Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 139: Cảnh Tượng Này Khiến Người Khác Ngạt Thở!




Lúc ông nội Hoắc và bà nội Hoắc đến khách sạn ở Vận Thành mà mọi người nhà họ Hoắc đang đặt, đã là chín giờ rưỡi tối.

Bánh bao sữa tinh thần sáng láng, nhưng mà nhóm mấy người họ Hoắc thì tinh thần đều không tốt.

Dù biết rõ bánh bao sữa không có việc gì, nhưng trước khi bánh bao sữa tỉnh lại, mọi người vẫn luôn mệt mỏi ngày đêm, không nghỉ ngơi canh giữ ở trong phòng bệnh của bé.

Rõ ràng có thể thay phiên nhau thay ca trông coi bé, nhưng không có người nào muốn rời đi nửa bước.

Nhịn ba ngày hai đêm, sau đó cùng bánh bao sữa ăn một bữa, mấy người Hoắc gia vội vàng rửa mặt xong liền lăn ra ngủ.

Khi Giang Lâm dẫn ông bà nội Hoắc đến chỗ cửa phòng ông chủ, thì bánh bao sữa đang ngủ ở trên giường cùng cha Hoắc, ba đứa con trai thì cùng ngả ra đất ngủ đến không biết trời đất gì. Trong bóng tối, bánh bao sữa nhàm chán trừng to mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời đầy trời sao.

Bánh bao sữa có thính lực rất tốt, vừa có động tĩnh bé lập tức tỉnh táo.

Nhìn ba người anh ngủ xếp thành một hàng kéo dài từ giường đến cửa gian phòng.

Nhất là anh cả dáng dấp cao to, chân cũng dài, trực tiếp chặn cửa phòng.

Nếu như bánh bao sữa muốn đi ra ngoài, dựa theo chân vừa ngắn vừa nhỏ của bé mà cất bước đi ra ngoài, tuyệt đối sẽ giẫm lên trên người anh cả.

Bác cả và anh Tư Lâm thì ngủ ở phòng ngoài, một trong hai người ngủ ở trên ghế sa lon phòng khách.

Mà ghế sô pha cũng kéo ngăn ở phía sau cửa, vì phòng ngừa người ở trong phòng muốn rời đi.

Nghe được động tĩnh, bánh bao sữa ngồi dậy ở trên giường lớn, thở dài một cái thật sâu như người lớn.

"Kỳ thật, biện pháp này không ngăn được Tể Tể."

Bao gồm cả bàn tay to lớn của cha đang vòng qua ôm eo mũm mĩm của bé.

Bánh bao sữa nhìn cha đang ngủ rất sâu, nhìn ba người anh trên mặt đất, nhìn ra phòng khách bên ngoài bác cả đang ngủ ở trên ghế sa lon, lại lần nữa thở dài.

Người đến!

Mà cũng sắp nhanh tới cửa rồi.

Không thể đánh thức mọi người được.

Mọi người cần phải nghỉ ngơi thật tốt!

Bánh bao sữa chớp mắt mấy cái, nhẹ nhàng dời tay của cha đang vòng quanh eo của bé ra ngoài, sau đó chậm rãi xê dịch xuống giường.

Vừa xê dịch vừa nhìn cha.

Động tác kia như động tác của con rùa đen, dường như sợ bản thân sẽ đánh thức cha dậy.

Kết quả vừa tới mé giường, bánh bao sữa chợt phát hiện một vấn đề.

Một sợi dây được buộc vào cánh tay mũm mĩm của bé, bé nhìn dọc theo sợi dây, thấy đầu dây còn lại quấn quanh bàn tay to lớn còn lại của cha.

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa nhịn không được cười hắc hắc.

Dây thừng ở Địa Phủ còn trói không được bé, loại dây thừng này......

Một tay kia của bé ở trên dây thừng nhẹ nhàng điểm một cái, bàn tay nhỏ bị trói ở cổ tay lập tức được tự do.

Bé lặng lẽ trượt xuống giường, vì sợ giẫm lên ba người anh bé trực tiếp dán chân lên tường đi.

Nhưng vị trí anh cả giữ quá khó để đi qua, bé dứt khoát bay lên.

Lúc bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa đầu tiên, bánh bao sữa trực tiếp “thuấn di”, di chuyển bằng tốc độ nhanh nhất.

Thân thể mập mạp của bé liên tiếp xuyên thấu qua hai vách tường, bởi vì sợ đánh thức mọi người dậy nên bé nhất thời không khống chế tốt tốc độ, thân thể xuyên qua hành lang, đầu đâm vào bên trong gian phòng đối diện.

Ông bà nội Hoắc cùng Giang Lâm đang đứng trên hành lang: "......"

Bà nội Hoắc: "Mới vừa rồi hình như là có đồ vật gì bay qua?"

Ông nội Hoắc: "...... Hình như vậy!"

Giang Lâm: "Giống như là...... Tể Tể tiểu thư?"

Ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc cùng nhau trừng mắt nhìn hắn: "Tể Tể là người, vách tường còn nguyên vẹn, con bé cũng không phải chuột có thể đào hang chui qua được!"

Giang Lâm: "......"

