Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 81-82




81: Bút Tiên Lửa Giận Ngút Trời Bút Tiên Chỉ Có Thể Nhịn

Đi ở chính giữa Hoắc tư Thần không rõ ràng lắm, nhẹ nhàng đẩy lưng anh cả."Anh cả, sao thế?"Hoắc tư Tước ở phía sau cùng có loại cảm giác không tốt, nhẹ nhàng chà xát hai cánh tay."Hai người có cảm thấy......!Nhiệt độ giảm xuống không ít không?"Hoắc tư Cẩn trầm ổn gật đầu: "Thấp xuống ít nhất mười độ."Hoắc tư Thần nhanh chóng quay đầu nhìn xung quanh.Đáng tiếc bốn phía đều là một mảnh đen kịt, ánh sáng duy nhất đập vào mắt là ở phía trước cách đó không xa, một NPC đang dựa vào tường, nhìn thấy rất rõ ràng mặc váy liền áo màu trắng."Vị trí đèn kia cũng quá......!Không hổ là cấp Địa Ngục!"Bình thường ở trong này là rất tối nhưng vẫn phải có ánh đèn, thế nhưng không ngờ Npc này lại trực tiếp dùng con mắt để đặt đèn.Bởi vì có ánh sáng màu xanh trong mắt Npc, ba anh em bắt đầu thích ứng với ánh sáng lờ mờ bên trong, từ từ nhìn xem bốn phía.Bọn họ đang đứng ở một đầu hành lang dài trong khu vườn tương đối cổ điển, ở trung tâm khu vườn là hai đôi tình nhân đang ngồi ở chỗ bàn đá chơi.Không biết bên kia đang hỏi thứ gì, mà người nữ sinh tên tiểu Ngọc xoát một cái ngồi xuống, căm tức nhìn người ngồi đối diện Thư Hiểu Nguyệt."Thư Hiểu Nguyệt, nói, cô cùng Mã Trình ngủ với nhau rồi có phải hay không?"Hoắc tư Cẩn nghiêng người, che lỗ tai em trai Hoắc tư Thần."Đừng quay đầu nhìn, chúng ta nhanh đi, đi ra ngoài tìm Tể Tể rồi cùng nhau chơi."Hoắc tư Thần không biết họ nói cái gì, nhưng nhìn khuôn mặt anh cả lạnh lùng lại nghiêm túc, hắn vội vàng gật đầu, theo sát bước chân anh cả.Ước chừng qua ba phút, bọn hắn rốt cục đi đến cuối hành lang.Cũng có nhìn thấy mấy Npc giấu ở đằng sau cây cột của hành lang, cho dù là Hoắc tư Thần cũng nhịn không được bĩu môi."Chế tác quá ẩu, như bột mì bôi vào mặt, đây có còn là cấp Địa Ngục không?"Bên tai truyền tới một thanh âm yếu ớt."Vậy em trai thích kiểu gì?"Hoắc tư Thần không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Chí ít cũng phải như ma nữ sadako? Hoặc là như kiểu phim Hàn, bỗng nhiên xuất hiện, mà linh hoạt đa dạng, không phải......!như thế này rất không thú vị a!"Thanh âm sâu kín cười hì hì đáp ứng, tựa hồ đặc biệt chờ mong, thậm chí còn có chút tham lam."Đúng! Như vậy thật nhàm chán! Chúng ta chơi có ý tứ hơn nha!"Hoắc tư Cẩn bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm em trai."Tư Thần, em đang cùng ai nói chuyện thế?"Hoắc Tư Thần: "Nhân viên làm trong này a!"Hoắc tư Tước: "Hiện tại chúng ta ở bên trong nhà ma, lấy đâu ra nhân viên làm việc ở đây?"Hoắc tư Thần sửng sốt, nghi hoặc nói: "Đúng nhỉ! Kia vừa rồi nói chuyện với em là ai?"Ba anh em đứng ở chỗ cuối cùng của hành lang, Hoắc tư Tước ngẩng đầu nhìn