Mây mù cuồn cuộn dưới bầu trời chùa Minh Giác.
Bánh bao sữa nhảy mũi đến nỗi nước mắt nước mũi chảy lung tung.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
......
Trần Kiến Đào nhìn thấy bé bỗng nhiên xuất hiện nên bị dọa sợ, tưởng là từ đâu đến một con ma nữa, theo bản năng ném một cái bùa định thân qua.
Bùa ném tới, bánh bao sữa đụng phải liền bị bốc cháy ngay sau đó!
Bốc cháy!
Trần Kiến Đào chấn động mạnh, tinh thần tập trung cao độ.
Vừa muốn lại động thủ lần nữa thì nghe thấy tiếng hắt xì hơi... Sau tiếng hắt xì hắt xì liên tục thì nghe được tiếng của bánh bao sữa.
"Bác Trần, bác định thân không được...... Ắt xì hơi......... Ắt xì hơi......... Tể Tể!"
Trần Kiến đào: "Tể Tể"
Bánh bao sữa vội vàng gật đầu, lúc bé đi tới còn kéo theo cuồn cuộn âm khí ở đằng sau, Trần Kiến Đào nhìn thấy kinh hãi và không dám tin.
Khi thấy đằng sau bé có một đại đội ma đang xếp thành ba hàng ngoan ngoãn đi theo bé, cả người Trần Kiến Đào đều đơ ra.
"Cháu...... Minh Tể Tể"
Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to, cười với Trần Kiến Đào rất dễ thương, đáng yêu.
Nhưng mà vẫn hắt xì không ngừng, nụ cười tắt đi.
"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
......
Trần Kiến Đào nhận ra là bánh bao sữa thật, vội đi qua chuẩn bị ôm bé lên.
Bánh bao sữa liên tục khoát khoát tay.
"Bác Trần không cần bế Tể Tể, có thể bỏ đi cái mùi kia ở trong này hay không...... Oa...... Ắt xì hơi...! Ắt xì hơi...!"
Bánh bao sữa xoa xoa cái mũi nhỏ, lại nhảy mũi ba cái liên tục.
Trần Kiến đào: "Mùi gì?"
Bánh bao sữa tủi thân: "Làm Tể Tể nhảy mũi chính là mùi kia!"
Trần Kiến đào: "Mùi gì chứ?"
Vừa vặn phía sau hắn có người đang định đốt hương định thần, một bó đàn hương giơ lên, bánh bao sữa vội vươn ngón tay nhỏ chỉ tới.
"Kia bác ơi, chính là mùi của vật kia!"
Trần Kiến đào: "......"
Bánh bao sữa lại nghĩ tới một thứ khác: "Còn có cái tờ giấy vừa nãy Bác Trần ném về phía Tể Tể, cũng đừng đốt! Ắt xì hơi... Ắt xì hơi..."
Bánh bao sữa vừa nhảy mũi, vừa tội nghiệp rơi lệ, giọng nói của bé nghe còn rất tủi thân, Trần Kiến Đào và đồng đội của hắn nhìn thấy vừa buồn cười lại vừa đau lòng.
Lại nhiều hơn nữa là bất đắc dĩ.
"Tể Tể, đây là chùa Minh Giác, chùa miếu đốt hương là......"
Bánh bao sữa nhìn về phía đằng sau có rất nhiều hồn ma, nhớ tới bữa sáng bé lại nhịn không được bắt đầu nuốt nước miếng, miệng nhỏ chép chép.
"Nuốt nước miếng...... Hắt xì...... Tể Tể cứ bị nhảy mũi, Tể Tể không thể hành động nhanh được, chú út của Tể Tể còn ở bên ngoài chờ nữa, chú út còn chưa ăn sáng đâu!"
Trần Kiến Đào và đội hữu: "......"
Đầu ong ong!
Mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu ý của bánh bao sữa, nhưng biết được không chỉ có một mình đứa nhỏ, còn chú út đi cùng nữa!
