Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 143




Nhìn như thời gian trôi qua thật lâu, kỳ thật cũng chỉ là trong nháy mắt, Hoắc trầm Vân trong lòng đã có kế hoạch.

Hắn bỗng nhiên tiến lên hai bước, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt hai ông bà Hoắc.

"Cha, mẹ, mặc dù con không biết vì sao con lại không phải là con ruột của hai người, nhưng kết quả kiểm tra của bệnh viện không thể sai, con sẽ lập tức quay về thu dọn đồ đạc rời khỏi Hoắc gia."

Hắn phải lập tức rời đi, gọi điện thoại cho người đại diện, bằng bất cứ giá nào cũng phải bịt miệng Lục tây Ba lại.

Biện pháp mau lẹ nhất, tự nhiên là Lục tây Ba và Lục tây Lăng hiện tại có việc phải rời đi ngay lập tức.

Hoắc trầm Vân quỳ trên mặt đất, không đợi ông bà Hoắc nói chuyện, nặng nề dập đầu lạy ba cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Ông bà nội Hoắc đồng thời nhíu mày, nhưng cũng không có ai mở miệng gọi lại.

Nói đùa!

Con ruột mặc dù nhìn có chút đần nhưng đó cũng là con thân sinh!

Mà Hoắc trầm Vân cái gì cũng không thiếu, coi như bây giờ rời đi, những năm gần đây Hoắc gia cho hắn cũng đầy đủ phú quý cả đời.

Nếu như hắn không tạo nghiệt, phẩm tính tốt đẹp, Hoắc gia tự nhiên nhiều hơn một người cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Tể Tể nói phẩm tính hắn có vấn đề, lúc hắn nhìn thấy hai anh em bác sĩ Lục thần sắc cũng có dị dạng......

Đã như vậy, lúc này chọn rời đi, vậy liền rời đi đi.

Con trai mà, đến lúc trưởng thành cuối cùng cũng sẽ không ở bên cạnh cha mẹ, đều muốn ra ngoài tự do!

Cũng đúng lúc bọn họ muốn cùng con trai ruột nói chuyện cẩn thận.

Hoắc trầm Vân đi.

Nhìn như tỉnh táo thong dong, kỳ thật trong lòng lại rất bất mãn, ông bà Hoắc thế mà không ai mở miệng giữ hắn lại?

Bất quá bây giờ không phải so đo những chuyện này, hắn bây giờ cũng chỉ có thể lấy lui làm tiến, để ông bà Hoắc cảm thấy hắn ẩn nhẫn, rộng lượng.

Hắn đi rất nhanh đến một chỗ không có ai, lấy ra một chiếc điện thoại không hay dùng thường xuyên, gọi điện thoại cho người đại diện.

Ở trong phòng, Lục tây Ba vừa muốn nói cho người nhà họ Hoắc biết đủ loại việc ác của Hoắc trầm Vân thì chuông điện thoại di động của hắn vang lên.

Tiếng khóc của quản lý Đổng nức nở từ bên trong điện thoại truyền đến.

"Tây Ba, bác Lục từ bên trên giàn nho ngã xuống, tôi hiện tại......"

"Tôi đã biết, chờ chút, tôi lập tức trở về!"

Bên cạnh Lục tây Lăng cũng nghe thấy đầu bên kia điện thoại là giọng của quản lý Đổng, Lục tây Ba đứng lên cũng đi theo.

"Anh, em cũng đi!"

Lục tây Ba do dự, Lục tây Lăng đã đi trước hắn ra đến cửa phòng.

Người nhà họ Hoắc nhìn thấy không hiểu ra sao, bánh bao sữa lại nghe được rõ ràng.

"Bác sĩ Lục và chú út không cần gấp gáp, bác sĩ Lục là bác sĩ tốt, chăm sóc người bị thương là người tốt, có công đức gia trì, cũng có thể gia phúc cho người nhà, bác Lục ở nhà không có việc gì đâu."

Bánh bao sữa vừa mới mở miệng, Lục tây Lăng thân thể cứng lại.

