Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 49: 49: Tức Chết Hoắc An An Trong Ngoài Không Đồng Nhất





Bầu không khí trong phòng ăn bỗng trở nên căng thẳng.

Đồng hồ treo trên vách tường vẫn không nhanh không chậm mà di chuyển, phát ra tiếng tích tích tích rất nhỏ nhưng lại không để cho người ta thấy nó rất nhỏ.

Hoắc An An mặc dù bực mình vì bản thân cân nhắc không chu toàn, nhưng mà biểu hiện trên mặt khống chế vẫn rất tốt.

Con ngươi thoáng mở rộng, biểu lộ bộ dáng không dám tin.

Một hồi lâu, cô mới tìm lại được giọng nói của mình.

"Cha, cha hoài nghi chị Dao Dao?"Không đợi Hoắc Trầm Huy nói, Hoắc An An lại lập tức bổ sung.

"Không! Cha, cha là đang hoài nghi con?"Hoắc Trầm Huy luôn luôn ôn hòa sắc mặt liền thay đổi rất lạnh lùng, đáy mắt lướt qua một tia tàn khốc, lóe lên rồi rất nhanh lại biến mất, nhanh đến mức Hoắc An An căn bản không nhìn thấy được.

"Cha, chẳng lẽ chuyện thay thế người đứng đầu gì đó con cũng không thể hỏi sao? Bạch gia còn được truyền là gia tộc tâm linh thế gia! Cha vì sao không nghi ngờ người nhà họ Bạch?"Hoắc Trầm Huy rơi vào trầm tư, Vương ngọc Linh rốt cuộc tìm được cơ hội mở miệng.

Trong lòng bản thân thấy bất mãn, nhưng không dám cùng Ông nội Hoắc, Bà nội Hoắc hoặc cùng Hoắc Trầm Huy mà cứng rắn đối nghịch, đè ép lửa giận rồi uyển chuyển lên tiếng.

"Trầm Huy, hôm nay là Tể Tể lần đầu tiên đến nhà cũ, ăn cơm trước đi, để đồ ăn nguội rồi ăn không ngon đâu.


"Bà nội Hoắc liền nói tiếp: "Đúng! Ăn cơm trước, Tể Tể, bà nội cho con ăn, ăn tôm có được hay không, hương vị mềm lại thơm, ăn cực kỳ ngon, giá trị dinh dưỡng cũng cao.

"Bánh bao sữa ai đút ăn cũng không có cự tuyệt, mà hương vị quả thật không tệ.

Ông nội Hoắc tựa hồ cũng không muốn bị vấn đề của Hoắc An An quấy rầy bữa ăn cơm, thần sắc nhàn nhạt lên tiếng.

"Ăn cơm!""Nào, Tể Tể, nếm một ngụm nhím biển, hương vị cực kỳ ngon.

""Còn có phật nhảy tường, nào ăn miếng nhỏ! ! "! ! Hai mẹ con Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An: "! ! "Mẹ con hai người suýt nữa đem đũa trong tay bóp nát.

Một bữa cơm kết thúc, mẹ con hai người ăn không biết mùi vị, trong lòng sớm đem minh Tể Tể mắng xối xả.

Bánh bao sữa! ! Không có chút nào ngoài ý muốn, bánh bao sữa ăn rất nhiều.

Bụng phồng lên như một cái trống da nhỏ tròn trịa, phập phồng theo hô hấp lên xuống, trông rất buồn cười lại đáng yêu.

Thậm chí còn đang ngáy nhỏ khò khè!Bà nội Hoắc nhìn nhìn, phát hiện bánh bao sữa miệng vẫn còn ngậm nửa cái đùi gà.

"Ôi, cái này làm sao được, Tể Tể ngủ thiếp đi, ngậm đùi gà vạn nhất bị hóc thì sao?"Bà vừa định đưa tay lấy đùi gà, bánh bao sữa hàm hàm hồ hồ hừ một tiếng, nhanh nhanh gặm nhai mấy ngụm, dùng tốc độ cực nhanh đem đùi gà đang ngậm trong miệng xử lý hết.


