Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 93: Chủ Nhân Của Bọn Chúng Là Vì Tể Tể Mà Đến




Thỏ đen tàn nhẫn!

Kịch liệt giãy dụa, cuối cùng miệng của nó cũng đụng tới bàn tay to lớn của Hoắc tư Cẩn.

Kết quả, miệng nó chuẩn bị cắn thì toàn thân con thỏ bị một lực đạo kinh khủng cường hãn đánh cho ngất luôn tại chỗ.

Thỏ đen: "......"

Cái quái gì vậy...... Loài người đi bằng hai chân này mà cũng biết giấu giếm huyền cơ!

Thỏ hận!

Hoắc tư Cẩn lắc lắc con thỏ đen trong tay, phát hiện nó không có phản ứng gì.

Bánh bao sữa tiến tới gần hơn nhìn nó: "Anh cả, thỏ đen có phải là chết rồi không?"

Hoắc tư Cẩn: "Làm sao có thể?"

Bánh bao sữa cười híp cả mắt nhìn anh cả: "Bởi vì anh cả từng bị Tể Tể thân qua, bất luận yêu ma quỷ quái nào muốn tập kích anh cả, nhất định sẽ bị phản phệ nha!"

Hoắc tư Cẩn: "...... A?"

Hắn còn coi thỏ đen là bị dọa ngất.

Kết quả không nghĩ tới......

Hoắc tư Cẩn cưng chiều sờ lên đầu bánh bao sữa: "Tể Tể ở chỗ này chờ anh cả, anh cả đi tới phòng của giáo sư Hứa nhìn một chút?"

Trương tiểu Chi vội vã lên tiếng: "Giáo sư Hứa không ở trong văn phòng, ông ấy đã đi phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất rồi."

Không đợi Hoắc tư Cẩn nói chuyện, Trương tiểu Chi nhanh chóng đứng lên chạy đến trước mặt bánh bao sữa.

"Thật xin lỗi em gái nhỏ, trước đó chị gái không có mắt, không nhìn thấy Thái Sơn, còn cố tình tranh đoạt đồ yêu thích của người khác, chị gái biết sai rồi. Em gái nhỏ à, chị gái mặc dù không có tài sản trăm tỷ, nhưng mệnh có một cái, chỉ cần em gái có thể bảo trụ được tính mệnh của em gái chị, cái mạng này của chị chính là của em."

Hoắc tư Cẩn ôm bánh bao sữa tránh khỏi Trương tiểu Chi.

"Cách xa em gái tôi ra!"

Loại người này, yêu ma cũng muốn tiếp cận, hơn nữa còn hại không ít người, Hoắc tư Cẩn tuyệt đối không muốn Tể Tể tiếp xúc cùng cô ta quá nhiều.

Trương tiểu Chi bịch một tiếng ngay trước mặt bọn họ quỳ xuống.

"Soái ca, em gái nhỏ, van cầu hai người giúp tôi, chỉ cần các ngươi có thể giúp tôi cứu em gái, tôi thật sự cái gì cũng có thể làm."

Hoắc tư Cẩn sách con thỏ đen vừa muốn ôm bánh bao sữa rời đi, bánh bao sữa lại mềm mại lên tiếng.

"Anh cả, chị ấy chưa từng hại ai cả."

Hoắc tư Cẩn: "Hả?"

Lúc trước hắn nhìn thấy con quỷ hung ác kia chẳng lẽ là giả?

Bánh bao sữa: "Anh cả, thi thể của con quỷ nhỏ đó ở phòng thí nghiệm dưới lòng đất, còn có thi thể ba con ma ở ngoài cổng cũng đều ở đấy."

Hoắc tư Cẩn không dám tin: "Làm sao có thể?"

Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh: "Con quỷ cùng với thi thể của nó ở rất gần, Tể Tể đều có thể cảm ứng được."

Hoắc tư Cẩn: "......"

Tể Tể nói cái gì, Hoắc tư Cẩn mặc dù ngoài miệng nói câu"Làm sao có thể", nhưng thật ra trong lòng lại thật sự tin.

