Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 145: Bánh Bao Sữa Luôn Cảm Thấy Cha Minh Vương Xảy Ra Chuyện




Không đến nửa giờ, vết thương trên người Lục Minh Trung đã được xử lý tốt, bởi vì bị gãy xương cột sống nên vẫn cần phải ở lại bệnh viện nghỉ ngơi theo dõi, sau đó được chuyển đến phòng bệnh VIP.

Bà Lục vội vàng nói với con trai: "Tây Ba, đặt phòng thường là được rồi, con và Tây Châu, còn có Tây Lăng sau này còn phải lấy vợ."

Lục Minh Trung cũng gật đầu đồng ý.

"Thật ra về nhà cũng được, bác sĩ nói cha cần nghỉ ngơi là chính, ở nhà cũng có thể nghỉ ngơi."

Lục tây Ba cũng không hiểu.

Hắn hiểu rõ tính tình của cha mẹ, cho nên cũng không nghĩ sẽ đăng ký phòng bệnh VIP.

Hắn nhìn về phía Lục Tây Lăng.

Lục Tây Lăng hạ giọng: "Lúc em đi đăng ký thì y tá nói là đã đặt phòng VIP rồi."

Lục tây Ba: "......"

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, tám chín phần mười là ý của Hoắc gia.

Vị bác sĩ điều trị chính đứng ở bên cạnh cười giải thích.

"Bác Lục, chuyện này không liên quan đến Tây Ba đâu, là ý của Khương viện trưởng đấy bác."

Hai anh em Lục tây Ba và Lục Tây Lăng cúi đầu nghĩ: đúng là ý của Hoắc gia.

Bác sĩ điều trị chính còn bổ sung thêm: "Bác Lục cứ yên tâm ở lại đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, Khương viện trưởng còn an bài chuyên gia chăm sóc dinh dưỡng với chế độ ba bữa một ngày cho ba người nữa."

"Cũng không cần có gánh nặng gì trong lòng, bởi vì Tây Ba là bác sĩ của bệnh viện, mà vừa vặn bệnh viện chúng ta có tổ chức sự kiện đặc biệt, đúng lúc bác có chuyện thôi."

Lục Minh trung: "......"

Hắn nghèo, nhưng hắn không ngốc a!

Chờ bác sĩ điều trị chính đi, Lục Minh Trung đang muốn hỏi con trai xem là chuyện gì xảy ra, bánh bao sữa đang ở trong ngực Lục tây Ba bỗng nhiên duỗi ra đôi bàn tay nhỏ, hướng về phía Lục Tây Lăng.

"Chú út, chú ôm cháu đi, Tể Tể buồn ngủ quá."

Nói xong miệng nhỏ mở ra, ngáp mấy cái liền.

"Ngáp ~~~"

Lục Tây Lăng: "......"

Lúc này trời đã sáng rõ, trong bệnh viện các bác sĩ, y tá trực đêm đang chuẩn bị giao ca.

Bởi vì bác bỗng nhiên bị thương nằm viện, lại đúng hôm Lục tây Ba phải trực ban không thể ở lại nên Lục tây Lăng đành thay anh chăm sóc bác.

Lúc trước bánh bao sữa vào phòng cấp cứu vì ngã lầu đã ngủ ở bệnh viện ba ngày liền, tỉnh lại thì vào ban đêm.

Cả một đêm hoạt động, lại ăn no cái bụng, trời vừa sáng thì bắt đầu mệt rã rời, nên tiếp tục bị đảo lộn giờ sinh học!

Đổng Tung Tung nhìn bánh bao sữa đã ngủ, lúc này mới dám lại lặng lẽ nhìn Lục Tây Lăng.

Cô nhìn thấy vẻ mặt Lục Tây Lăng cứng ngắc, hai má bắt đầu đỏ ửng lên, thậm chí còn bắt đầu lan đến tận tai.

…..

Lúc bánh bao sữa mở miệng muốn ôm, Lục Tây Lăng chịu đựng xấu hổ đưa tay nhận lấy bé từ trong ngực anh họ.

Hắn chưa từng ôm đứa bé nào, cũng không có em nhỏ tuổi hơn trong nhà.