lên liền ngây ngẩn cả người."Hai người nhìn kìa!"Hoắc tư Cẩn cùng Hoắc tư Thần đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, phát hiện bọn hắn lại quay về chỗ bốn người Mã Trình ở đằng trước cách đó không xa.Bên kia Tưởng Vũ vừa vặn ngẩng đầu: "Các ngươi còn chưa đi sao, đi qua đây cùng nhau chơi đi, nhân tiện giúp một tay."Ba anh em trở nên cảnh giác.Hoắc tư Cẩn nhanh chóng nhìn xung quanh, nơi này giống hệt lúc trước khi đi tới đây, thậm chí Npc dựa vào tường mặc váy liền áo màu trắng vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.Hoắc tư Thần hướng bốn người bọn họ đi vài bước, vừa vặn đi đến phía sau Thư Hiểu Nguyệt."Không phải bảo các ngươi đừng chơi trò này sao?"Thư Hiểu Nguyệt chậm rãi quay người, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu.Bím tóc đuôi ngựa không biết lúc nào đã biến thành tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, vành mắt rơi xuống một giọt tiếp một giọt nước mắt màu máu, cô chậm rãi đưa tay kéo Hoắc Tư Thần."Em trai, cái trò chơi này rất vui nha, cùng nhau chơi đùa nha!"Hoắc Tư Thần: "......""A a a! Có quỷ a!"Hoắc tư Cẩn cùng Hoắc tư Tước một trái một phải liền nhanh ngăn em trai ở phía sau, hai người đồng thời phát hiện quanh thân nữ sinh trước mặt quanh quẩn một màn sương âm trầm quỷ khí.Hoắc tư Tước: "......"Thật sự gặp quỷ!Hoắc tư Cẩn trước đó căn bản không nhìn nhiều hai cô bé này, cho nên cũng không biết Thư Hiểu Nguyệt có biến hóa hay không.Hắn nhíu mày: "Cô đang bình thường hóa trang kiểu này làm cái gì? Hù dọa bạn của cô không tốt đâu?""Thư Hiểu Nguyệt" yếu ớt lên tiếng: "Là bọn họ mời ta đến cùng nhau chơi trò chơi, ta chính là bộ dạng này, hù dọa bọn hắn cũng là bọn hắn đáng đời nha! Hì hì ha ha!"Hoắc tư Cẩn còn muốn nói điều gì, Hoắc tư Tước lại lôi kéo tay của anh trai cấp tốc lui lại."Mọi người tránh xa một chút, cô......!cô ấy bị quỷ ám rồi!"Giọng của Bút tiên âm trầm: "Ai nha, anh trai nhỏ kêu quỷ gì vậy, người ta có tên nha, người ta gọi là bút tiên nha!"Hoắc tư Cẩn không thể tin vào tai của mình."Bút tiên?"Tên Bút tiên được triệu hồi, người nào gọi thì người đó sẽ bị tỏa định.Nó rời khỏi thân thể Thư Hiểu Nguyệt, thanh âm nghe rất vui sướng, không hề che giấu sự chờ mong."Nha! Anh trai nhỏ rất đẹp trai nha! Ta thích!"Trong nháy mắt Thư Hiểu Nguyệt đổ xuống, một màn sương nồng đậm âm khí phóng thẳng tới Hoắc tư Cẩn.Màn sương hóa thành một cái mồm máu thật to, những luồng gió từ bên trong miệng thổi ra, trong nháy mắt đẩy Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần ra xa hai mét."Anh cả!"Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần từ dưới đất bò dậy, ở trong trận gió cuồng phong của âm khí chạy về Hoắc tư Cẩn đang bị đám mây bao phủ nuốt lấy.Lúc hai người đang nhào về phía Hoắc tư Cẩn, bút tiên mở ra cái miệng to đầy máu bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết."A!"Luồng quỷ khí ngay lập tức bay trở về chiếc bút lông đang lơ lửng giữa không trung.Cùng lúc đó, ngã trên mặt đất Thư Hiểu Nguyệt cũng tỉnh lại.Khuôn mặt trắng bệch hoảng sợ nhào về phía Mã Trình."Mã Trình, cứu em! Chúng ta đi mau, thật sự có quỷ a!"Tưởng Vũ cùng tiểu Ngọc không dám tin nhìn về phía hai người Thư Hiểu Nguyệt và Mã Trình: "Cho nên......!Bút tiên nói không sai, hai người các ngươi thật sự có làm?"Mã Trình kéo Thư Hiểu Nguyệt trên mặt đất lên, hướng cửa ra vào mà chạy."Hiện tại còn quan tâm những cái đó làm cái gì, bảo vệ tính mệnh quan trọng! Bút tiên kia là có thật đó!"Trong mắt tiểu Ngọc đầy kinh ngạc: "Mã Trình!"Mã Trình lôi kéo Thư Hiểu Nguyệt cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng, tựa hồ quên tiểu Ngọc mới là bạn gái thật sự của hắn.Tưởng Vũ đứng ở bên cạnh khuôn mặt tái xanh, đỡ lấy tiểu Ngọc đang lung lay sắp đổ: "Nhà ma chỉ có thể từ lối ra đi ra ngoài, phương hướng bọn hắn chạy không đúng, sẽ phải quay trở lại đây, chúng ta đi ra thôi."Tiểu Ngọc ôm ngực, một bên gạt lệ một bên gật đầu: "Được!"Bút tiên một lần nữa trở lại bên trong chiếc bút lông ở bên kia mà bốn người mang tới, giọng nói thâm trầm yếu ớt nhưng vang vọng khắp nhà ma."Muốn chạy sao? Các ngươi cho rằng bút tiên có thể gọi đến là đến, muốn đi liền đi sao?”"Hôm nay tất cả đi vào trong nhà ma, toàn bộ ở lại cho ta......!Tê!"Bút tiên đang lơ lửng giữa không trung bỗng nhiên rung lên, vài sợi lông trên đầu bút lông rơi ra.Thanh âm không còn ma mị như trước nữa, mà là khôi phục giọng u ám thô kệch."Ta đã để ngươi đi, ngươi vì cái gì còn nắm chặt ta không thả?"Hoắc tư Cẩn không bị thương chút nào cầm bút tiên ở trong tay quan sát tỉ mỉ."Ngươi rốt cuộc là thứ gì?"Bút tiên: "......"Nó có thể là cái gì?Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần cũng đi đến, hai anh em trăm miệng một lời."Anh cả, nó là quỷ! Có thể hại người!"Hoắc tư Cẩn nghĩ đến chỗ quái dị vừa rồi, cau mày lại hỏi."Ngươi thật sự là ma quỷ?"Bút tiên: "......"Nó là ma quỷ và nó rất rõ ràng điều đó, chính là nó đang cực kỳ hoài nghi người đang cầm nó có phải là người không!Nói thế nào nó cũng là quỷ cấp Lệ, thế mà có thể đơn giản bị một người chộp trong tay, còn làm rụng lông của nó!Bút tiên lửa giận ngút trời, bút tiên cũng chỉ có thể nhịn!Bởi vì trong cơ thể người này có thứ mà những con ma quỷ như nó phải kiêng kị sợ hãi!Cái này thật thần kỳ!Mặc dù nó chưa từng nhìn thấy chủ nhân của Địa Phủ, nhưng nghe đồn cũng không còn trẻ nữa!Đây là tu luyện thuật cải lão hoàn đồng, trẻ hóa?Cũng đã sinh con rồi!Nghe nói là mới ba tuổi rưỡi!Chẳng lẽ là muốn đi tìm mùa xuân thứ hai?Con cái có đồng ý không?.