Trời!
Như vậy không phải còn phải phân thêm người bảo vệ bọn họ hay sao!
Hồn ma mới quá nhiều, nhiều con ma còn bị những con ma lợi hại hơn dọa sợ, không khống chế nổi âm khí của mình làm cho chúng cuồn cuộn lên như cuồng phong, chạy toán loạn khắp nơi, không cẩn thận sẽ làm người bình thường bị thương.
"Trần đội trưởng, vậy......"
Một đội viên chừng hai mươi tuổi còn rất trẻ, gọi là Từ Hành, trong lĩnh vực huyền học cũng là một kỳ tài, siêu việt, lần này tới thuần túy là vì muốn học tập và tích lũy kinh nghiệm.
Hắn lo lắng nhắc nhở đội trưởng.
"Trần đội trưởng, chúng ta căn bản không có đủ người để bảo hộ thêm người bình thường khác."
Nếu điều thêm người đi bảo vệ thì những hòa thượng chùa Minh Giác có thể không gánh được, chỉ sợ cấm chế giam giữ cả hàng nghìn hồn ma sẽ bị phá.
Bàn tay Trần Kiến Đào lướt qua trán, sau đó cảm thấy trên mí mắt như nóng lên, vô thức nhắm mắt lại.
Sau đó mở ra.
Đầu tiên là nhìn thấy bánh bao sữa béo mập mạp, rất đáng yêu, bởi vì bị nhảy mũi liên tục nên cái mũi nhỏ đã đỏ rực, nhìn thật tội nghiệp, trái tim hắn liền mềm nhũn.
Từ Hành: "Trần đội trưởng, đứa nhỏ này hay là để tôi trông......"
Khi thấy đằng sau bánh bao sữa có ba hàng hồn ma đứng ngay ngắn kéo dài đến không thấy điểm cuối!
Từ Hành bị dọa sợ nhảy cách xa ba bước, chạy tới đằng sau Trần Kiến Đào.
"(Chửi thề)! Kia...... Những con ma kia...... Bọn chúng lúc nào đi ra khỏi vòng cấm chế rồi, không phải là còn chưa bị phá sao?"
Ba con ma đứng gần nhất cùng nhau hừ hừ nói.
"Cấm chế cái gì mà cấm chế! Chúng ta đều là tự nguyện!"
Tất cả những con ma ở đằng sau trăm miệng một lời: "Đúng thế!"
Từ Hành: "......"
Là đầu óc hắn có vấn đề hay là thế giới này quá huyền ảo.
Nhìn thấy cả tài liệu học tập ở ngay trước mắt.
Vốn dĩ, tất cả hồn ma đều rất thành thật khi mỗi ngày nghe những hòa thượng tụng kinh niệm phật, nếu không trong trạng thái mê mang thì còn đang khổ sở vì cùng với người thân âm dương cách trở. Về sau xuất hiện những yêu ma lợi hại hơn, quấy phá đến tất cả những con ma khác làm chúng đều trở nên điên cuồng.
Lúc uy áp của hồn ma phẩm giai cao hơn tản ra, những hồn ma mới sinh nghe kinh phật đang mê muội lập tức trở nên loạn.
Nhưng những hồn ma ở đằng sau bánh bao sữa kia từng con đều...... Nhu thuận giống như những bạn học sinh tiểu học.
Từ Hành: "Đây......"
"Ắt xì hơi...! Ắt xì hơi...!"
Bánh bao sữa dùng bàn tay nhỏ lau lau nước miếng chảy ra khóe miệng, vừa muốn hỏi lại Bác Trần có thể hỗ trợ loại bỏ mùi hương kia không thì bầu trời âm trầm quỷ khí phía trên truyền đến tiếng xoạt xoạt rất nhỏ đến gần như không nghe thấy.
Nhưng bánh bao sữa nghe được.
Trần Kiến Đào cũng nghe thấy.
