Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 153




Ở phía trên đó có âm khí rất nồng đậm, rõ ràng vừa rồi còn rất sạch sẽ, nhưng bây giờ bỗng nhiên có mây đen nhanh chóng dồn lại một chỗ.

Bánh bao sữa cắn môi.

"Nếu như không ngăn cản linh hồn mới kia, cứ để con ma đó nuốt hết tất cả mọi người trong toà nhà này thì có thể sẽ biến thành quỷ cấp Lệ mất!"

Hoắc trầm Vân đang ngã trên mặt đất: "......"

Hắn nghĩ là mình nghe nhầm rồi, nên mở miệng hỏi một cách mờ mịt: "Cái gì mà quỷ cấp Lệ?"

Bánh bao sữa: "Quỷ cấp Lệ nha! Nhưng vì sợ sẽ dọa đến con người, nên chúng cháu đều gọi là lệ quỷ!"

Hoắc trầm Vân: "...... Chúng cháu"

Bánh bao sữa: "...... Ví dụ như anh Minh Tư và ông nội Bạch cũng gọi như vậy."

Hoắc trầm Vân: "......"

Hai mắt Hoắc trầm Vân trợn lên trực tiếp ngất xỉu.

Gì thế!!!!!!!

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa nhìn thấy góc rẽ có một cái camera giám sát, bé vỗ tay phát ra tiếng mấy cái, trên màn hình của camera giám sát đó liền bị nhiễu hình, trở thành hai màu đen trắng. Sau đó bé biến cơ thể trở lại hình dạng ban đầu của mình, dùng hai tay nâng chú út bê lên xe. Ở bên ngoài xe còn tạo ra một kết giới để những con ma không thể nào tới gần được, sau đó biến mất ngay tại chỗ.

Ở đằng xa, Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước vẫn luôn đi theo hai chú cháu, cả hai đều đồng thời ngây người tại chỗ khi thấy bánh bao sữa trở lên cao lớn ngang với chú út.

Hoắc tư Tước cảm thán: "Chúng ta vẫn là quá xem thường con gái ruột của Minh Vương!"

Hoắc tư Cẩn suy đoán một cách chắc chắn: "Tể Tể bỗng nhiên cao lớn lên, chắc là chú út nói bé quá thấp"

Hoắc tư Tước: "Nếu như vậy thật thì đúng là...... tự tìm mà!"

Xe chạy tới gần hơn, sau đó dừng lại, hai người nhanh chóng xuống xe.

Cùng lúc đó, ở trên đường cái lớn cách đó không xa cũng truyền đến tiếng xe cảnh sát.

Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước liếc nhau, đồng thời nhìn về phía bụi cây có cái hố bên kia.

Cả hai anh em lúc này mới nhớ tới, bên trong còn có người!

Nhưng mà người kia bị Tể Tể ném đá tảng, chắc chắn không phải người tốt!

Cả hai anh em vẫn ở nguyên tại chỗ chờ đợi, vừa chờ chú út tỉnh vừa chờ mấy đồng chí cảnh sát đến.

Hoắc tư Tước ngước đầu lên nhìn trên tầng cao nhất.

"Tể Tể bỗng nhiên nhìn lên phía trên kia, có phải là ở đó có quỷ không nhỉ"

Hoắc tư Cẩn gật đầu: "Chắc là thế! Nhưng chúng ta bây giờ không nên đi lên, bảo vệ tốt chính mình, chính là trợ giúp lớn nhất đối với Tể Tể rồi."

Hoắc tư Tước gật đầu.

Vì để đề phòng có chuyện không hay xảy ra, hắn vẫn nhanh chóng nhắn tin wechat cho Bạch Minh Tư, cũng gửi luôn cả định vị sang.

Bạch Minh Tư vừa nằm xuống, nhận được tin nhắn Wechat của Hoắc tư gửi tới liền ngồi dậy xem.

Sau khi xác định rõ vị trí, hắn nhanh chóng đi ra ngoài.

Cũng may chỗ định vị gửi tới kia cũng không xa lắm, hắn phóng xe đạp theo con đường tắt nhỏ, rất nhanh đã tới nơi.

Ở xa nhìn thấy hai anh em nhà họ Hoắc đang cùng cảnh sát nói cái gì đó, ở bên cạnh còn có một người dính đầy đất như tượng đang kích động hùng hổ chửi người. Bạch Minh Tư ngẩng đầu nhìn lên tầng cao của tòa nhà âm u tối tăm, nhân lúc không có ai chú ý tới liền xông vào.