Sau khi ăn xong, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ ngáy khò khè, còn không quên chép miệng một cái.

"Ăn ngon!"Bà nội Hoắc cùng mọi người đều nhìn đến trợn mắt há mồm, không nghĩ tới bánh bao sữa còn có kỹ năng này.

Sau khi phản ứng lại đều dở khóc dở cười.

Hai mẹ con Vương Ngọc Linh cùng Hoắc An An nhìn xem mọi người đem Minh Tể Tể nâng ở lòng bàn tay sủng ái cưng chiều, suýt biến thành nước chanh.

"An An, ông nội, bà nội cùng mấy người anh trai con đến cùng là bị làm sao thế?"Hoắc An An tâm muốn trả thù nhưng có thể làm sao đây?Tất cả đều là Minh Tể Tể giở thủ đoạn!Nhưng hiện tại hệ thống của bản thân còn đang bế quan thăng cấp, cô lại chỉ là một đứa trẻ tám tuổi có thể làm cái gì được?Hệ thống nhân vật phản diện ác độc quá lợi hại, ngắn ngủi hơn mười phút liền có thể ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở nhà cũ, cô không thể không cảnh giác.

Cô bỗng nhiên nhìn về phía Vương Ngọc Linh: "Mẹ, mẹ có khi nào sẽ giống ba và anh trai không, cảm thấy minh Tể Tể so với con còn đáng yêu, còn nhu thuận nghe lời hơn?"Vương Ngọc Linh không chút do dự lắc đầu: "Làm sao có thể? Con bé đó chỉ là một đứa con gái mồ côi không biết từ nơi nào đến, là do tổ tiên tích phúc mấy đời mới được chú hai con nhận nuôi, nhưng cũng chỉ là một đứa con nuôi! Cũng là do chú hai con dựa theo ý muốn của thím hai con nên mới thu nhận, làm sao có thể cùng con là tiểu công chúa duy nhất Hoắc gia so sánh?”Nói đến đây, Vương Ngọc Linh cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm một câu.

"Đối với mẹ, con bé đó xách giày cho con cũng không xứng!"Béo thành quả bóng, lúc nào cũng như chưa thấy qua việc đời, nhìn thấy đồ ăn ngon giống như quỷ đói đầu thai, đều buồn ngủ đến thế rồi còn liều mạng ăn! ! Thế nào cũng thấy khó chịu!Cũng không biết ông bà nội mấy người vì cái gì cảm thấy cái đứa nhỏ kia đáng yêu?Vương Ngọc Linh bỗng nhiên nghĩ đến con gái vừa rồi nói đến chuyện kia, da đầu tê rần.

Nàng nhanh chóng nhìn về phía con gái, thanh âm hạ thật thấp.

"An An, có phải là Dao Dao nói cho con cái gì? Minh Tể Tể thật sự có vấn đề? Nó sẽ làm cho người đứng đầu thay thế?"Hoắc An An: "! ! "Hoắc An An tròng mắt di chuyển vòng vòng, mập mờ một tiếng.


"Mẹ, con! ! Không biết những chuyện kia, nhưng chị Dao Dao hôm nay lúc đi về! ! rất là lo lắng bất an.

"Vương Ngọc Linh phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh: "Chị Dao Dao của con là người của giới huyền môn, chị con cùng Minh Tể Tể đối đầu mà còn lo lắng bất an?"Điều này có ý gì?Minh Tể Tể chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi nhưng kỳ thật có khả năng rất lợi hại!Vương Ngọc Linh ngồi không yên: "Mẹ đi gọi điện thoại!"Vốn định lôi kéo con gái cùng đi, nhưng nhìn Minh Tể Tể đã ngủ, được Hoắc Trầm Lệnh ôm lên lầu, vương Ngọc Linh từ bỏ ý định đó.

"An An, con trông cha và anh anh trai con, nếu như bọn họ muốn lên lầu, trước khi mẹ trở về nhất định phải ngăn lại.

