Cha Hoắc mang theo con trai út chạy xe đua thẳng một mạch đến chùa Minh Giác, lúc đến nơi dùng thời gian chỉ có một tiếng đồng hồ.
Hoắc tư Thần vì muốn trải nghiệm cảm giác chạy xe siêu tốc độ, nên cố ý mở mui xe.
Tinh thần Cha Hoắc đều tập trung tới em trai và bánh bao sữa, con trai út ở ngay bên cạnh hắn chỉ cần không làm ra chuyện không an toàn thì không cần lo đến.
Cho nên khi xe dừng lại ở một chỗ gần chùa Minh Giác thì hai cha con đều có chung một kiểu tóc.
Hoắc tư Thần tóc hơi ngắn, tóc dày hơn lại vừa thô vừa cứng, lúc này từng chiếc từng chiếc dựng thẳng lên, cực kỳ giống con nhím đang tức giận, hoặc là viên than đen, giống như biểu đạt sự bất mãn đối với chủ nhân!
Cha Hoắc tóc dài hơn một chút, lúc đầu cũng đã hơi rối vì vừa mới ngủ dậy.
Sau chuyến xe cuồng phong bị gió thổi thì biến thành mái tóc ép dựng lên miễn phí.
Lại mặc bộ quần áo ngủ màu đen, kiểu quần áo lụa sóng mịn, thoạt nhìn như là nhân sĩ thành đạt những năm 60-70!
Hai cha con cũng không có chú ý đến kiểu tóc biến hóa của nhau, mà đều nhìn về phía chùa Minh Giác tự, cảm xúc rất nôn nóng.
Hoắc tư Thần xả: "Như thế này thì làm sao mà đi được!"
Cha Hoắc mặt không biểu tình nhắc nhở hắn: "Quỷ đả tường!"
Hoắc tư Thần vừa chuẩn bị đẩy cửa xuống xe thì dừng lại: "......"
Yên lặng thu tay, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí kế bên tài xế.
Thừa dịp cha ruột đang quan sát bốn phía, lặng lẽ nhích lại gần cha ruột ngồi ở ghế bên cạnh thêm một chút.
Hoắc trầm Lệnh hơi liếc sang cũng thấy được, nhưng giả vờ như không thấy.
"Cha xuống xe nhìn, con ở trên xe chờ đi!"
Hoắc tư Thần xoát một cái rút dây an toàn ra.
"Cha, con cùng đi với, con cũng lo lắng cho chú út và Tể Tể!"
Cha Hoắc chỉ thiếu chưa trợn tròn mắt lên, môi mỏng chậm rãi mím thành một đường thẳng.
Hai cha con xuống xe, rõ ràng chùa Minh Giác đang ở ngay ở phía trước cách đó không xa, nhưng làm thế nào cũng không đi tới được.
Trước đó có thể nhìn thấy đường cái, nhưng mà cách ra ba mét ở phía trước thì biến mất, biến thành bụi cỏ tạp, xe căn bản không có cách nào tiếp tục chạy tiếp.
Cha Hoắc cau mày, Hoắc tư Thần chăm chú dựa vào cha ruột.
"Cha, nếu không thì...... Gọi … gọi Tể Tể đi!"
Cha Hoắc bỗng nhiên lên tiếng: "Gọi chú út con!"
Hoắc tư Thần mặc dù không hiểu tại sao muốn gọi chú út, nhưng vẫn thành thành thật thật căng họng lên gọi chú.
"Chú út!"
"Chú út!"
......
Tiếng ma sát của lốp xe và mặt đất phát ra rất to, sau đó nghe rõ hơn tiếng xe chạy trên mặt đường, tiếp theo một chiếc xe việt dã màu đen từ trong bụi cỏ phi tới.
Hoắc tư Thần đang đứng ở ngay trước đầu xe: "......"
Má ơi!
Hắn thật sắp toi rồi!
Không biết chết đến Địa Phủ, có thể nhờ cha của Tể Tể dàn xếp để cậu mượn xác hoàn hồn, dù sao hắn mới tám tuổi nha!
Còn chưa có được trải nghiệm hết mọi thứ ở nhân gian!
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần thì bị dọa sợ đứng yên như đồ ngốc, còn Hoắc trầm Vân ở trên xe từ trong bụi cỏ xông ra nhìn thấy cháu trai út đứng gần trong gang tấc cũng bị dọa sợ chửi thề ầm lên.
"Ta (chửi thề chửi thề chửi thề)….!" hahaha
"Tể Tể đâu"
"Làm sao biến thành tư Thần rồi"
Dù kỹ thuật lái xe của hắn rất linh hoạt không thể bắt bẻ, nhưng lúc này tay cầm tay lái của hắn cũng đang run rẩy.
Hắn dồn sức đánh tay lái, đồng thời khẩn cấp phanh lại.
Lúc cha Hoắc nhìn thấy xe việt dã xuất hiện, đưa tay một phát túm được cánh tay con trai út, xoay người ôm con lên, dùng tốc độ nhanh nhất tránh đi.
Lốp xe và mặt đất ma sát phát ra tiếng "Xì xì xì" rất lớn, thậm chí còn xì ra cả tia lửa, xe việt dã ngừng lại.
Hoắc trầm Vân cuống quýt đẩy cửa xe, kết quả vẫn không có cách nào đẩy ra được.
Hắn căn họng lên gào hết cỡ có thể.
"Tư Thần, tư Thần cháu thế nào rồi"
Hoắc tư Thần nghe được tiếng đập đập cửa, giật mình hoàn hồn lại.
Nhìn thấy người trong xe giống như bị nhốt, cậu hơi ngạc nhiên.
