2.
Ôn Hạ bị Lệ Trạch Xuyên hung dữ một trận, một chút cũng không tức giận, ngang ngạnh ngẩng đầu nhìn anh: "Em là cái gì của anh á? Chuẩn bị làm bạn gái của anh! Chỉ cần anh đồng ý, em hiện tại sẽ trở thành bạn gái chính thức của anh.
Tóm lại, em không cho phép anh liều mạng!"
"Tóc vàng" sốt ruột không kiên nhẫn, tsk một tiếng rồi nói: "Lệ Trạch Xuyên, hay là dẫn theo bạn gái dự bị của mày đi cùng.
Tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, làm một đôi uyên ương nướng cũng cảm động ra phết."
Lệ Trạch Xuyên giơ chân đá vào xe tên "tóc vàng" mắng một câu: "Mày không nói không ai bảo mày câm đâu!"
"Tóc vàng" chửi thề một tiếng vươn tay túm cổ áo Lệ Trạch Xuyên.
Đúng lúc này, đường vành đai vòng tròn vang lên tiếng còi cảnh sát, từ xa có thể nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy.
Đến đúng lúc lắm.
Mọi người tập trung xung quanh lần lượt bước lên đầu xe máy nổ máy chạy trối chết, nhất thời bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng xe máy tăng tốc đều đều.
Lệ Trạch Xuyên giơ tay xách Ôn Hạ lên, để cô leo lên ghế sau xe máy, nhàn nhạt nói: "Ôm chặt!"
Ôn Hạ ôm chặt eo Lệ Trạch Xuyên, xe máy lao đi trong nháy mắt, gió thét dữ dội, quất vào mặt đau đớn như bị dao cắt.
Ôn Hạ cảm thấy rất lạnh, quấn chặt áo khoác co rúm người lại, sau lưng đột nhiên truyền lên tiếng động cơ.
Ôn Hạ quay đầu lại nhìn thấy "tóc vàng" cùng chiếc xe Harley màu xám bạc của anh ta.
Tên này thậm chí không chạy, còn đuổi theo anh.
Xem ra tính toán không muốn bỏ qua.
Harley chở theo một tên con trai ngồi ở ghế sau, tên đó cầm cây gậy bóng chày bằng thép không gỉ.
"Tóc vàng" tăng tốc như điên, bạn đồng hành của anh ta ở ghế sau nhấc cao cây gậy bóng chày lên.
Trái tim Ôn Hạ nhảy vọt lên cổ họng, nhưng cô không phát ra âm thanh nào, cũng không la hét chói tai, chỉ cắn môi ôm chặt lấy eo Lệ Trạch Xuyên, cả người dán chặt vào người anh.
Lệ Trạch Xuyên có thể nhìn rõ tình hình qua gương chiếu hậu, tốc độ của "tóc vàng" không thể sánh được với anh, hai chiếc xe cách nhau một khoảng, cây gậy bóng chày trong tay bạn đồng hành của anh ta không thể làm Lệ Trạch Xuyên bị thương, chỉ có chút lo lắng sợ nó nhắm vào lưng Ôn Hạ, giống như có thể sắp bị đập nát.
Lệ Trạch Xuyên hạ thấp thân người, gắt gao nhả côn mở hết ga.
Lốp xe cọ vào đất phát ra âm thanh chói tai, thân xe bị ép gần như song song với mặt đất.
Chiếc xe đang chở hai người, nhanh chóng mất thăng bằng, trước khi ngã xuống, Lệ Trạch Xuyên một chân đạp mạnh vào đầu xe, chiếc xe Harley của tên "tóc vàng" quẹo sang một bên, đầu máy văng ra một góc, ầm một tiếng hai chiếc xe lăn xuống đường cùng ngã xuống bãi cỏ.
Bên kia vừa té ngã xuống mặt đất, Lệ Trạch Xuyên đã ôm chặt lấy Ôn Hạ, dùng tay chân bảo vệ đầu cùng cột sống của cô.
Trong lúc hoảng loạn, Ôn Hạ cảm thấy sau gáy mình hung hăng va phải thứ gì đó, một âm thanh rõ ràng giòn tan vang lên bên tai cô.
