Mua xong thảo dược cần thiết Ngọc Phi Tuyết trở về quán trọ, giao phó cho
Vân nhi sắc thuốc. Thuốc sắc xong đưa cho nam tử kia cho cô nương ấy
uống sau đó vận khí ép độc. Một lúc sau độc được giải hoàn toàn.
Khi nãy ở hẻm tối Ngọc Phi Tuyết mới không để ý, quả thật dung mạo của
người này cũng không tồi. Sống mũi cao, trán rộng, khuôn mặt rắn rỏi,
nước da cổ đồng, nhìn là biết là người tập võ. Vị cô nương kia cũng thật thanh tú, hoạt bát, nghe nói họ là huynh muội nên nàng cũng có nhiều
nét giống với người nam nhân này, tuy nhiên có nét xanh xao tiều tụy, có lẽ là do trúng độc.
Đắp chăn kĩ càng cho cô nương kia xong, nam
tử quay lại hướng Ngọc Phi Tuyết đang ngồi nhâm nhi ly trà chắp tay cung kính “Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp, không biết quý tính đại danh
của công tử là?”
Ngọc Phi Tuyết bỏ ly trà xuống, không quá thân
thiết cũng không quá lạnh nhạt trả lời “Thứ nhất ta không phải là công
tử, thứ hai ta chưa biết gì về ngươi thì tại sao ta phải nói cho ngươi
biết thân phận của ta”
Nam tử kinh hãi, đây chẳng lẽ lại là một cô nương? Đừng có dọa người thế chứ.
Thảo nào vừa nãy nàng lại hất tay hắn ra. Thân thủ của nàng cao thâm không
lường trước được, ngay cả hắn cũng không đoán ra được. Từ khi nào kinh
thành xuất hiện một nhân vật như vậy, không những tinh thông y thuật mà
thân thủ cũng rất tốt, thân phận của người này chắc chắn không bình
thường.
Nam tử nhanh chóng khôi phục sắc mặt như cũ “Thật xin
lỗi, tại hạ tên Dương Nghiêm, còn đây là muội muội Dương Linh chúng tôi
đều là sát thủ, bị kẻ gian hãm hại, ta mặc dù đã giết hết bọn chúng
nhưng sư muội lại bị chúng lén hạ độc, đi khắp nơi mà không có ai giải
được, may mắn gặp được cô nương”
Ngọc Phi Tuyết tựa phi điếu “Hai ngươi đã là sát thủ, sát thủ tôn trọng nhất là lời thề, vậy ta muốn
ngươi cùng sư muội ngươi thề trung thành với ta”
Dương Nghiêm
nhíu mày, thật không ngờ nữ tử này ngoan độc như vậy, không để cho bọn
họ đường lui. Nếu đã phóng lao thì phải theo lao, Dương Nghiêm giơ tay
lên thề “Ta, Dương Nghiêm cùng muội muội Dương Linh thề có trời đất
chứng giám nhất định trung thành với cô nương đây, nếu phản bội lời thề
chết không toàn thây.”
Ngọc Phi Tuyết hài lòng “Làm rất tốt, nhân đây ta cũng sẽ cho ngươi biết thân phận của ta. Ta là Ngọc Phi Tuyết
quận chúa phủ Tướng quân”.
Dương Nghiêm kinh hoàng không thốt lên lời. Không phải nói Ngọc Phi Tuyết là phế vật vô dụng sao, vậy người
trước mặt hắn giờ là thế nào? Phế vật nào cũng thân thủ tốt như vậy sao, thật là trăm nghe không bằng một thấy.
Chứng tỏ mọi người đều
bị nàng ta lừa, cái gì yếu đuối vô dụng, cái gì phế vật, tất cả đều là
tin đồn nhảm. Người đứng trước mặt hắn đây rất khủng bố, không những vậy còn rất giảo hoạt nhìn đâu cũng không thấy chút nào yếu đuối.
Ngọc Phi Tuyết làm như không thấy những biến hóa trên gương mặt Dương Nghiêm tiếp tục nói “Ta muốn ngươi làm ám vệ cho ta, còn về muội muội ngươi ta sẽ sắp xếp cho nàng ở bên cạnh ta vậy nên ngươi cứ yên tâm nàng sẽ
không bị khi dễ”.