Trong ấn tượng của hắn, bánh bao sữa thật ra chính là...... Quỷ.

Nhưng ở bệnh viện chờ đợi mấy tiếng đồng hồ, mặc dù hắn vẫn cho là mình đang nằm mơ, sủng ái của người nhà họ Hoắc đối với bánh bao sữa, hắn cũng nhìn thấy trong mắt.

Hắn nhịn không được hoài nghi bản thân.

Chẳng lẽ hắn quên đóng cửa, cho nên bánh bao sữa mới tiến phòng của hắn, sau đó đi vào phòng tắm?

Hắn ở trong phòng chỉ có một mình, hắn nhớ lúc ấy cửa phòng tắm cũng không khóa, nếu không sau đó cửa cũng sẽ không dễ dàng bị hắn kéo ra như vậy.

Tim Lục tây Ba như muốn nhảy lên cổ họng, nghe thấy lời của bánh bao sữa bỗng nhiên tỉnh táo lại.

"Tể Tể."

Hắn bỗng nhiên nhìn về phía bánh bao sữa: "Cha của chú không có việc gì thật chứ?"

Bánh bao sữa chớp mắt to, ở trong ngực anh ba nhìn về phía Lục tây Ba.

"Bác sĩ Lục có quý nhân tương trợ, vận rủi đã tản, hiện tại khổ tận cam lai, bác Lục là cha của bác sĩ Lục, không chỉ có không có việc gì, vận khí cũng đi theo tốt lên liên tục nha."

Lục tây Ba thở phào, sải bước đi đến trước mặt bánh bao sữa, bế bé lên từ trong ngực Hoắc tư Thần ra, ôm vào trong lòng của mình.

"Cảm ơn Tể Tể! Tể Tể nói cái gì chính là cái đó!"

Hắn khổ tận cam lai thì không dám nghĩ, chỉ cầu người nhà bình an, khỏe mạnh trường thọ!

Bên kia Lục tây Lăng lại lần nữa cứng đờ.

Một đôi mắt giống cha Hoắc nhìn chằm chằm bánh bao sữa, bánh bao sữa bị nhìn chằm chằm cũng chuyển cái đầu nhỏ qua nhìn hắn.

"Tiểu......"

Đây là lần thứ ba, Lục tây Lăng không đợi bánh bao sữa nói cho hết lời, liền cắt lời bé.

"Đừng...... Mở miệng...... Đừng nói chuyện...... Để cho chú chậm rãi suy nghĩ đã!"

Hắn (chửi thề)… chỉ cần vừa nghĩ tới bản thân ở trước mặt một đứa nhỏ trần trùng trục, cả người đều muốn điên.

Hiện tại càng kinh khủng hơn!

Dựa theo kết quả kiểm tra giám định thì hắn bị một đứa nhỏ nhìn thấy hết chính là con gái của anh trai hắn, chính là cháu gái ruột hắn!

Như thế khả năng thời gian sau này còn phải gặp mặt liên tục?

Lục tây Lăng hai tay che mặt hướng ra bên ngoài chạy.

"Anh, em đi đón bác!"

Dứt lời, người đã chạy không còn hình bóng.

Cửa phòng làm việc mở rộng ra, trong phòng tất cả mọi người có thể nghe được tiếng gào lên từ hành lang truyền đến, như quỷ khóc sói gào.

"AAAAAAAA! Về sau làm thế nào ở trước mặt cháu gái làm người đây!"

"AAAAAAAAAAAAAAAA!"

......

Trong văn phòng tất cả mọi người: "......"

Bánh bao sữa cảm thấy chú út là nói bé, thế là rất lễ phép hỏi cha.

"Cha, chú út vì cái gì không thể ở trước mặt Tể Tể làm người?"

Cha Hoắc nghĩ đến đứa em trai vừa mới tìm được trở về, bị con gái mình nhìn thấy thân thể tr@n truồng, trong nháy mắt đen mặt, nhất thời không biết trả lời vấn đề này thế nào cho con gái bảo bối.

Bánh bao sữa lại hỏi vấn đề thứ hai.