"Hoắc An An cụp mắt xuống, khóe miệng cong lên.

"Vâng.

"Hoắc Trầm Lệnh ôm bánh bao sữa lên cầu thang, lúc vương Ngọc Linh đứng dậy rời đi khẽ lướt nhìn cô ta sau đó chuyển tới nhìn vào Hoắc Trầm Huy.

Khẽ gật đầu, rất nhanh biến mất tại cầu thang cùng với bánh bao sữa trên tay.

Bánh bao sữa vẫn đang ngáy khò khè, bụng nhỏ phồng lên như cái trống, thỉnh thoảng còn nói lầm bầm một tiếng, ở trong ngực cha uốn éo vặn vẹo, làm cho cha đang hờ hững cũng phải bật cười.

Rất nhanh, cha cũng không cười nổi.

Bởi vì bánh bao sữa ăn nhiều lắm.

Ông nội cùng bà nội đút cho ăn có thể ít, nhưng tư lâm, tư tước, nhất là tư Thần, sợ đưa ít Tể Tể sẽ không thích anh trai là hắn nữa, lúc ăn cơm luôn không ngừng hướng chén nhỏ của bánh bao sữa mà gắp đồ ăn, canh, cùng với hoa quả.


So với thời điểm khi vợ hắn còn sống, lúc nào cũng phải để nhìn chằm chằm mới có thể tự giác ăn thì giống như hai người khác nhau.

Cha ôm bánh bao sữa trở lại phòng ngủ lầu ba, gian phòng này đã mười năm chưa từng ở lại, căn phòng vẫn còn như trước, bố trí rất xa hoa nhưng lại lộ ra mấy phần lạnh lẽo cứng ngắc.

Vẫn là rèm cửa màu tối xếp chồng lên nhau, tầng tầng lớp lớp, bước vào không có một chút ánh sáng.

Hoắc tư Thần đi theo phía sau, vừa tiến đến cũng nhịn không được tặc lưỡi.

"Cha, nơi này làm sao tối như vậy? Tể Tể một mình ngủ ở đây có sợ hãi không?"Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía con út: "Cha ở lại đây cùng Tể Tể, con không đi chơi à?"Hoắc tư Thần gãi gãi sau gáy: "Cha, Tể Tể lần đầu tiên tới nhà cũ, con còn nghĩ mang Tể Tể ra phía sau chơi ở hồ nhạc viên đây!"Đáng tiếc Tể Tể ngủ thiếp đi, cậu cảm thấy chán!Cha chắc là chờ Tể Tể ngủ một lúc, sau đó lại dẫn bọn họ về Hoắc thị trang viên, mặc dù trang viên bên kia so với nhà cũ ở đây rộng hơn càng xa hoa hơn, nhưng cậu muốn để Tể Tể biết nhà cũ có gì để vui chơi.

Giống như Tể Tể đến đây một chuyến mà không có đi chơi, hắn cảm thấy thật thiệt thòi!Hoắc Trầm Lệnh nhìn ra ý định của con út, thần sắc nhu hòa.

"Con đi chơi đi, đừng chơi quá muộn, buổi tối hôm nay chúng ta ở lại đây, sáng sớm ngày mai sẽ cho người lái xe đưa các con về đi học.

"Hoắc tư Thần ngạc nhiên: "Ở lại đây ngủ?"Hoắc Trầm Lệnh gật đầu: "Con không muốn?"Hoắc tư Thần cười hắc hắc: "Con nghĩ lại rồi, con lập tức nói cho anh hai biết!"Hoắc tư Thần mặc dù cảm thấy ông bà nội thiên vị cả nhà bác cả, nhưng buổi tối hôm nay nhìn như là thay đổi rồi.

Bạn nhỏ mặc dù không cao lớn, nhưng tâm tư lại nhiều.

Tốt nhất ở chỗ này ở thêm mấy ngày, tức chết Hoắc An An trong ngoài không đồng nhất.

.