Hắn không nói nhiều, vốn định để bánh bao sữa chờ ở trong phòng làm việc này, suy nghĩ kỹ thì vẫn quyết định ôm bé trực tiếp đi ra ngoài, xuống lầu đi thẳng đến tầng hầm.

Trương tiểu Chi thấy hắn đi thẳng đến tầng hầm, bị dọa đến sắc mặt đại biến.

"Cái kia...... Soái ca, anh không thể cứ như thế đi xuống tầng hầm, phía dưới kia...... Phía dưới kia có rất nhiều...... Rất nhiều ma quỷ, Giáo sư Hứa...... Sẽ để bọn chúng giết anh!"

Hoắc tư Cẩn mắt điếc tai ngơ, Trương tiểu Chi vô cùng sợ hãi, cô đem hi vọng cứu em gái mình từ con thỏ chuyển sang anh em Hoắc tư Cẩn, lập tức không chút do dự đi theo.

Phòng thí nghiệm dưới đất bên trong được bật đèn sáng chói, lúc Hoắc tư Cẩn ôm bánh bao sữa đi đến, thì giáo sư Hứa đeo kính mặc áo choàng trắng đang làm thí nghiệm giải phẫu.

Về phần thân thể bị giải phẫu...... Rõ ràng là cậu bé mà trước đó Hoắc tư Cẩn nhìn thấy trên xe của Trương tiểu Chi, chính là con quỷ nhỏ.

Hoắc tư Cẩn không dám tin khi nhìn thấy một màn này, trái tim giống như bị người ta hung hăng đâm.

Giáo sư Hứa là người thầy mà hắn phi thường kính trọng, cũng là một trong những người lớn tuổi nhất làm nghiên cứu khoa học trong học viện.

Người thầy vừa tài giỏi vừa có địa vị, hiện tại lại có hành vi như thế này…

Giáo sư Hứa ngẩng đầu, cười nhạt nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhàng vứt bỏ dao giải phẫu trong tay, nhanh chóng đem thi thể ném vào trong hồ chứa Formalin bên cạnh.

Hoắc tư Cẩn nhìn sang, lúc này mới phát hiện bên trong hồ kia ngâm ít nhất bốn năm bộ thi thể.

Hoắc tư Cẩn mím môi, một đôi mắt đen nhánh sắc bén nhìn chằm chằm vào Giáo sư Hứa.

Khi thấy quanh thân giáo sư Hứa quanh quẩn âm khí, Hoắc tư Cẩn mới phát hiện ra.

"Ngươi không phải Giáo sư Hứa, ngươi đến cùng là ai?"

Giáo sư Hứa ngồi trên ghế, giọng nói ôn hòa từ trước đến nay trở nên phá lệ lạnh lẽo.

"Người đến đòi mạng ngươi!"

Hắn lại mỉm cười, ánh mắt đảo quanh bánh bao sữa và cả Trương tiểu Chi ở đằng sau cũng theo tới.

"Còn thiếu ba người, đại trận của chủ nhân liền thành, vừa vặn các ngươi tự động đưa tới cửa, ha ha ha...... Đây là trời cũng đang giúp chủ nhân a!"

Bánh bao sữa dùng giọng trẻ con hỏi hắn: "Đồ quỷ, chủ nhân ngươi là con quỷ nào nha? Nói một chút, không chừng Tể Tể có thể biết được nha!"

Quỷ hồn phụ thể trên thân thể giáo sư: "...... đứa nhỏ, cùng ta lôi kéo làm quen cũng vô dụng, hôm nay ba người các ngươi ba cái mạng, ta chắc chắn phải có được!"

Vừa nói dứt lời nó liền nhảy ra khỏi người của giáo sư Hứa, lao thẳng tới chỗ bánh bao sữa.

Cùng lúc đó, tất cả đèn đang sáng trưng trong phòng thí nghiệm toàn bộ tối đen, bên trong một màu đen kịt, tất cả những con ma được thu thập hơn nửa năm nay đều xuất động.

Trương tiểu Chi không có mắt âm dương, không nhìn thấy bọn chúng đang chen chúc xông đến.