Đến khi đi vào trong lầu một rồi hắn mới nhắn tin lại cho Hoắc tư Tước.

—— Đã đến rồi, anh đang ở ngay lầu một tìm Tể Tể, hai người trở về đi, ở đây nguy hiểm lắm.

Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước nếu như ngoan ngoãn rời đi, vậy thì không phải là người nhà họ Hoắc rồi.

Dù cái gì cũng không làm được, thì vẫn phải có khí thế mạnh mẽ.

Nhưng cũng không nói cho Bạch Minh Tư biết, tránh cho Bạch Minh Tư lại phải lo lắng cho bọn họ.

Nhưng mà rất bất ngờ khi biết người đàn ông trung niên được kéo lên từ cái hố lại là một đạo sĩ.

Thậm chí còn quen biết với cảnh sát.

Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước cũng không vội cho họ thấy thân phận, nếu là đạo sĩ, mà chú út đêm hôm khuya khoắt bỗng nhiên mang theo Tể Tể tới đây, Tể Tể lại đi lên trên lầu, đạo sĩ này rõ ràng có vấn đề gì đó.

Còn có người quen trong cục cảnh sát, không tầm thường chút nào!

Bọn họ cũng có!

Hoắc tư Tước nhìn về phía anh cả, Hoắc tư Cẩn đã đang gọi điện thoại.

"Được!"

Ở đầu bên kia điện thoại, Hùng Kỳ kết thúc cuộc nói chuyện với Hoắc tư Cẩn, bắt đầu quay ra điều động cảnh sát tới đây. Hắn cũng là tình cờ đưa ba đứa con của mình đến đây ăn cơm ở lầu ba.

Lúc này thời gian không còn sớm nữa, ông chủ cửa hàng bận rộn dọn dẹp nên lúc này trong nhà ăn chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Hắn gọi điện thoại xong cho phó đội trưởng Trần Vĩ tới đây thì đèn ở phòng ăn bỗng nhiên bắt đầu chập chờn nhấp nháy.

Thậm chí còn phát ra những tia lửa điện.

Con trai nhỏ mập mạp, Hùng Tiểu Quân bị dọa sợ dựng thẳng lưng lên.

"Cha...... con...... con sợ!"

Con cả Hùng Khánh An không vui mắng em trai.

"Sợ cái gì mà sợ, chỉ là mất điện thôi, có thể là mạch điện xảy ra vấn đề, chỉ một lúc là ổn rồi!"

Hùng Huệ An nắm chắc tay Hùng Kỳ, tràn đầy sợ hãi trong lòng.

"Cha, nếu không chúng ta xuống dưới đi, ra bên ngoài......"

Cô bé vừa nói vừa quay mặt ra bên ngoài, nhưng cái ngoảnh mặt này làm cho cô bé dừng lại không nói tiếp, sợ hãi gọi mọi người.

"Cha, anh cả, tiểu quân, mọi người mau nhìn bên ngoài đi!"

Tất cả mọi người cùng nhau nhìn sang.

Trước đó, ánh đèn ở ngoài đường và dòng người gần trong gang tấc, còn bây giờ thì lại cách rất xa, xa đến không thể tưởng tượng nổi.

Hùng tiểu Quân run lẩy bẩy: "Cha, thế này là thế nào"

Hùng Khánh An cũng không bình tĩnh được nữa.

"Cha...... Cái này...... Nhìn...... Giống như...... A, vừa rồi cái gì bay qua thế"

Hùng Huệ An trực tiếp hét ầm lên.

"Quỷ a a a a a!"

Cô bé thét lên, trực tiếp tạo ra phản ứng dây chuyền.

Hùng tiểu Quân đang cố gắng gồng mình lên làm cho bản thân mình bớt sợ hãi và anh cả Hùng Khánh An đồng thời hét lên.

"Quỷ a a a!"

"Cứu mạng a!"

......

Hùng Kỳ coi như tỉnh táo, cảm thấy tình huống này rất quỷ dị.

Nhưng làm một cảnh sát, hắn đã gặp qua không ít sóng to gió lớn.

Về phần bóng dáng cô gái mặc váy đỏ đang bay qua lại kia, làm sao lại nhìn giống cô bé ba ngày trước ngã từ tầng ba mươi năm, ở phòng tổng thống của tòa nhà này.

Hùng Kỳ nhìn chằm chằm bóng dáng đang lơ lửng ở bên ngoài cửa sổ.

"Vân vân!"

