Mình Yêu Nhau Không

Chương 16: Trở về với cuộc sống bình thường




Vì hít hơi độc cũng không nhiều lắm nên chỉ cần 1 ngày là cô có thể tỉnh lại. Hiểu Nhi được chú chăm sóc tận tính trong bệnh viện. Bác sĩ khuyên là cô nên nằm viện nghỉ ngơi nhưng Hiểu Nhi không muốn. Cô kêu chú đem tất cả sách vở đến bệnh viện để ôn thi. Ngày đêm uống thuốc, học bài và trò chuyện như bình thường với mọi người
Chú luôn thắc mắc rằng tại sao cô không bao giờ nhắc đến cái tên Mạnh Hạo Nhiên. Có lẽ đó là 1 kí ức đã bị lãng quên trong giấc mơ đó. Hạo Nhiên và Hiểu Nhi sau khi được cứu ra khỏi đám lửa thì chú đã yêu cầu Long hùm mang Hạo Nhiên đi thật xa nơi này. Long hùm cũng từng làm trong giới giang hồ và được chú cứu giúp, cũng coi như là ân nhân. Sau này trở thành doanh nhân lớn, thành đạt, hơn nữa còn quen biết với cảnh sát nên bọn tội phạm buôn bán vũ khí và ma túy đã bị bắt trọn ngay trong đêm đó
- Dù ở đâu, em vẫn có thể nhìn thấy anh, cũng giống như anh đã từng thấy em vậy....Đó là lời mà mình nghe chú nói lại, nghe nói đó là lời cuối cùng Hạo Nhiên nói với cậu đấy - Trang vừa nói vừa bóc vỏ quýt
- Nói nhảm gì chứ - Hiểu Nhi quay sang chỗ khác, nước mắt chực rơi, cô mím chặt môi
- Mặc dù không biết giữa 2 người xảy ra chuyện gì, cũng không biết lai lịch của tên Hạo Nhiên đó nhưng mình chắc....hắn đã rất yêu cậu
- Đã thôi
- Còn nữa....đồ của cậu....
1 tuần trước, vào cái ngày mà Hạo Nhiên chia tay cô.....
Hiểu Nhi ngắm nhìn sợi dây chuyền thật lâu....thật lâu....nhưng không phải bằng con mắt trân trọng, mà là khinh miệt, chán ghét....Hiểu Nhi quăng thật mạnh sợi dây vào 1 góc tường. Sợi dây tội nghiệp lăn lóc. 1 mảnh bị rơi ra. Ánh mắt đau khổ của cô lướt qua nó
Cô đã nhận ra có USB trong sợi dây chuyền. Bật máy tính lên, 1 phần mềm cực kì phức tạp đang chạy loạn xạ trong máy tính....mà hay gọi là GB. Hiểu Nhi hoàn hồn, sao thứ đáng sợ như vậy lại nằm trong tay cô chứ, hơn nữa lại là từ sợi dây chuyền
Hôm nay cô ra khỏi nhà. Sau khi đến tiệm sách, cô đến nhà Trang. Hiểu Nhi nhớ nó cũng có 1 sợi dây y hệt nhưng đã cũ rồi. Sau đó Hiểu Nhi nhờ Trang cất dùm và mình thì đeo sợi dây giả. Chính cô cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện này, nhưng linh tính mách bảo cô như vậy
Trở về thực tại....Hiểu Nhi đi ra ban công, quăng sợi dây vào thùng và đốt nó. Cùng với ngọn lửa đang bập bùng, những kỉ niệm về ngày hắn trao cô sợi dây cũng 1 lần nữa xuất hiện. Và lần này.....nó sẽ đi theo sợi dây, đi vào hư vô. Và cả tình cảm này nữa....cô sẽ mãi mãi chôn giấu nó....không bao giờ lấy ra nữa
.........
.........
.........