"Không tốt! Bọn chúng muốn xông ra ngoài!"
Bởi vì những lệ quỷ sẽ gây ra tổn thương rất lớn đối với người thường nên đội nhóm Trần Kiến Đào nhốt riêng tám con quỷ lợi hại nhất ra. Lợi dụng bùa chú nhốt chúng ở phía trên của kết giới đang nhốt những hồn ma mới sinh bên dưới.
Bánh bao sữa nghe thấy tiếng nhanh chóng nâng cái đầu nhỏ lên.
Cặp mắt đen nhánh to tròn nhìn chằm chằm tám con quỷ đã từng hại người một cách mong chờ.
Bé thèm không chịu được!
Còn không ngừng nhảy mũi, rất muốn ăn chút đồ ăn vặt kia.
Thế là hướng về phía tám con quỷ hô to.
"Cố lên! Cố lên! Cố lên!"
Nhóm hồn ma ở đằng sau nghe thấy cũng muốn phụ họa giúp đỡ.
Nhưng chúng chỉ cần hô lên mà không cần làm gì khác!
Thế là bọn chúng cùng nhau ngẩng đầu, gào rống lên đối với tám con quỷ lợi hại kia.
"Cố lên! Cố lên! Cố lên!"
"Không lao ra được chính là cái đồ nhát gan!"
"Lao ra ngoài được rồi cũng không ăn được ta!"
"Cố lên cố lên! Đừng làm mất mặt quỷ chúng ta!"
"Đúng! Làm đi! Chạy! Lao ra đi! Các ngươi là nhất!"
......
Nhóm những hồn ma mới căng cuống họng gào hét.
"Ngươi là mạnh nhất, giỏi nhất, lợi hại nhất, sáng chói nhất, chói lọi nhất, không thể ngăn được ngươi đột phá nó!"
"Cố thêm chút nữa! Tiến lên a! Xông phá kết giới! Tiến lên! Tiến lên a! Các ngươi xông không ra được ngoài, chúng ta sẽ chế giễu! Tiến lên a! Tiến lên! Lao ra ngoài cùng chúng ta xếp hàng!"
Đừng nói là tám con lệ quỷ đang bị những người phật môn giam giữ nghe thấy cũng như lạc vào sương mù, chính tất cả những người khác bao gồm cả trụ trì Minh thành Phương hay Hải đại sư, cả đám người đều sửng sốt ngạc nhiên.
Đằng sau bánh bao sữa còn có những hồn ma suýt nữa thì bị tám con lệ quỷ kia nuốt theo tư tưởng” sống chết mặc bay”, chúng nhìn thấy bánh bao sữa vừa nhảy mũi vừa lau nước mắt lại còn nuốt nước bọt thèm thuồng, chúng liền hô lên.
"Các ngươi mau ra đây a! Không thấy đứa bé thèm đến phát khóc sao!"
Tám con lệ quỷ: "......"
(Chửi thề) … có thể chịu được sao!
Xông ra!
Xử lý đám ngu ngốc đang hướng về bọn nó gào to kia!
Bọn chúng cũng sớm thèm phát khóc rồi!
Một giây sau, cấm chế bị phá.
Tám lệ quỷ ở bên trong cùng nhau lao ra, hung mãnh đánh về phía bánh bao sữa.
Trần Kiến Đào nhìn thấy tình hình, đang định tới ôm bánh bao sữa nhưng lại đúng lúc Từ Hành nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, vội vàng nhắc nhở hắn.
"Trần đội trưởng, anh có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của ngài Hoắc!"
Trần Kiến Đào nhìn cũng không quay đầu nhìn nói: "Gọi lại đi, nói hắn sắp xếp người đi một chuyến đến nhà họ Bạch, nhanh mời cụ Bạch xuất quan!"
Cửa Địa phủ nhất định phải mở!
Nếu không, thế giới có quá nhiều quỷ hồn, không biết sẽ gây ra cái đại loạn gì!