"Chú...... Chú út"
Cha Hoắc nhìn con trai út đã tỉnh táo, đặt con trên một tảng đá lớn ở bên cạnh, sau đó nhìn về phía em trai đầu đầy mồ hôi, tóc trên trán gần như dính bết lại với nhau.
Nhìn thấy Hoắc trầm Vân hình như không đẩy được cửa xe đi ra, nên Hoắc Trầm Lệnh thử từ bên ngoài kéo cửa xe.
Nhẹ nhàng kéo một phát, cửa xe mở ra.
Cửa xe mở bất ngờ nên Hoắc trầm Vân không kịp chuẩn bị, vẫn ở bên trong điên cuồng xô đẩy cửa xe, không để ý ngã xuống từ vị trí lái.
Cha Hoắc vội vàng đỡ người nhưng vẫn chậm một bước.
"Rầm" một tiếng, đầu đập xuống đất.
"Awww!"
Cha Hoắc đang đưa tay xuống đỡ: "......" //Ha
Cha Hoắc sờ mũi, giúp đỡ nâng người lên.
"Thật xin lỗi."
Hoắc trầm Vân hơi hoa mắt choáng váng nhưng cũng không để ý khoát khoát tay, nhanh chóng chạy về phía Hoắc tư Thần.
Hoắc Trầm Lệnh muốn nhắc nhở cái trán của em trai bị xước đều không có cơ hội.
"Tư Thần, cháu thế nào, có bị thương hay không, chú út không cố ý."
Hoắc tư Thần thấy cái trán bị trầy của chú út, máu tươi chảy ròng xuống mặt nên hét lên một cách sợ hãi.
"Chú út...... Chú út ngươi......"
Hoắc trầm Vân luống cuống.
Lại cho là Hoắc tư Thần bị thương không nhẹ, vội vàng muốn ôm người, nhưng Hoắc Trầm Lệnh đã đi tới đè lại bả vai em trai.
"Nó không có việc gì, ngược lại là cậu đó, không cần xử lý vết thương ở trên trán sao?"
“Thật sự không sao đâu?"
Hoắc tư Thần vừa khóc vừa nói: "Chú út, cháu không sao, có việc chính là chú út đấy! Chú đang chảy máu, chảy gần tới mắt, nhìn rất đáng sợ, ô ô ô......"
Hoắc trầm Vân: "......"
Xin lỗi!
Hắn tránh xa ra một đoạn!
Hoắc trầm Vân đi cách ra một chút, Hoắc Trầm Lệnh từ trên xe cầm khăn giấy tới, nhanh chóng đặt ở trên trán hắn.
"Tự mình đè vào vết thương cầm máu lại."
"A!"
Hoắc trầm Vân ngơ ngác tiếp nhận, đè khăn giấy thật dày lên trán.
Hoắc Trầm Lệnh lại đưa cho hắn một hộp khăn giấy.
"Tự mình lau lại cả chỗ khác đi, đêm hôm khuya khoắt, không biết còn tưởng rằng gặp ma!"
Hoắc trầm Vân: "......"
Anh, em trai cám ơn ngươi!
"Ta (chửi thề) … cảm giác giống như là gặp ma!"
Hoắc Trầm Lệnh không ngạc nhiên chút nào: "Bởi vì cậu đi xe vào trong bụi cỏ"
Hoắc trầm Vân: "Bụi cỏ gì chứ! Em luôn đi ở trên đường lớn mà.”
Hoắc Trầm Lệnh ra hiệu chính hắn nhìn.
Hoắc trầm Vân quay lại nhìn thì cứng đờ người.
"Cho nên Tể Tể...... Cũng gặp phải quỷ, con bé còn chạy theo ma"
Hoắc Trầm Lệnh ngăn lại tâm tình đang lo lắng của mình, cố gắng giữ cảm xúc bình tĩnh, nói chậm.
"Tể Tể bây giờ ở đâu"
Nói đến Tể Tể, Hoắc trầm Vân lại muốn khóc.
"Bé nói muốn tới đây ăn điểm tâm, em liền lái xe đưa bé đến đây. Còn chưa tới nơi, thì Tể Tể nhìn chằm chằm ngoài cửa nói đồ ăn vặt muốn bỏ chạy, sau đó tự mình nhảy xuống xe chạy mất."
"Anh hai, anh không biết đâu, bé chạy còn nhanh hơn cả em lái xe! Em đạp chân ga hết cỡ, vẫn không đuổi kịp bé."
Nói đến đây, Hoắc trầm Vân cúi đầu sầu não.
"Em mất dấu bé rồi!"
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Hoắc Trầm Lệnh vỗ vỗ bả vai em trai, một đôi mắt vẫn không ngừng nhìn bốn phía, chỉ muốn có thể nhìn thấy bóng dáng bánh bao sữa.
Nhưng xung quan đen kịt một mảnh, rõ ràng đã là buổi sáng sáu bảy giờ, nhưng lại so với ban đêm còn muốn tối đen hơn.
Tể Tể sợ là đang ở bên trong màn khói đen kia, vì bảo vệ bọn họ, nên mới không cho bọn họ đi vào.
Bọn họ không thể không ở chỗ này dừng lại chờ đợi.
Nghĩ tới đây, Hoắc Trầm Lệnh nhàn nhạt lên tiếng.
"Tể Tể cùng chúng ta khác biệt, đừng quá lo lắng."
Nhìn như là đang an ủi em trai, thật ra cũng là đang an ủi chính mình.
Ngửa đầu nhìn tầng tầng mây đen trên bầu trời cách đó không xa, cho dù hiện tại không nhìn thấy những con ma nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.
Không biết Tể Tể có gặp nguy hiểm không!!!
Hoắc Trầm Lệnh cau mày, lại lần nữa gọi điện cho Trần Kiến Đào.