Dương Nghiêm thắc mắc không hiểu, một quận chúa như nàng còn cần ám vệ ư? Thân thủ của nàng ai động vào nổi? Nhưng vẫn
là dẹp hết những thắc mắc trong lòng, Dương Nghiêm cung kính “Được ta
đồng ý”
Ngọc Phi Tuyết hài lòng “Vậy ba ngày sau ta sẽ đến tìm
ngươi, bây giờ ngươi hãy chăm sóc muội muội ngươi cho tốt, đơn thuốc ta
để trên bàn cứ theo đó mà đi bốc thuốc, mỗi ngày cho nàng uống hai lần,
hai ngày sẽ khỏe hẳn, chúng ta hôm sau gặp lại”
Dương Nghiêm trong đáy mắt bớt mất vài phần lo lắng đáp “Đi cẩn thận, hẹn gặp lại.”
Ngọc Phi Tuyết cùng Vân nhi ra khỏi quán trọ trở về tướng quân phủ. Hiện tại giờ đã là nửa đêm nàng phải nhanh chóng trở về nghỉ ngơi cho khỏe.
Trên đường đi Vân nhi cũng không có hỏi gì. Bây giờ nàng đang rất thần tượng tiểu thư nhà mình, không ngờ y thuật cùng với thân thủ của Ngọc Phi
Tuyết lại giỏi như vậy, lúc nào đó nàng nhất định phải học hỏi.
Ngọc Phi Tuyết vừa về đến phòng là lên giường ngủ ngay, thương thế của nàng còn chưa khỏi hẳn, hôm nay quả là một ngày mệt mỏi.
Sáng sớm hôm sau, hiện còn đang giờ Mão, cả phủ đã truyền đến tiếng thét
chói tai. Ngọc Phi Tuyết còn ngáp ngủ, khó chịu, lấy chăn bịt lấy tai
tiếp tục ngủ, đến giờ Thìn thì thức dậy, Vân nhi mang nước vào giúp nàng rửa mặt, trang điểm. Sửa soạn xong nàng mới nhớ ra chuyện khi nãy, hỏi
Vân nhi.
Vân nhi trả lời “Khi nãy là Nhị tiểu thư hét, nàng không biết vì sao nổi mẩn đỏ đầy mặt”
Ngọc Phi Tuyết cười khẩy, bầy một bộ mặt thư thái “Ác giả ác báo, đi, ta muốn xem xem bộ dạng nàng như thế nào?”
Vân nhi lặng lẽ đi theo. Nàng luôn có cảm giác chuyện của Ngọc Phi Sương là do tiểu thư làm. Tuy nhiên từ đầu đến cuối nàng luôn ở cạnh Ngọc Phi
Tuyết, chưa từng thấy nàng động thủ lần nào. Chẳng lẽ nàng đa nghi quá
ư? Vẫn là tin tưởng tiểu thư thôi.
Ngọc Phi Tuyết cùng Vân nhi
đến viện của Ngọc Phi Sương. Mặc dù không lớn hơn viện của nàng nhưng
cũng gọi là đầy đủ. Đi vào phòng, nồng nặc mùi liên hương, khiến Ngọc
Phi Tuyết hát xì đến mấy lần.
Trong phòng bày biện rất nhiều đồ
quý hiếm, trang sức vàng bạc, ngay cả rèm cửa cũng là vải thượng hạng,
quả không hổ là Ngọc Phi Sương, lâu lâu nàng lại tưởng tượng Ngọc Phi
Sương giống cái móc áo, treo bao nhiêu thứ lên vẫn muốn treo.
Đi vào phòng ngủ, Ngọc Phi Sương đang nằm trên giường đeo khăn che mặt,
bên cạnh là một người phụ nữ trung niên mang vẻ mặt đầy lo lắng. Đây
chắc hẳn là Liễu thị a, khuôn mặt còn khá xuân sắc, một thân cẩm y màu
vàng viền thêu hoa lan chỉ bạc, tóc vấn Yến vĩ, cài toàn trâm vàng trâm
bạc, đôi khuyên tai dạ minh châu, nhìn thực lóa mắt a. Đúng là mẫu tử
máu mủ ruột thịt, nhìn kiểu gì cũng thấy giống móc áo.