Bóng người lơ lửng mặc váy đỏ kia ngừng lại, sau đó chậm rãi quay đầu, hiện ra một khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, bằng phẳng không phân biệt được bộ phận nào.

Hùng tiểu Quân: "A a a! Có quỷ a! Con quỷ xấu xí!"

Hùng Khánh An: "Cô chết cùng chúng cháu không liên quan gì, chúng cháu chỉ là tới ăn cơm thôi!"

Hùng Huệ An co lại ở trong ngực Hùng Kỳ, toàn thân phát run.

"Cha! Cha! Có quỷ! Thật có quỷ a!"

......

Hùng Kỳ phía sau lưng run lên, cổ họng bỗng nhúc nhích qua một cái, an ủi ba đứa nhỏ.

"Đây chắc là ai đùa ác thôi, cha mang các con xuống lầu. Cô ta ở bên ngoài, chúng ta ở bên trong, vào không được đây đâu!"

Hắn nói xong, vội vàng che chở ba đứa nhỏ đi đến cửa chính nhà hàng.

Đi không đến ba bước thì nghe được tiếng cười quái dị không có ý tốt từ phía sau truyền đến.

"Hahahah...... Hì hì ha ha......Bay vào không được nhưng ta có thể đi vào nha!"

Hùng kỳ: "......"

Hùng tiểu Quân, Hùng Khánh An va Hùng huệ an: "A a a a a! A a a a!"

Con ma mặc váy đỏ hình như rất chắc chắn những người này đều là món ăn trong nồi rồi, cho nên cũng không vội giết bọn họ.

Con ma khôi phục lại khuôn mặt trước khi chết của mình, sau đó chân không chạm đất đi vòng quanh họn họ. Sau khi nhìn thấy đồng phục trên người của Hùng Kỳ, đôi mắt trở nên đỏ hơn, còn tràn ngập hận ý.

"Là anh kết án tôi ngoài ý muốn ngã lầu chết, có phải không đồng chí cảnh sát này?”

Lúc Hùng Kỳ nhìn thấy gương mặt của cô gái thì trái tim anh đã chìm xuống đáy vực rồi.

Con ma mặc váy đỏ này chính là cô gái mà ba ngày trước bọn hắn kết án ngã lầu ngoài ý muốn.

Mặc dù có rất nhiều điểm đáng ngờ trong vụ án, nhưng không thấy bất cứ chứng cớ gì, bên trên tạo áp lực quá, cuối cùng bọn họ không thể không vội vàng kết án.

Nhưng hôm nay hắn đến đây cũng là vì một lần nữa muốn điều tra lại vụ án này.

"Ngươi......"

Con ma mặc váy đỏ bỗng nhiên rất ác liệt cười hì hì ha ha, vừa cười vừa chảy máu từ trong hai bên hốc mắt ra.

Ba đứa trẻ lúc này không chịu đựng được nữa, đều ngất xỉu!

"Ba đứa nhỏ đã ngất, như vậy bắt đầu từ đồng chí cảnh sát thiện ác không phân, giúp người khác làm việc ác này đi!"

"Chỉ cần anh có thể làm được ba chuyện tôi yêu cầu, hôm nay tôi không giết mấy người nữa!"

Yết hầu Hùng Kỳ giật giật, mồ hôi lạnh phía sau lưng ứa ra, thần sắc lại rất kiên nghị.

"Chỉ cần không trái với luật pháp quốc gia quy định......"

Con ma mặc váy đỏ chợt giương mắt nhìn về phía bị nàng sâm nhiên quỷ khí che khuất cửa chính bên kia, cấp tốc đánh gãy hắn.

"Hiện tại chỉ cần làm một chuyện! Đi vào thang máy! Thang máy sẽ tự động đưa mấy người tới tầng cần đến! Sau đó, từ tầng cao nhất nhảy xuống!"

Hùng Kỳ: "......"

Giọng bánh bao sữa mềm mại lại hưng phấn từ cửa chính truyền đến: "Đáp ứng chi ấy đi!"

Hùng Kỳ: "......"

Con ma mặc váy đỏ nhìn chằm chằm bánh bao sữa đang đứng trong màn sương đen tràn đầy âm khí nồng đậm, xem đi xem lại, xác định đứa nhỏ chỉ là một đứa nhỏ bình thường liền li3m môi cười lên.

"...... Đứa nhỏ từ đâu tới thế này, trông lại còn rất ưa nhìn, thật ngon! Chẹp chẹp...... chẹp chẹp......"

Con ma nữ nuốt nước bọt thèm thuồng.