[MinYu] Vợ Ngốc! Anh Sẽ Bắt Được Em

Chương 52: Let me go!




- “Shindong, cậu trông chừng cô ấy thế này đây hả? Cô ấy như thế này bao lâu rồi?” - Onew kích động quát lên, chỉ sau ba ngày mà đã xảy ra chuyện gì thế này?

Yuri vẫn ôm lấy gấu bông, ngồi nép mình vào góc giường, đôi mắt vô hồn đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không.

Tình trạng này hoàn toàn không ổn chút nào, gương mặt Yuri nhợt nhạt hơn trước rất nhiều, dường như đã hoàn toàn mất hết sinh khí.

Shindong không đáp, lẳng lặng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại...

Mọi lời nói giải thích hay thanh minh trong trường hợp này đối với Shindong đều đã bị vô hiệu hoá trước thái độ của Onew.

Biết rõ lúc này dù có ăn nói thuyết phục đến mức nào, Onew vẫn sẽ không đủ lý trí để phân biệt được đúng sai, nên Shindong cũng không muốn đôi co làm gì.

Thời gian sẽ làm mọi việc sáng tỏ...

Onew nắm lấy tay Yuri một cách thô bạo, kéo người Yuri đứng dậy khỏi giường, sau đó mất bình tĩnh quát lên, đồng thời lay mạnh hai bờ vai nhỏ bé.

- “Em sao vậy? Có ai khiến em cảm thấy khó chịu sao? Nói đi, anh sẽ đòi lại công bằng cho em!”

Yuri từ từ ngước lên nhìn Onew, đôi mắt trống rỗng đượm chút ưu tư phiền muộn, vẫn siết chặt gấu bông trong tay.

Sao lại thế này? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì cơ chứ?

Onew đang dần đánh mất chính bản thân mình, hành động một cách vô ý thức, tiếp tục cất tiếng đầy phẫn uất.

- “Em trả lời đi chứ? Tại sao em lại im lặng như thế? Nói đi!”

Phong thái điềm tĩnh thường thấy ở Onew giờ đây lại được thay thể bằng dáng vẻ hết sức mệt mỏi và kích động, Onew tiếp tục siết chặt lấy vai Yuri lay mạnh hơn, như đang cố đánh thức nàng công chúa mơ màng chưa tỉnh giấc.

Gương mặt Onew dần hiện ra trước tầm mắt của Yuri, đôi mắt nâu trong sáng đã bắt đầu có chuyển biến, trở nên vô cùng thất thần và sợ hãi.

- “Buông.. buông tôi ra!” - Yuri không còn chút sức lực nào cả, nhưng vẫn yếu ớt kháng cự Onew, cố gắng đưa tay đẩy bóng người cao lớn trước mặt ra xa khỏi mình. - “Đừng chạm vào tôi, Onew!”

Câu nói vừa được thính giác tiếp nhận, Onew ngạc nhiên nhìn Yuri không chớp mắt, như không tin nổi mình đã nghe được những gì.

Tới rồi!

Ngày này tới rồi! Không ngờ nó lại đến nhanh đến thế!

- “Em đang nói gì vậy?” - Cả người Onew run lên, cất tiếng kháng nghị lại câu nói vừa rồi của Yuri.

Hẳn là đang có nhầm lẫn gì đó ở đây, làm sao Yuri lại có thể nhớ lại nhanh đến thế cơ chứ?

- “Anh không phải là Minho! Mãi mãi không thể là anh ấy! Lợi dụng tôi mất trí nhớ để thay thế vị trí của Minho trong lòng tôi ư? Không bao giờ! Sẽ không bao giờ có chuyện anh có thể thay thế được anh ấy!”

Yuri ném mạnh con gấu bông vào tường, đôi mắt lại nhanh chóng nhoà đi vì những giọt lệ bi thương, nhưng lại bị Yuri gạt đi trong tích tắc.

Lầm rồi!

Anh ta thật sự đã lầm khi suy nghĩ đơn giản như thế!

Onew sững người, vừa bất ngờ nhưng lại vừa đau lòng, đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tại sao đến khi đối mặt lại đau như thế này?

Khoé môi cong cong tạo nên một nụ cười nửa miệng, Onew đẩy mạnh người Yuri, khiến Yuri mất thăng bằng ngã lên giường, không hề có bất kỳ phản ứng nào kịp thời cả.

Onew bước nhanh về phía cửa phòng, mở cửa, ngoảnh mặt về phía Yuri nói trong sự cay độc.

- “Chúc mừng em, từ ngày hôm nay, em sẽ mãi mãi thuộc về anh! Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện em sẽ bước chân ra khỏi căn phòng này.”

Đến lúc rồi...

Giam cầm Yuri... mãi mãi giữ lấy thiên sứ bên cạnh mình, đây là cách duy nhất!

Cánh cửa phòng khép lại, đồng thời bị khoá trái cửa từ phía bên ngoài, Onew cẩn thận gài thêm một chốt khoá để phòng hờ bất trắc.

Yuri giật mình ngồi bật dậy, nhanh chóng lao đến cánh cửa vừa được đóng sập lại, nhưng vô ích.

- “Mở cửa, mau mở cửa! Đồ khốn!” - Ra sức đập mạnh tay vào cánh cửa gỗ sang trọng, Yuri tức giận hét lên, đưa một tay vặn vặn tay cầm để mở cửa.

Mọi nỗ lực giờ đây chỉ là con số không, vẫn không hề có bất cứ một động tĩnh nào cả, dù cho Yuri có ra sức van xin và đập cửa.

Không còn bất kỳ lối thoát nào cả... vô vọng!

Yuri bắt đầu không kìm nén được nữa mà khóc nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, tại sao anh ta lại có thể đối xử với Yuri như thế này cơ chứ?

- “Minho... nhanh lên... đưa em ra khỏi đây...”