Thấy Ngọc
Phi Tuyết vào nét mặt Liễu thị chốc cứng lại nhưng nhanh chóng trở lại
bình thường, bà ta niềm nở ra đón Ngọc Phi Tuyết “Phi Tuyết a, con đến
coi muội muội con đi, nó cứ nhất thiết đòi gặp con”
Ngọc Phi Sương cũng phối hợp, ứa nước mắt “Tỷ tỷ, muội đau lắm bây giờ có phải muội xấu lắm không”
Ngọc Phi Tuyết cố gắng nín cười giọng an ủi “Không xấu, không xấu muội muội
ta là đẹp nhất, chỉ là dị ứng, rất nhanh thôi sẽ hết”
Ngọc Phi
Tuyết thiếu chút muốn nôn vì những lời mình nói. Nhìn hai mẹ con nhà này diễn kịch đúng là không hổ tâm tư nàng chuẩn bị, công nhận Ngọc Phi
Sương được thừa hưởng tài năng diễn xuất từ mẹ, khả năng diễn với phối
hợp cao a, thật đáng khâm phục.
Nàng cùng mẫu tử Liễu thị hỏi han một chút. Bỗng nhiên Liễu thị liếc Ngọc Phi Sương, Ngọc Phi Sương dường như hiểu ý, bày một bộ mặt thương tâm nhìn Ngọc Phi Tuyết “Tỷ tỷ, tỷ có lọ thuốc Hàn La gì đó phụ thân tặng có thể cho muội không, muội muốn
mau khỏi một chút”
Ngọc Phi Tuyết cười lạnh, muốn lấy đồ của ta,
nào có dễ thế “Muội muội, thuốc phụ thân cho ta là thuốc trị nội thương, muội đây là dị ứng sao có thể dùng được?”
Ngọc Phi Sương thẹn
quá xấu hổ không biết nói gì. Bình thường chỉ cần nàng muốn là Ngọc Phi
Tuyết sẽ đáp ứng ngay, không biết hôm nay tại sao Ngọc Phi Tuyết lại
thoái thác, Ngọc Phi Tuyết từ khi nào lại thông minh như vậy?
Liễu thị vội giúp Ngọc Phi Sương chữa thẹn “Sương nhi nó mong khỏi quá nên
bất chấp làm liều, con đừng để ý, cũng đã trễ rồi con cũng về ăn sáng đi thôi không sẽ không tốt cho sức khỏe”
Ngọc Phi Sương phụ họa “Đúng vậy, khi nào muội khỏe muội nhât định sẽ tìm tỷ, tỷ cũng nên về sớm thôi, tỷ chỉ mới khỏe lại”
Mẹ hát con xướng đúng là quá hài hòa. Ngọc Phi Sương thật muốn đến chỗ
nàng chắc? Cũng là quá giả dối đi. Lấy không được đồ thì đuổi người ta
đi, đúng là vô liêm sỉ.
Chẳng trách phụ thân không bao giờ quan
tâm đến hai mẹ con nàng, một bụng tham lam so với một người nổi tiếng
liêm chính như Ngọc Duẫn thì bị ông lạnh nhạt là lẽ đương nhiên, cũng
không biết năm xưa Liễu thị dùng thủ đoạn gì mà leo được lên giường Ngọc Duẫn mới khiến ông ghét bỏ như vậy. Khó trách, khó trách a…
Ngọc Phi Tuyết da mặt mỏng cũng không muốn ở lại xem hai mẫu tử nhà này diễn kịch. Nàng chưa ăn sáng cũng nên về thôi a. Nhưng thật sự thấy mặt của
Ngọc Phi Sương cũng khiến nàng đủ no rồi.
Sau đó Ngọc Phi Tuyết cáo từ hai mẫu tử Liễu thị, trở về viện nghỉ ngơi.