Mình Yêu Nhau Lần Nữa Nhé Em!

Chương 29




  Nếu như lúc đó có một người cố gắng níu giữ người ấy lại, thì bây giờ, có lẽ họ đã kết hôn có khi đã có con, và câu chuyện cũng đã kết thúc tại đó roài, nhưng tất cả là tại...à...mà thôi ^0^.


Xin lỗi mọi người vì mình bận quá nên chưa ra được chương mới sớm hơn để các bạn phải đợi dài cổ rồi, nhưng có độc giả nào còn ở lại nhà mình để đọc truyện nữa không nhỉ T.T


----------


Từ phía ngoài cổng công ty Hoàng Minh có một cặp trai gái đang tiến vào, ai cũng nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ, cô thư kí vừa đi vừa nói với vị giám đốc :


" Thưa giám đốc,2h chiều nay có buổi họp báo, 4h có hẹn với tập đoàn Lý Thị, 6h đi ăn cùng với chủ tịch..."


" Cô làm tốt lắm !"


" anh quá khen rồi, hay là ngày mai..."


" Hết việc rồi, tôi về phòng trước đây!"


" ơ...anh chưa nghe tôi nói xong mà!"


Phong đi lên phòng làm việc và không nói thêm điều gì vì biết cô ta sẽ nói gì tiếp theo rồi, anh cũng không muốn quan tâm hay có tình cảm với người nào khác ngoài hình bóng của người cũ, anh vẫn đang tìm kiếm cô mỗi ngày, anh vẫn hy vọng sẽ tìm ra người con gái ấy...


Mỹ Ngọc - Thư kí riêng của Phong, một cô gái xinh đẹp và có triển vọng, các nam nhân trong công ty ai cũng đều thầm thương trộm nhớ cô, nhưng khi thấy cô ấy ngày ngày đi cùng với giám đốc thì ai nấy vỡ mộng vì biết giám đốc là một người như thế nào, đúng là một cặp trai tài gái sắc!!!


" rất vui khi được hợp tác với anh, giám đốc Phong!"


" Cám ơn anh, tôi cũng vậy!!"


" à, giám đốc Phong này!"


" Vâng???"


" Tôi thấy anh còn trẻ mà đã tài năng như vậy thật bái phục !"


" giám đốc Lý lại quá lời rồi!"


Đúng là một ngày thuận lợi của anh, nhưng vẫn còn nhiều điều thử thách đang chờ anh phía trước nên anh không bao giờ được " ngủ quên trên chiến thắng !"


trên đường về có đi qua nhà cô, anh ghé vào chơi, mới ngày nào đó còn ở đây chơi mà giờ đã hai năm rồi, kể cũng nhanh thật, Phong vào chào hỏi hai bác, rồi ngồi uống vài ly với bác trai, ông ấy ngồi tâm sự rất thân với anh:


" mới đó mà đã hai năm rồi nhỉ!"


" Vâng ạ!"


" Phải chi mà con Hân nó không lên chiếc máy bay đó, thì giờ chắc hai đứa bây cũng đã kết hôn rồi ấy chứ nhể!"


Phong trầm ngâm rồi gật đầu một cái, trong lòng lại gợn chút sóng buồn...


Mọi thứ vẫn cứ lặp lại thường ngày, tiếng đồng hồ báo thức, tiếng xe cộ đi lại, tiếng mấy bà thím đi chợ, tiếng nước róc rách chảy, ánh nắng chói chang chiếu vào qua từng khe cửa sổ, và trên giường là một anh chàng đang nằm ngủ say sưa, có lẽ do tối qua tâm sự quá đà với ba của Hân nên mới dậy trễ.