Cú lộn nhào cuối cùng cũng dừng lại, hai người ngã ra ven đường, Ôn Hạ vội vàng bổ nhào đến bên cạnh Lệ Trạch Xuyên, lo lắng nói: "Có phải anh bị thương chỗ này không?"
Lệ Trạch Xuyên nằm ngửa trên đường, một tay kéo mũ bảo hiểm ra, chỉ vào cổ tay trái, thở gấp: "Tôi bị đầu gậy đập gãy tay, cô đi xem hai người đó đã chết chưa, sau đó hỗ trợ mọi người gọi xe cứu thương."
Ôn Hạ cắn môi, đôi mắt có chút đỏ lên, thấp giọng nói: "Thật ra, anh có thể mặc kệ em..."
Lệ Trạch Xuyên vẫn nằm đó, cười đến vô tâm vô phế: "Đùng vậy, tôi thực sự hối hận, vì sao tôi lại muốn cứu cô."
Ôn Hạ nhìn anh một cái, đột nhiên nhào tới, hôn lên mặt anh thật mạnh, nói: "Anh đã từng đọc tiểu thuyết võ hiệp chưa? Tất cả những cô gái đối với người có ân huệ với mình đều lấy thân báo đáp, Lệ Trạch Xuyên, từ hôm nay trở đi em là người của anh, anh đừng mơ ném em đi được!"
Bầu trời đầy sao phản chiếu trong mắt Lệ Trạch Xuyên, anh không nhìn Ôn Hạ, cũng không có phản ứng gì, trên mặt không tỏ ý kiến.
Khi đó Ôn Hạ không biết, người con trai anh tuấn thế này lại có quá khứ đau thương đến mức nào.
Trái tim anh lạnh lẽo đến mức không thể dung nạp được tình cảm gì nữa.
Xe cấp cứu nhanh chóng đến, bốn người được đưa đến bệnh viện, Ôn Hạ chỉ bị bầm tím nhẹ, ba người còn lại tương đối thảm, một người bị gãy cổ tay còn hai người còn lại bị thương ở đùi, phải nhập viện điều trị.
Trên đường tới phòng phẫu thuật, Ôn Hạ có vẻ căng thẳng, nói với Lệ Trạch Xuyên: "Anh đừng sợ, sẽ không đau lắm đâu, nếu không nhịn được thì cứ khóc, em tuyệt đối sẽ không cười anh đâu.
Sau khi làm xong phẫu thuật, em sẽ đun canh hầm xương cho anh uống, anh phải mau khỏe lại.
"
Cô y tá giúp đẩy cáng giường cười lớn, nói với Lệ Trạch Xuyên: "Bây giờ cậu đã biết làm bạn gái đau lòng là thế nào chưa, chàng trai à, cậu phải đối xử với bạn gái cho tốt, đừng đua xe nữa, làm cô gái nhỏ đi theo cậu lo lắng ra thế kia."
Lệ Trạch Xuyên vừa định nói rằng đây không phải là bạn gái của anh, Ôn Hạ đã giành nói trước: "Đúng vậy, anh không biết em sợ thế nào đâu.
Cũng phải suy nghĩ cho con của chúng ta chứ, nó còn nhỏ như vậy."
Cô y tá liếc nhìn Ôn Hạ, ngạc nhiên nói: "Còn trẻ như vậy đã có con rồi sao? Chàng trai này cậu càng không thể như vậy được.
Phải học cách yêu thương vợ con vun vén cho gia đình, cậu không thể lộn xộn như vậy được!"
Chỉ hai câu, Ôn Hạ đã hoàn thành nâng cấp từ "bạn gái" lên thành "vợ", tròng mắt di chuyển, vui vẻ đến mức không giấu được, khóe mắt cong lên hết cỡ.
Lệ Trạch Xuyên vẻ mặt bất lực nuốt nước miếng không phản pháo, rốt cuộc cũng không nói lại được.
Vết thương trên cổ tay của Lệ Trạch Xuyên không quá nghiêm trọng, sau khi nằm viện bốn ngày, anh đã có thể về nhà hồi phục sức khỏe sau khi cổ tay được cố định bên ngoài bằng thạch cao.