82: Thử Đánh! Đánh Không Lại! Suýt Chút Thì Cả Ba Anh Em Mất Mạng!


Bút tiên nhìn chằm chằm Hoắc tư Cẩn, cẩn thận nhìn kỹ hơn một chút, bỗng nhiên cười lên ha hả.

"Chà! Nguyên lai là đồ nhái!"

Hoắc tư Cẩn cũng không có chút nào e ngại bút tiên trước mặt, trong đầu hắn đều là suy nghĩ "Cái này không khoa học", dù sao hắn là người tin tưởng vào khoa học văn minh phát triển xã hội.

Mấy thứ như ma quỷ, đã sớm không tồn tại!

Cho nên hắn cho là mình xuất hiện ảo giác.

Nhìn thấy bút tiên một lần nữa thả ra quỷ khí u ám bốn phía sau, hắn nhìn về phía Hoắc tư Tước cùng Hoắc Tư Thần lại đang chạy đến bên cạnh hắn.

"Các ngươi tại sao lại tới đây? Chạy mau!"

Thứ này không khoa học!

Mà hắn lại nhạy bén nhận thấy sát khí tỏa ra từ thứ này khi nghe được tiếng cười của nó.

"Chạy mau!"

Hoắc tư Cẩn như là hét ra hai chữ.

Theo tiếng thét chói tai ở hành lang, toàn bộ khắp bên trong nhà ma ánh sáng càng thêm mờ tối, những cái pNc như được trao cho sinh mệnh, bắt đầu hướng bọn hắn bên này đi tới gần.

Bên trong nhà ma, hai người người đóng vai NPC canh giữ ở cửa ải thứ nhất đang đứng chung một chỗ nói chuyện.

"Có chuyện gì xảy ra không nhỉ? Không phải cùng tiến vào bảy người sao, đã hơn mười phút rồi, bọn họ sao còn chưa tới đây?"

"Tôi cũng thấy khó hiểu a! Hành lang có ba cái đạo cụ làm thành NPC! Bởi vì ngay từ đầu tiến vào sẽ chưa thích ứng được bóng tối ở bên trong, cho nên còn cố tình để ba NPC giả mặc áo trắng mà!"

"Dám chơi cấp Địa Ngục của nhà ma, không đến nỗi ngay cả ba cái NPC đạo cụ thôi cũng bị dọa cho ngất đi nha? Gọi điện thoại cho phòng quan sát, hỏi một chút xem tình huống như thế nào rồi?"

Một người trong đó lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại.

"Hả, không tín hiệu!"

Một người khác cũng lấy điện thoại di động của mình ra, nhìn cũng bồn chồn, không hiểu gì cả.

"Thật! Điện thoại di động của tôi cũng không có tín hiệu! Có phải là phòng quan sát phát hiện chúng ta luôn ở đây chơi, cho nên cố ý ngắt liên lạc?"

"Không đến mức như vậy chứ? Khách không tới thì chúng ta hù dọa ai được, không chơi đùa thì đi ngủ chắc? Vạn nhất ngủ quên để người ta thuận lợi qua cửa thì sao? Chúng ta lại thất trách còn gì!"

"Quên đi, chúng ta quay lại nhìn xem!"

"Được rồi!"

"Ôi! Sao lại thế này? Tổ đạo cụ lúc nào làm nhiều đá khô như vậy, bên kia một mảnh tối mờ mịt, cái gì cũng đều không nhìn thấy a."

"Không thấy thì không thấy, cấu tạo nhà ma như thế nào, ta nhắm mắt cũng đi được, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm người!"

"Thật là… nhát gan thì đừng có chơi cấp Địa Ngục! Chúng ta là NPC còn chưa có làm gì cả...... Này, ngươi chờ một chút!"