Nhưng giác quan của cô ta cũng rất nhạy cảm, nếu không làm sao biết trên tay của Hoắc tư Cẩn có vật trang trí là từ một con ma khi chỉ mới vừa gặp thoáng qua.

Cô vội chạy tới kéo Hoắc tư Cẩn: "Soái ca, chạy mau!"

Kết quả kéo không được!

Không chỉ là kéo không được, còn vì dùng sức quá mạnh mà lao vào khung cửa bên cạnh.

Trước mắt biến thành màu đen cùng cảm giác âm lãnh khiếp người, âm khí từ mặt đất khắp phương hướng nhào về phía cô, tựa hồ chỉ cần một khắc sẽ đem người thôn phệ gần như không còn.

Trong lúc hoảng sợ tuyệt vọng, cô lại cảm thấy mọi thứ thay đổi.

Âm khí dường như đang giảm xuống nhanh chóng, hàn ý phía sau lưng khiến người ta rùng mình trong nháy mắt cũng biến mất.

Trương tiểu Chi không biết là sai ở đâu, vội vàng vịn khung cửa đứng lên.

"Soái ca, em gái nhỏ, chúng ta đi mau, đi tìm thiên sư đến ứng phó với nó!"

Trương tiểu Chi không thấy được thế giới khác, con quỷ cầm đầu công kích đi ở phía trước, biến thành khẩu phần ăn đầu tiên của bánh bao sữa.

Bởi vì có rất nhiều quỷ vật, ít nhất cũng phải mười mấy con, bánh bao sữa cũng không che giấu sự thèm thuồng của mình, trực tiếp mở miệng từng ngụm từng ngụm nuốt.

Ở trong mắt Hoắc tư Cẩn bây giờ nhìn thấy, chính là cái miệng trắng xinh của bánh bao sữa nhìn thật nhỏ nhưng ở thời khắc này lại có thể nuốt chửng cả thế giới.

Lúc thôn phệ hầu như không còn con ma nào, bánh bao sữa lại kéo con quỷ lúc trước phụ thân trên người của Hứa giáo sư từ trong miệng lôi ra ngoài.

"Nói cho Tể Tể, chủ nhân ngươi là con quỷ nào, Tể Tể thật sự có khả năng quen biết nha!"

Con quỷ bị dọa khóc ròng ròng: "Tiểu đại nhân, không phải tôi không nói, là tôi cũng không biết, tiểu nhân chỉ là làm theo mệnh lệnh mà thôi."

Hoắc tư Cẩn nghĩ đến thỏ đen trước đó, lại nhìn bánh bao sữa.

Bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ khủng khiếp.

Bất kể là thỏ đen hay là con quỷ này, chủ nhân của bọn chúng đều hướng về phía bánh bao sữa mà đến.

Sắc mặt Hoắc tư Cẩn bỗng nhiên âm trầm xuống.

"Tể Tể, giữ lại nó!"

Đáng tiếc...... Chậm.

Thứ quỷ kia bỗng nhiên phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đau đớn, sau đó toàn bộ con quỷ biến thành làn khói nhàn nhạt, trong nháy mắt tiêu tán ở trước mắt.

Bánh bao sữa đưa tay bắt lấy một tia hắc vụ cực mỏng, sau đó chân mày nhỏ cau lại.

"Liên hệ bị chặt đứt rồi!"

Hoắc tư Cẩn đại khái đoán được ý bánh bao sữa, liền nhìn về phía con thỏ đen mà hắn mang theo.

"Tể Tể, không có việc gì, còn có con thỏ này!"

Bánh bao sữa không muốn để cho anh cả lo lắng, cho nên không có nói cho anh cả biết, con quỷ ép thỏ đen chính là con quỷ vừa hồn phi phách tán này.

Bé liền đáp lời: "Đúng! Còn có Thỏ đen!"

Thỏ đen vừa tỉnh lại liền thấy con quỷ đã bức ép mình: "......"

Thỏ đen hai mắt khẽ đảo liền hôn mê bất tỉnh.

Lần này là bị dọa.