Chỉ có duy nhất một em gái là Đổng Tung Tung, là con gái của chú Đổng hàng xóm. Nhưng mà hắn chỉ lớn hơn em ấy một tháng, hơn nữa lúc nhỏ nhà nghèo nên người rất nhỏ và gầy, tất nhiên không có khả năng ôm Đổng Tung Tung.

Lại còn chuyện bị bé nhìn thấy hết, cho nên tư thế ôm bánh bao sữa rất cứng nhắc.

Bánh bao sữa vừa vào trong ngực chú út thì chỉ vài giây sau đã ngủ, thậm chí còn nghe thấy tiếng ngáy khò khè.

"Hô...hô... Lỗ......"

"Khò khè ~~"

......

Bánh bao sữa nằm ngửa ở trong lòng Tây Lăng, chiếc váy nhỏ mềm mại dán sát vào bụng nhỏ, bụng lại theo hô hấp của bé giống như một cái trống phồng lên xẹp xuống, trông mười phần đáng yêu.

Lục Tây Lăng: "......"

Lục tây Ba một nhà ba người và Đổng Tung Tung: "......"

Bà Lục và Đổng Tung Tung nhìn thấy trái tim đều tan chảy vì sự đáng yêu của bé.

"Tể Tể thật đáng yêu! Cũng rất ngoan, vừa mới nói ngủ liền ngủ luôn rồi."

Lục tây Ba nghĩ đến bánh bao sữa tỉnh táo hoạt động cả một đêm, hiện tại ngủ cũng là bình thường.

"Tây Lăng, trước tiên em đưa Tể Tể về chỗ ông Hoắc bên kia đi đã, bên này có anh rồi."

Bánh bao sữa ngủ ở trong ngực, vừa mềm vừa ấm, lo lắng ở đáy lòng Lục Tây Lăng cũng dần tiêu tán.

Bánh bao sữa ngủ thiếp đi, hắn không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Nhưng mà không biết bế trẻ con, sợ làm ngã bánh báo sữa. Nên lúc di chuyển thì luôn giơ bé con đưa lên, cứng ngắc như một khối gỗ di động.

Đổng Tung Tung nhìn cảm thấy buồn cười lại đau lòng, sợ bánh bao sữa không thoải mái, cũng cảm thấy rất nguy hiểm, nên tiến lên mấy bước.

"Anh Tây Lăng, để em ôm bé cho."

Còn bánh bao sữa đang nằm dài trong vòng tay của Lục Tây Lăng và ngủ ngon lành, dường như coi tay của Lục Tây Lăng thành một chiếc giường lớn, cảm thấy tư thế không thoải mái nên muốn trở mình.

Bé nâng chân, nhếch lên cái mông nhỏ, dùng sức lăn sang bên cạnh.

Mà thực tế thì bé lăn từ trong tay Lục Tây Lăng lăn ra ngoài.

Lục Tây Lăng bị dọa vội vàng vớt theo bé.

Khuôn mặt của Đổng Tung Tung cũng biến đổi vì sợ hãi, thậm chí hô lên.

"Tể Tể!"

Mà trong lúc ngủ mơ, thân thể lơ lửng của bánh bao sữa đột nhiên phát hiện được một luồng khí tức quen thuộc tới gần, nhẹ nhàng đỡ lưng bé, đẩy bé trở về.

Bánh bao sữa nhận ra là cha Minh Vương tới!

Linh hồn bé xuất khiếu thoát ra ngoài thân thể, mở to đôi mắt tìm kiếm khắp nơi.

"Cha!"

Làn sương mù đen mờ giống như bàn tay to mà bé nhìn thấy trong giấc mơ lần trước, nhẹ nhàng gõ vào đỉnh đầu bé, sau đó đẩy linh hồn xuất khiếu của bé trở về.

"Tể Tể ngoan, con còn nhỏ, không nên tùy ý để linh hồn xuất khiếu ra ngoài thân thể, rất nguy hiểm."

Bánh bao sữa đang định mở to mắt nhìn cha Minh Vương, thì nghe được giọng cha Minh Vương dặn dò bé.