Trong thời gian nằm viện, mỗi ngày Ôn Hạ đều đến, đồ ăn ngon hàng ngày đều thay đổi mang đến cho Lệ Trạch Xuyên như súp xương bò, súp chim bồ câu, súp gà, súp cá.
Cô cơ hồ như muốn nấu hết những loại súp bổ xương cho anh.
Người bệnh nằm cùng phòng với Lệ Trạch Xuyên là một ông chú bị thương chân Achilles (Viêm gân gót chân) do nhảy múa ở quảng trường: "Cậu nhóc này, bạn gái không tồi đâu, lớn lên lại xinh đẹp như vậy, lại còn biết đau lòng cho cậu, cậu phải có phúc lắm đấy."
Lệ Trạch Xuyên vừa muốn nói cô thật sự không phải bạn gái của anh, cửa phòng bệnh kẽo kẹt vang lên, Ôn Hạ mồ hôi nhễ nhại chạy vào nói: "Em đã giúp anh xin nghỉ rồi, được mười lăm ngày, chủ nhiệm nói anh phải nghỉ ngơi thật tốt, tay của nhiếp ảnh gia là quý giá nhất."
Lệ Trạch Xuyên ngẩn người: "Cô chạy ra ngoài xin nghỉ ốm cho tôi?"
"Vâng." Ôn Hạ cầm lấy cái cốc trong tay Lệ Trạch Xuyên, uống một ngụm lớn nói: "Nếu tuỳ tiện nghỉ học sẽ bị trừ điểm.
Anh không muốn lấy bằng tốt nghiệp sao?"
Lệ Trạch Xuyên đã học đại học năm ba, nghỉ học cũng không ít, đôi khi vì việc riêng, đôi khi do đau bụng vì uống rượu không thể dậy nổi.
Nhưng chưa từng có ai cẩn thận xin phép nghỉ ốm giúp anh, cũng chưa từng có ai nấu súp từng món từng món không lặp lại cho anh.
Thời gian đã in sâu cho anh sự hờ hững mà quên mang đến cho anh hơi ấm cùng tình yêu thương.
Lệ Trạch Xuyên nhắm mắt lại, cảm thấy Ôn Hạ là định mệnh kiếp trước của anh.
Ngày xuất viện, Ôn Hạ đến rất sớm, kê ra rất nhiều thuốc uống, đồng thời hỏi ý kiến bác sĩ chỉnh hình về những vấn đề cần chú ý, phân loại từng thứ một, ghi vào ghi chép trên điện thoại di động, còn nghiêm túc hơn học sinh tiểu học chép bài.
Bác sĩ nói với Lệ Trạch Xuyên: "Bạn gái của cậu rất yêu cậu, nhớ đối xử tốt với người ta."
Lệ Trạch Xuyên cũng lười giải thích, khoanh tay đứng đó, ngẩng mặt nhìn trời, giả vờ như không nghe thấy.
Hai người vẫy một xe taxi ở cửa bệnh viện, tay Lệ Trạch Xuyên không tiện, Ôn Hạ giúp anh mở cửa xe, trong lúc di chuyển lộ ra mu bàn tay hơi sưng đỏ.
Lệ Trạch Xuyên ánh mắt sắc bén, nắm lấy cổ tay cô, cau mày nói: "Làm sao đây? Bị ai đánh?"
Anh nắm lấy tay cô, ngay cả hai chiếc băng keo cá nhân trên đầu ngón tay cũng lộ ra, lông mày Lệ Trạch Xuyên càng thêm nhíu lại.
Ôn Hạ có chút ngượng ngùng nói: "Bỏng, lúc em đang nấu canh.
Kỹ thuật còn chưa tốt lắm, toàn bị thương."
Lệ Trạch Xuyên liếc cô một cái: "Gọi đồ mang đến cũng được, sao còn tự mình làm."
"Đồ đặt ngoài hàng không bổ dưỡng." Ôn Hạ nhỏ giọng giải thích: "Hơn nữa còn nhiều dầu mỡ.
Bác sĩ nói chế độ ăn của anh phải thanh đạm, nếu không sẽ không có lợi cho việc chữa lành vết thương."
Tài xế xe sốt ruột thúc giục, yết hầu Lệ Trạch Xuyên chuyển động, không nói gì nữa, quay người vào trong xe.