Một NPC người thật nhìn thấy một nữ NPC khác tóc tai bù xù, bị mất một đoạn cánh tay.

"Uy! Chị thật biết hóa trang a! Trông như thật vậy! Đây là sốt cà chua sao? Bôi nhiều như vậy ở ngực có lãng phí không, giữ lại ăn cùng bánh mì tốt hơn nha?"

Ma nữ NPC giơ tay lên, ở trong túi móc móc, móc ra một cánh tay đẫm máu khác đưa tới.

"Ăn cái gì bánh mì, ăn thịt đi!"

NPC người thật số một cầm lấy cánh tay, nhéo nhéo thế mà mềm nhũn, chỗ khớp nối khuỷu tay còn đang tí tách rơi ra chất lỏng màu đỏ.

Hắn sợ hãi thán phục: "Phòng đạo cụ của chúng ta từ khi nào có thể làm ra mấy cái NPC chân thực vậy, cánh tay này không chỉ có cảm giác như thật, chính là máu này......"

NPC người thật còn lại sờ s0ạng một chút thứ gọi là nước sốt cà chua, dùng đầu lưỡi li3m li3m, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt.

"Không không không...... Cái này cái này cái này......"

NPC người thật số một vui tươi hớn hở nhìn hắn: "Giả! Đều là giả! Chính bạn còn là một trong những NPC, bạn còn sợ cái này?"

Ma nữ NPC yếu ớt lên tiếng: "Không phải giả, là thật! Vừa mới kéo xuống, đặc biệt tươi, mau nếm thử! Ăn gì bổ đó, ta nhìn trúng cánh tay của ngươi rất lâu, chờ ngươi ăn xong, rồi đến lượt ta ăn ngươi!"

NPC người thật số một: "...... Bạn nói cái gì?"

Ma nữ NPC hất tóc dài đang che khuất khuôn mặt ra, lộ ra một phần khuôn mặt trắng xanh tím đen, trên cằm còn có ít râu thưa thớt, miệng mở ra có chút lệch đang chờ đợi mà nhìn.

"Ngươi ăn thịt đi, chờ ngươi ăn xong, để đáp lễ, ngươi đem thịt của ngươi cho ta ăn, lại đem cánh tay của ngươi cho ta lắp, ta đã gãy cánh tay rất lâu, ta thấy cánh tay của ngươi rất phù hợp!"

NPC người thật số một: "......"

NPC người thật số hai: "......"

"A a a! Có quỷ a!"

......

Ma nữ NPC thiếu cánh tay, miệng thì méo nhìn hai người làm công việc NPC hoảng sợ thét lên, hốt hoảng chạy trốn, bất mãn hừ một tiếng.

"Nhà ma không có quỷ, còn gọi gì là nhà ma?"

Nói xong hóa thành một màn sương nhanh chóng đuổi theo.

Toàn bộ nhà ma vang lên những tiếng thét chói tai không ngừng.

Ở phòng quan sát, nhân viên làm việc đang đi vệ sinh nên trong phòng không có ai cả. Nếu có người chú ý sẽ thấy bên trong nhà ma cấp độ địa ngục đang bị âm khí quấy nhiễu biến thành hình ảnh nhiễu đen trắng trên màn hình.

Bánh bao sữa đang ngồi đu quay dựa vào cánh tay anh Minh Tư ngủ gật.

Ở trên đu quay ngắm phong cảnh thật sự rất đẹp, nhưng mặt trời đã lên cao, bánh bao sữa thích âm khí u ám ngồi lên không đến ba phút liền nhịn không được buồn ngủ.

Bạch Minh Tư nhìn bánh bao sữa đang nằm ngáy o o, gọi vài tiếng không tỉnh, nên ôm bánh bao sữa vào trong lòng của mình.

Vừa mới ôm vào trong ngực chưa được bao lâu, hắn bỗng nhiên nhìn về phía nhà ma bên kia.