"Ngủ đi, chớ dọa mấy người này, cha phải đi rồi."

Bánh bao sữa nghe thấy cha Minh Vương lại muốn đi, vội vàng bắt lấy bàn tay vô hình của cha Minh Vương.

Nhưng lại bị cha Minh Vương tránh đi.

"Cha?"

Bánh bao sữa ủy khuất nhìn cha, thấy hắc vụ nhàn nhạt kia dần dần phiêu tán.

"Cha còn có việc, lần sau lại đến thăm Tể Tể!"

Giọng của cha Cha Minh Vương vừa dứt thì hắc vụ nhàn nhạt cũng tiêu tán hết.

Bánh bao sữa luôn cảm thấy cha Minh Vương xảy ra chuyện.

Bé ngồi dậy, nhào về phía phương hướng mà cha Minh Vương biến mất.

"Cha!"

Lúc này, Hoắc Trầm Lệnh mang theo ba con trai vừa vặn tới đón bánh bao sữa.

Nghe thấy tiếng khóc nức nở của bánh bao sữa, còn đang gọi "Cha", Hoắc Trầm Lệnh không thèm để ý hình tượng nhanh chân chạy tới, vừa vặn bắt được bánh bao sữa ôm vào trong ngực.

"Tể Tể! cha đây!"

Bánh bao sữa vừa muốn khóc, thì nghe thấy tiếng thở dài buồn rầu lại bất đắc dĩ của cha Minh Vương truyền vào trong đầu.

"Ai!"

Bánh bao sữa ở trong ngực cha bảo mẫu, nhắm chặt mắt lại.

"Cha, Tể Tể nghe lời, ngoan ngoãn, Tể Tể nhất định không hù dọa mọi người, cha không cần đi có được hay không?"

Giọng của Minh Vương nghe hơi buồn bực.

"Làm sao trở nên dính người như thế? Cha không phải đi làm việc sao?"

Bánh bao sữa bẹp cái miệng nhỏ, hốc mắt ướt át muốn khóc.

"Nhưng Tể Tể nhớ Cha, Tể Tể luôn cảm thấy cha bị thương."

Âm thanh của Minh Vương cất cao hơn, chậm rãi, mạnh mẽ lại cực kỳ uy nghiêm.

"Cha của con là Vương của Địa Phủ, ai có thể làm cha bị thương được?"

Bánh bao sữa vẫn cảm thấy nghi ngờ: "Thế nhưng cha ơi, hình thái của cha......"

Minh Vương hơi nóng nảy.

"Còn không phải vì lo lắng con ở nhân gian trải qua không tốt sao, cho nên thỉnh thoảng tới thăm con. Cha chia phân thân của mình thành cả trăm phân thân, có thể không mờ nhạt sao?"

Bánh bao sữa: "......"

Giọng Minh Vương nghiêm túc hơn: "Làm sao, bảo con ở nhân gian chờ đợi một chút thời gian thôi, con không tin cha nữa sao?"

Bánh bao sữa vội vàng phủ nhận, giọng bé rất lo lắng.

"Không có, không có, Tể Tể tin cha nhất, cha lợi hại nhất, lợi hại nhất!"

"Ngoan, ngủ đi! Cha phải đi đánh kẻ xấu đây!"

Bánh bao sữa dù rất không nỡ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.

"Vâng! Cha ơi, Tể Tể yêu cha!"

Bánh bao sữa tiếp tục ngủ say sưa, nhưng mà khóe miệng lại vểnh lên.

Cha đến thăm bé! Là lá la!

Hoắc Trầm Lệnh ôm bánh bao sữa, nhìn bé con ở trong ngực một lúc thì khóc một lúc thì lại nâng lên khóe miệng ngọt ngào cười, nhịn không được cũng cười cười theo.

Nhưng lúc giương mắt nhìn về phía em trai ruột thì khuôn mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén.

"Cậu là chưa ăn cơm sao, ôm Tể Tể cũng không xong, suýt nữa thì ngã?"

Lục Tây Lăng ba phen bốn bận đều suýt nữa làm ngã bánh bao sữa: "......"

Hắn có thể nói là: hắn sẽ không ôm bánh bao sữa nữa không?