: “Chẳng lẽ bọn họ cũng không quét sạch sao?”

“Mình thích, mẹ nói, mình quét dọn rất sạch sẽ nha~”

Lâm Hoài cố gắng lao động một chút cũng không giống một tiểu quỷ thích khóc.

Hứa Lai ở cùng một chỗ giúp cậu dọn dẹp, sau khi kết thúc, đeo cặp sách tới phòng vệ sinh rửa tay.

“Lâm Hoài, tôi và cậu cùng về nhà được không?”

“Chú tài xế sẽ đến đón mình.”

“Hôm nay muộn thế này vẫn chưa đến đón cậu sao?”

“Hôm nay…” Lâm hoài giơ tay lên, rất nghiêm túc mà nhìn đồng hồ, nhìn thật lâu, Hứa Lai tất nhiên trong lòng không phải không đủ kiên nhẫn, cũng không giúp cậu nhìn rõ, chờ.

Một lúc sau, cuối cùng Lâm Hoài cũng đọc lên: “Ừ, bây giờ là 5:20 Bắc Kinh, chú lái xe 6:30 tới đón mình…hơn một tiếng nữa, chính là ….70 phút, mình muốn đến phòng học làm bài tập.”

Hứa Lai cầm lấy cổ tay cậu, nhìn xem, quả nhiên là 5:20, cậu hơi nhếch lông mày: “Cậu tại sao không dùng đồng hồ điện tử, loại này cậu nhìn sẽ rất mệt a.”

Lâm Hoài gật gật đầu, lại lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Mình có chút ngốc, nhưng mẹ nói bề ngoài của cái này trông rất hợp với mình, đồng hồ điện tử rất nát, không tốt bằng cái này, cái này là, là Thụy, Thụy….” Tư thế gãi đầu rất dễ thương.

“Thụy Sĩ sản xuất?”

“Ừ! Cậu thật thông minh, là Thụy Sĩ. Mình mãi mà không nhớ được.”

Lúc đó, Hứa Lai cảm thấy cha mẹ Lâm Hoài so với cha mẹ cậu hào phóng hơn nhiều, cho đứa con ngốc mang đồng hồ Thụy Sĩ.

“Hứa, Lai, cậu rất tốt” Lâm Hoài không đầu không đuôi nói một câu.

“Lúc nào cũng lau nước mắt cho cậu cho nên tốt sao?”

“Cậu tốt lắm” Lâm Hoài cười đến nỗi hai mắt híp lại.

Hứa Lai trong đầu có chút nóng, đề nghị cùng nhau ra ngoài chơi.

Lâm Hoài chần chừ rất lâu, nhưng không chống cự lại được sự hấp dẫn, đồng ý, còn nhất định muốn Hứa Lai nhớ rõ 6:30 chú tài xế sẽ tới đón cậu.

Ai ngờ, vừa mới đi, cậu lại dừng lại: “Cậu chờ mình một chút, Hứa Lai, mình phải đi tiểu.”

Hứa Lai ha ha cười, cùng đi tiểu với cậu.

Hứa Lai có chút tò mò, len lén liếc sang, ai ngờ Lâm Hoài vẫn rất cảnh giác, lập tức nghiêng người, kêu lên: “Hứa Lai không được đùa giỡn lưu manh, mẹ nói không được nhìn tiểu kê kê của người khác.” (Thằng bé rất biết giữ mình =)))

“Ai nhìn cậu hả?” Hứa Lai xấu hổ.

Hứa Lai sắp xếp lại ổn thỏa, rửa tay, Lâm Hoài đang ở chỗ khóa quần cài, thật kì quái, đến thời điểm này rồi, còn có ai dùng cúc quần hả, đều dùng phéc-mơ-tuya mà nhỉ.

“Sao không kéo khóa, có phải mẹ cậu nói cài cúc quần cũng tốt cho cậu?”

“Cài cúc quần không tốt, chậm! Sẽ để lại nước tiểu trên người” Lâm Hoài một bên cẩn thận cài nút, lại nói: “Cậu không được nói chuyện với mình, mình sẽ cài sai mất.”

“Tại sao không dùng khóa kéo?”

“Có một lần, bị khóa kéo, khóa kéo kẹp vào, rất đau!”

Hứa Lai phốc một tiếng bật cười, kết quả khiến cho Lâm Hoài tức giận: “Cậu đừng nói chuyện với mình, cúc quần cài mãi không xong…”

Vừa lúc trong phòng vệ sinh không có người khác, Hứa Lai bước tới vài bước, thay cậu đem cúc từ trong ra ngoài cài thật tốt.

Thật là phiền toái.

“Này lỡ như đi tiểu trên người thì phải làm sao?”

“Không đâu” Lâm Hoài tựa vào ngực Hứa Lai, nhìn cậu giúp mình cài cúc: “Mỗi lần mình có chút cấp bách, sẽ nói với thầy cô, như vậy sẽ không đi trên người, chưa từng có a.”

Cài hết cúc, Hứa Lai nhìn bé trai thấp hơn mình một cái đầu, trong lòng tự dưng hơi nóng. Tay không nhịn được vòng vào cậu, dựa vào, nhìn thấy những sợi tóc tinh tế màu nâu của cậu ấy hiện ra, rất thơm.

Mùi hương này, rất lâu sau này đều quanh quẩn nơi chóp mũi của cậu, rất khó quên.

“Hứa Lai, cậu rất tốt.” Lâm Hoài lại nhấn mạnh một câu.

“Ừ” Vòng tay ôm Lâm Hoài chặt hơn.

“Chúng ta là bạn bè đúng không?”

Hứa Lai nhéo gương mặt trắng nõn của cậu, cười nói: “Chúng ta không chỉ là bạn bè, chúng ta còn là anh em nữa!”

Lâm Hoài vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu.

“Ừ, anh em!”

Hai tiểu huynh đệ dắt tay nhau ra gần trường học đi dạo lung tung.

Ngày hôm đó Hứa Lai rất vui vẻ, cậu cầm lấy tay mềm mại vô cùng của thiếu niên kia, nụ cười không hề được cất giữ của thiếu niên, dù ăn một que kem đậu đỏ, cũng vui vẻ như nhặt được tiền vậy.

Hôm đó bọn họ quay về rất trễ, có điều, chú tài xế đón Lâm Hoài cũng tới muộn, không ai phát hiện ra hai người chạy ra ngoài chơi.

Đáng lẽ hai người đã hẹn nhau rồi, sau này vẫn muốn cùng nhau ra ngoài chơi. Nhưng sau đó không lâu, Lâm Hoài lại phải sang Mĩ rồi.

Hứa Lai nhìn Lâm Hoài trong bóp da, vẫn cười tươi sáng như cũ, cậu từ từ đem bóp đóng lại, đặt sát vào trong túi áo của mình.

Đình Từ 2011-07-22 12:49