"Có âm khí!"

Bạch Minh Tư ôm bánh bao sữa nhanh chóng đứng lên.

Cùng lúc đó, bánh bao sữ trong ngực hắn cũng mở mắt ra.

"Anh Minh Tư, có quỷ vật hù dọa anh cả, anh hai, anh ba!"

Bạch Minh Tư chuẩn bị gọi điện thoại, bánh bao sữa thông qua máu Minh Vương cảm ứng thấy ba người anh trai đang trong tình huống không tốt lắm, hai tay ôm lấy cổ anh Minh Tư.

"Anh Minh Tư, nhanh nhắm mắt lại!"

Bạch Minh Tư vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cả người giống như là đang bay lên.



Bánh bao sữa lên tiếng lần nữa là cả người đang trong làn sương dày đặc âm khí.

Năm ngón tay múp míp của bánh bao sữa xòe ra, sau đó vỗ mạnh lên trên mặt đất.

Trong giọng nói rì rầm những ngôn ngữ cổ nghĩa của bánh bao sữa thì âm khí xung quanh bọn hắn như là ngọn lửa của minh giới điên cuồng xoay tròn.

Bạch Minh Tư thấy kinh ngạc, nhưng hắn cũng không quên chuyện chính.

Một lúc sau âm khí tiêu tán, hắn nhanh chóng nhìn bốn phía, liền nhìn thấy ba anh em Hoắc gia đều ngã trên mặt đất ở ngay đằng trước, về phần những người khác thì hắn tạm thời không thấy.

Hắn nắm tay bánh bao sữa vội vàng tiến lên.

"AnhTư Cẩn, tư Tước, Tư Thần, mấy người sao vậy?”

Trên mặt đất Hoắc tư Cẩn cùng Hoắc tư Tước trong trạng thái bảo hộ Hoắc tư Thần ở giữa, ba người sắc mặt trắng bệch, nhưng ý thức nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nhìn thấy Bạch Minh Tư cùng bánh bao sữa xuất hiện ở đây, ba người nhanh nhẹn đứng lên.

"Hai người sao lại tới đây?"

Bánh bao sữa nhìn khắp bốn phía, phát hiện trong này không chỉ có một con quỷ cấp Lệ.

"Anh Minh Tư, anh cùng ở chỗ này với anh cả, anh hai, anh ba, Tể Tể đi trừng trị bọn nó."

Bạch Minh Tư đứng lên: "Tể Tể, anh Minh Tư cùng đi với em!"

Hoắc tư Cẩn Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần cũng đi theo đến: "Còn có bọn anh nữa!"

Nhất là Hoắc tư Cẩn, trực tiếp đem bánh bao sữa bế lên.

"Không có đạo lý em gái đến bảo hộ anh trai!"

Bánh bao sữa do dự một chút: "Anh cả, anh có thể nhìn thấy những con quỷ kia không?"

Hoắc tư Cẩn vẻ mặt cứng ngắc: "Có thể!"

Vào lúc này, hắn còn có thể không tin trên đời này thật sự có quỷ được không!

Bánh bao sữa nhẹ nhàng hỏi: "Vậy anh cả có thể đánh bọn chúng sao?"

Hoắc tư Cẩn: "......"

Thử qua!

Đánh không lại!

Suýt chút thì cả ba anh em mất mạng!

Bánh bao sữa ôm cổ anh cả, mềm mại nhu nhu an ủi anh cả.

"Anh cả đánh không lại cũng không sao, Tể Tể đánh thắng được, Tể Tể giúp anh cả, anh hai, anh ba đánh lại! Để bọn chúng dập đầu xin lỗi các anh! Các anh chờ một chút là được!"

Nói xong, bánh bao sữa như một trận gió xông vào bên trong âm khí lạnh lẽo.

Hoắc tư Cẩn: "......"

Hoắc tư Tước: "......"

Hoắc Tư Thần: "......"