"Cha, nếu như chú út không thể ở trước mặt Tể Tể làm người, vậy chú ấy làm cái gì?"

Đáp án mà bánh bao sữa có thể nghĩ đến cũng chỉ có một.

"Thế nhưng Cha à, nếu như không làm người, chú cũng không phải yêu quái, vậy cũng chỉ có thể làm quỷ a!"

Cha Hoắc: "......"

Ông nội Hoắc và mọi người giật nảy mình, trăm miệng một lời: "...... Không! Tể Tể, tin tưởng chúng ta, chú út cháu làm người!"

Lúc bánh bao sữa nói chuyện, Lục tây Ba lại gọi điện thoại cho quản lý Đổng hỏi tình huống, biết trước đã mắt ổn định, cha ruột rất thanh tỉnh bình tĩnh, còn dặn dò hắn không cần lo lắng, hắn nhịn không được ôm bánh bao sữa chặt hơn một chút.

Cúp điện thoại, Lục tây Ba ôm bánh bao sữa đi ra ngoài, lại nhịn không được hỏi bé.

"Tể Tể, cháu nói chú gặp quý nhân, cho nên vận rủi tiêu tán, sẽ khổ tận cam lai, vậy Tể Tể biết quý nhân của chú là ai không? Có phải là Tể Tể không?"

Từ sau khi gặp bánh bao sữa, hắn không thể không tin những chuyện này.

Bánh bao sữa lại cười hắc hắc lắc đầu: "Không phải không phải, không phải Tể Tể, là chú út của Tể Tể nha!"

Lục tây Ba kinh ngạc: "A?"

Bánh bao sữa có thể nhìn thấy vận khí trên người của chú đang từ từ biến hóa, cụ thể như thế nào thì bé lại không rõ ràng.

"Chú rất nhanh sẽ biết!"

Một lớn một nhỏ câu được câu không nói chuyện, trong phòng người nhà họ Hoắc cùng nhau đứng lên.

Bà nội Hoắc bỗng nhiên mở miệng: "Để hắn mang Tể Tể đi qua đó trước đi, đều biết thằng nhóc thối kia ở chỗ nào mà, còn có thể chạy sao?"

Nói đến đây, bà nội Hoắc lại nhịn không được xả một tràng.

"Một người đàn ông, bị một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi nhìn thấy hết thì thấy hết thôi! Nhìn thấy hết lại không chỉ có một mình con bé! Hắn gào cái gì? Còn không phải là tự mình bị tụt khăn tắm mất, Trời ạ! Đầu óc như thế này...... Trở về mấy đứa nhớ chỉ bảo cho hắn nhiều hơn đi!"

Tất cả người Hoắc gia: "......"

Đối với em trai (Chú út) vừa mới tìm được, vô cùng đồng tình!

Hoắc Trầm Lệnh nhàn nhạt lên tiếng: "Vừa rồi trầm Vân nhìn về phía bác sĩ Lục và Tây Lăng có chút không đúng, con lập tức sắp xếp người đi dò tra xem sao!"

Hoắc tư Tước nhíu nhíu mày: "Con đi tìm chú út mới nói chuyện kết nối tình cảm! Thuận tiện đón Tể Tể trở về!"

Hoắc tư Thần trực tiếp vọt ra ngoài cửa: "Con cũng đi!"

Hoắc tư Lâm cùng Hoắc tư Cẩn: " Bọn con đi xem hai đứa, dù sao hai đứa cũng còn nhỏ, nhỡ có gây chuyện còn có thể kịp thời ngăn cản."

Hoắc Trầm Huy: "Tôi đi tìm Vương Ngọc Linh nói chuyện ly hôn!"

Nghe nói người nhà họ Hoắc đang ở chỗ này, Vương Ngọc Linh vội vã tới tìm Hoắc Trầm Huy, vừa vặn ở ngoài cửa nghe được.

Cô nghiến răng, trong ánh mắt có chờ đợi dần trở nên lạnh lùng.

Hai tay nắm chặt túi, vội vàng xoay người rời đi.

Ly hôn?

Nghĩ hay lắm!