- LA HIỂU NHI....EM LẠI TRỐN ĐI ĐÂU RỒI? - tiếng giáo sư Trần Châu vang vọng khắp cái bệnh viện Maxi này
- Xiiiii.....sao ngồi đây mà lỗ tai mình cứ ngứa thế này ý.... - Hiểu Nhi ngồi trên sân thượng nguấy nguấy lỗ tai
Cô đang tận hưởng giây phút tuyệt vời cũng bộ phim Hàn lãng mạn, vậy mà lại bị thầy lên bắt được
- Aaaa....Thầy ơi nhẹ tay chút thầy ơi..... - Hiểu Nhi la oai oải vì bị nhéo tai
- Vì nể tính em là thủ khoa nên tôi mới nhận em làm học trò.....sao có thể lười biếng thế chứ? - thầy Châu bắt tại trận cô đang chơi trên đây, liền bắt xuống làm việc - Em tưởng người được tôi nhận làm học trò nhiều lắm sao? Em tưởng mình giỏi lắm mà lên đây trốn việc hả? Nhiều người mong muốn được như em mà không được đấy. Còn trẻ tuổi thì lo mà chăm chỉ làm việc đi. Tôi thật không hiểu tại sao người lười biếng như em mà có được bài thi xuất sắc như thế. Ngay từ lần đầu nhìn thấy là tôi đã ấn tượng với cái bằng loại giỏi của em nhưng thật không ngờ em lại lười biếng đến như vậy, lúc nào cũng dồn hết việc sang cho người khác làm là THẾ NÀO?
Hiểu Nhi dụi dụi mắt, căng ra nhìn thầy đang giáo huấn mình nhưng thật sự thì cô chẳng nghe lọt 1 chữ nào. Thật sự thủ khoa thì đương nhiên cô dám nhận nhưng sau đó làm bác sĩ trong bệnh viện tư nhân Maxi lớn nhất cái đất này thì không phải mong muốn to lớn gì của cô. Chỉ là lương cao 1 chút, bệnh viện đẹp hơn 1 chút, hơn nữa còn có điều hòa mát lạnh cả ngày thì ai mà không muốn
- Em biết rồi thầy ơi - Hiểu Nhi uể oải cột mái tóc bồng bềnh qua vai thật cao, vươn vai lấy lại tinh thần
- Lần nào em cũng nói vậy
- Chứ không thì thế nào hả thầy? - Hiểu Nhi ngây ngô hỏi lại, nhưng bị thầy lại dọa đánh
- Tôi mà còn bắt gặp em bỏ việc là.....phạt.....phạt.....phạt đó biết chưa
Lần nào cũng vậy, muốn trốn 1 chút mà ông thầy già nua cứ phải bắt quả tang. Hiểu Nhi ủ rũ đến phòng làm việc, rót ly nước uống cho hạ nhiệt. Cuộc sống có bao giờ được như mong muốn, không ở trường thì ở nơi làm việc thế này cô cũng bị chửi bới
- Tối nay trực à? - chị Tuyết là bác sĩ cùng khoa nói
- Dạ. Chị có muốn trực giúp em không?
- Thôi khỏi - chị Nhi liếc mắt, có vẻ sẽ không bị lừa

- Tối nay chị ấy có hẹn với chồng, kỉ niệm 5 năm ngày cưới ý mà - chị Hòa vừa phẫu thuật xong vẫy vẫy cái tay
- Nổi cả da gà - Hiểu Nhi sờ sờ tay
Hiểu Nhi có điện thoại.....Hiểu Nhi có điện thoại.....
- Alo....gì thế chú? - Hiểu Nhi nhìn thấy tên người gọi thì bắt máy
- Tối nay 6h30 tại nhà hàng Sao mai nha
- Vângggg
Hiểu Nhi mệt mỏi, vất điện thoại lên bàn
- Lại nữa à?
- Dạ vâng.........
- Em cứ sống buông thả như thế thì biết khi nào mới có chồng
- Thì em chỉ cần được trai, nhiều tiền và đàng hoàng chút là được rồi
- Ý chị là em phải.....hầy.....tình cảm đó....tình cảm là quan trọng nhất
- Thôi em đi xem bệnh nhân trước đã - Hiểu Nhi mặc áo blouse trắng tinh vào, cầm tập hồ sơ lịch trình hôm nay theo
Thủ khoa đại học y và cái bằng loại giỏi là thành tích cô đã đạt được trong 5 năm học đại học. Cô đã làm bác sĩ ở đây được 1 năm rồi, mặc dù không được chính thức cho lắm nhưng với thành tích xuất sắc cô dễ dàng được ưu ái hơn những người khác. Chứ nói thật con gái mà làm bác sĩ là ở giá cả đời chứ chẳng chơi