Với cách cư xử thông thường của Lệ Trạch Xuyên, ban đầu Ôn Hạ nghĩ rằng sàn nhà nhà anh sẽ có những chai bia cùng tàn thuốc lá dải đầy đất, hoặc bức tường vẽ bậy kiểu Gothic trong nhà.
Khoảnh khắc cửa chống trộm mở ra, cô có chút choáng váng, đồ đạc trong phòng khách đều có một lớp bụi trắng bao phủ, không có chút hiện diện nào có hơi thở giống như đang sinh hoạt.
Lệ Trạch Xuyên giơ tay chỉ vào trong: "Phòng thứ hai bên trái là phòng ngủ của tôi.
Đừng vào các phòng khác."
Ôn Hạ đi theo hướng Lệ Trạch Xuyên chỉ, đẩy cửa ra, Lệ Trạch Xuyên lần mò tìm công tắc, ánh đèn nháy mắt bật sáng, Ôn Hạ như rơi vào một thời gian không gian huyền ảo.
Tường và sàn nhà màu đen, không có giường, chỉ có một tấm nhung khổng lồ được trải lên tường.
Ghế bành, chăn, ghế sofa nhỏ, kể cả khung ảnh trên tường, tất cả đều có màu trắng, bên sáng bên tối, tạo ra tác động thị giác mạnh mẽ.
Đèn và bàn ghế có đường nét kỳ dị giống như tự làm, trên mặt bàn là máy tính Alienware.
Cạnh bàn máy tính có một ít hộp chống ẩm và các thiết bị chụp ảnh khác nhau chất thành đống lộn xộn.
"Tuỳ tiện ngồi." Lệ Trạch Xuyên mở rèm cửa đen trên trần nhà cao ra, lộ ra cửa sổ lồi có bậc thang, mặt trời chiếu vào, trong phòng như lạc một mảnh vàng rực rỡ: "Muốn ăn gì thì tự mình gọi, tôi thường sống trong ký túc xá trường, hiếm khi về, ở đây cái gì cũng không có."
Anh vừa nói vừa lấy hộp thuốc lá cùng bật lửa từ đống đồ trong cửa sổ lồi, một tay rút ra một điếu thuốc, cắn vào miệng định châm lửa, "bốp" một tiếng, bật lửa bị ai đó hất ra ngoài.
Lệ Trạch Xuyên ngồi ở lưng chừng bậc thang cửa sổ lồi, hai mắt nhướng lên, con ngươi đè nặng, ngón tay ngừng lại trên môi, vẫn duy trì động tác bật lửa.
Ôn Hạ mím môi tỏ vẻ bướng bỉnh: "Anh biết mình đang bị bệnh không?"
"Tôi bị bệnh, làm cái gì, ăn cái gì liên quan gì đến cô?" Lệ Trạch Xuyên nhìn cô, giọng điệu và ánh mắt lạnh lùng: "Tôi không có bạn gái, cũng không cần bạn gái.
Cô ở bệnh viện chăm sóc tôi mấy ngày, cho dù cái gọi là ân cứu mạng cũng đã được đền đáp rồi.
Về sau, đường ai nấy đi, việc ai nấy sống.
Cô không cần phải nhàn rỗi lo chuyện, được chứ?".
Chuyên trang đọc truyện == TRЦм trцуen.
m E ==
"Không được!" Ôn Hạ trả lời đơn giản gọn gàng, nhìn chằm chằm vào mắt Lệ Trạch Xuyên không chút lui bước: "Em thích anh, muốn gả cho anh, sinh cho anh một trai một gái, chuyện của anh đối với em không phải chuyện nhàn rỗi.
Dù có sống khốn cùng em cũng cùng anh đi xin ăn, anh có danh phận cũng không được tìm người phụ nữ khác, em chỉ muốn cả đời ở cùng anh thôi, sẽ theo anh cả đời!"
"Thích sao?" Lệ Trạch Xuyên có vẻ phát cáu, nhếch mép, dưới mi mắt một mí có tia sáng lạnh phản chiếu: "Để tôi cho cô xem, cô đang thật sự thích loại quái vật nào!"
Editor: Vitamino.