- Bà ơi....bà còn đau đầu nữa không ạ?
- Cũng đỡ rồi cháu, thằng Thanh nó có tới không?
- Ngày mai ạ....ngày mai anh ấy sẽ tới - Hiểu Nhi mỉm cười hiền dịu nói với bà
Trong cái bệnh viện này, trừ những người vào trại tâm thần thì ai cũng có nghịch cảnh. Như bà lão lúc nãy đã nằm trong bệnh viện 3 năm nhưng không hề có lấy 1 người thăm. Tiền viện do nhà nước trả, nên bà lúc nào cũng cô đơn. Lúc mới vào làm, người đầu tiên cô chữa trị cho là bà. Ngày nào Hiểu Nhi cũng nói với bà là con của bà đã mất trong 1 vụ tai nạn giao thông nhưng bà không tin, còn khóc đến ngất lên ngất xuống. Nhưng đến hôm sau bà lại hỏi con bà có đến không. Ngày này qua ngày khác, bà giống như đang sống trong địa ngục. Với tư cách là bác sĩ chữa trị, cô đã nói dối với bà. Dù là cho chứng đãng trĩ của bà, nhưng nhìn thấy bà cười vui mỗi ngày, cô cũng an lòng
- La Hiểu Nhi, cô đứng thững đó làm gì thế? - cô ca sĩ đỏng đảnh đang nằm trong biển hoa và quà kia kìa
"Lại nữa....lại nữa....Sao mình lại phụ trách cô ta chứ?" Hiểu Nhi nghiến răng nghiến lợi, nở nụ cười tươi hết mức
- Cô có nhất thiết phải gọi cả họ tên người ta ra thế không?
- Thích.....Ra mua dùm tôi lon coca đi
- Có chân sao không tự đi? Cô có bệnh tật gì đâu? Chỉ vô đây trốn bọn phóng viên thôi
- Kệ tôi. Tôi là ca sĩ đó, Ali đó....không biết sao? Người quê mùa như cô sao biết được
Hiểu Nhi không đôi co với cô ta nữa mà ra ngoài làm việc tiếp. Cô đâu rảnh rỗi tới mức làm osin cho cô ta chứ
- Xí....
- Rầm....Á.....Mình ơi bình tĩnh đi mình - Hiểu Nhi đang thong dong đi tiếp thì nghe tiếng đồ đạc lung tung ở sảnh trước
- Có chuyện gì thế? - Hiểu Nhi hoảng hốt nhìn chú bệnh nhân đang nổi điên với người nhà
- Ông ta đang bạo hành vợ mình đấy, đúng là dễ nổi giận
Ông chú này bị chứng không kìm chế cảm xúc, dễ kích động. Cũng vì quá kích động nên động tới bọn đòi nợ thuê, đánh nhau 1 trận tả tơi hoa lá mới lết về bệnh viện này

- Chú à....chú còn là đàn ông không? Đánh phụ nữ nhục thế? - Hiểu Nhi đứng ra chống nạnh chửi bới
- Cô là ai? Liên quan gì tới nhà tôi?
- Tôi là bác sĩ điều trị của chú. Sao? Muốn đánh nhau à? Đánh đi rồi tôi báo cảnh sát cho chú vào trại. Trong đó á....có nhiều tên còn ghê hơn, sẽ CẮT.... - Hiểu Nhi đưa đưa tay hình cái kéo
Ông chú theo phản xạ cũng giật mình, che chỗ hiểm lại. Nhìn bộ dạng sợ hết tê tái của ông chắc đã hiểu được vấn đề 1 chút rồi
- Sợ rồi chứ? Chú ơi.... - Hiểu Nhi tiến lại gần hơn bệnh nhân
- Cắt....cắt....gì chứ? - ông chú thu người lại
- Cái quý nhất của con trai đấy
Hớ!!!!!!!!!Tiếng y tá, bệnh nhân, bác sĩ cùng thốt lên 1 lượt. Không ngờ cô bác sĩ trẻ tuổi lại dám nói ra lời đó. Thấy ông chú không nói gì nên cô tiếp lời
- Cho nên.....chú phải đối xử tốt với mọi người, không được nổi giận đánh đập, đặc biệt là vợ ông. Nếu không họ sẽ báo cảnh sát hốt chú đi đấy. Còn nếu không báo, thì cháu cũng sẽ báo....BIẾT CHƯA??? - Hiểu Nhi dùng nắm tay hù dọa
- Biết.....biết rồi....Vợ ơi, xin lỗi....xin lỗi vợ - ông chú đột nhiên quay sang vợ khóc sướt mướt
- Tiêm cho ổng 1 liều nhẹ thuốc an thần - Hiểu Nhi kêu y tá gần đó
Nhìn ông chú liêm diêm đôi mắt sắp cụp. Hiểu Nhi mới nhớ ra còn nhiều người tập trung ở đây quá
- À....mọi người biết thứ gì quan trọng nhất với con trai không?.....Vỏ trai đấy....là vỏ trai.... - Hiểu Nhi cười nhạt, giải tán đám đông nếu không bảo vệ sẽ lên - cô ơi, sau này cô hãy nhắc cho chú nhớ thật nhiều kỉ niệm đẹp của 2 người nhá, tâm trạng vui vẻ sẽ tốt hơn
- Tôi biết rồi. Cảm ơn, cảm ơn bác sĩ
- Cháu đi đây - cô vỗ vai bà vợ đang cảm kích mình mà lòng không khỏi vui sướng
"kỉ niệm?", cụm từ xuất hiện trong trí nhớ của cô. Nhưng Hiểu Nhi nhanh chóng loại nó ra khỏi bộ nhớ. Đeo găng tay và khẩu trang, cô chuẩn bị có 1 ca mổ. Chỉ là chèn dây thần kinh đơn giản mà cái nhà này làm gì cứ làm loạn cả lên. Vệ sĩ, người làm, người nhà, bạn bè, người yêu, đồng hương gì cũng đến xếp hàng hết cả hành lang