Nhưng vừa rồi nhìn thấy thân ảnh béo múp míp tròn tròn, mặc dù tốc độ cực nhanh, nhưng thật sự rất giốngTể Tể tiểu thư a.

Ân!

Tể Tể tiểu thư là người, sao có thể xuyên thấu vách tường được đây?

"Thật xin lỗi, là mắt của tôi bị hoa rồi."

Ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc sắc mặt mới hơi dễ nhìn hơn một chút.

"Gõ lại cửa đi! Lúc này mới hơn chín giờ, bọn họ đều ở trong cái phòng này chen lấn, khẳng định đều đang cùng Tể Tể chơi, cậu dùng lực mạnh hơn đi!"

Bên kia bánh bao sữa phát hiện mình bay quá đà, một đầu đâm vào trong phòng tắm của gian phòng đối diện.

Nước ấm bắn tung tóe làm bé ướt sũng từ đầu đến chân, khiến bé giật mình.

Bàn tay nhỏ lau nước đang tràn đầy trên mặt, nghe được một tiếng hoảng sợ thét lên.

"A a a a!!!!"

Bánh bao sữa nhìn trái nhìn phải mới phát hiện được không đúng.

"A a a a! Tể Tể chạy quá đà!"

Nam nhân trẻ tuổi đang tắm rửa: "A a a a! Quỷ a a a!"

Bánh bao sữa: "Không có quỷ không có quỷ, Tể Tể lập tức đi! Lập tức đi! Chú tiếp tục tắm đi! Cháu cái gì cũng không thấy! Thật!"

Quay người trong nháy mắt, nhưng khóe mắt của bánh bao sữa liếc qua lại chú ý tới mặt của nam nhân trẻ tuổi, bé trừng mắt nhìn, bỗng nhiên ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn chằm chằm vào nam nhân.

Độ cao so của bé với khuôn mặt kia quá thấp, ngẩng đầu một cái vừa vặn đối diện với nam nhân trẻ tuổi đang không thể thốt nổi lên lời.

Nam nhân trẻ tuổi: "......"

Bánh bao sữa: "chú út......"

Nam nhân trẻ tuổi vô thức phản bác: "...... Ngươi mới nhỏ! Cả nhà ngươi đều nhỏ!"

/// chính là nhầm lẫn của ngôn ngữ: tiểu thúc – chú nhỏ - chú út ấy mọi người ạ.

Bánh bao sữa trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy mê mang.

Nam nhân trẻ tuổi bị cặp mắt to đen như mực nhìn thẳng, bỗng nhiên bừng tỉnh, cho dù bị thấy hết cũng không thèm để ý, sợ tới mức cao giọng kêu cứu.

"Cứu mạng a! Có quỷ a!"

Một bên hô, một bên nắm khăn tắm bọc lấy thân thể, kéo ra cửa phòng tắm co cẳng phi nước đại chạy ra ngoài.

Bánh bao sữa: "......"

Bánh bao sữa rất mê mang.

Bé chớp chớp đôi mắt to, tay còn gãi gãi cái trán khó hiểu.

"Tể Tể là gọi chú út nha? Cùng cả nhà có quan hệ gì?"

Nhưng mà thời gian gấp gáp, bánh bao sữa sờ mặt lần nữa nhanh chóng dời đi.

Lần này khống chế vị trí rất chuẩn, trực tiếp xuất hiện đằng sau ông bà nội Hoắc.

Nhìn thấy ông bà nội cùng chú Giang, bé cười cong cong đôi mắt to.

"Ông nội! Bà nội! Chú Giang!"

Đúng lúc này cửa phòng đối diện mở ra, một chàng trai trẻ tuổi toàn thân trên dưới chỉ dùng một chiếc khăn tắm bao lấy vị trí quan trọng trên người, từ bên trong vọt ra.

Nhìn thấy trong hành lang có người, giống như là thấy được cứu tinh.

"Cứu mạng a! Có quỷ a!"

Ông bà nội Hoắc cùng Giang Lâm nghe thấy tiếng bánh bao sữa đồng thời quay người lại.

Ba người cúi đầu nhìn thấy bé cao chưa đến đùi bọn họ, Bà nội Hoắc liền tranh thủ ôm vào lòng.

"Ôi, Tể Tể của bà nội, bà nội nhớ cháu quá!"

Ông nội Hoắc bình tĩnh hơn, nhanh chóng dò xét bánh bao sữa một lượt, thấy toàn thân bé ẩm ướt liền nhíu mày.

"Tể Tể, cháu đây là......"

Nam nhân trẻ tuổi đang trùm khăn tắm: "...... Ngươi...... Các ngươi......"

Nam nhân trẻ tuổi hai mắt khẽ đảo liền hôn mê tại chỗ.

Bánh bao sữa: "......"

Ông nội Hoắc: "......"

Bà nội Hoắc ghét bỏ nói: "Người trẻ tuổi này có chuyện gì xảy ra không biết? Quỷ ở đâu ra?"

Ông nội Hoắc: "Giang Lâm, gọi 120."

Giang Lâm lại cẩn thận nhìn chằm chằm quần áo của bánh bao sữa, màu hồng...... một chiếc áo khoác ngắn và quần soóc rất đơn giản của một thương hiệu hàng đầu. Là quần áo mà ban ngày lúc ăn cơm trưa nay ông chủ bảo hắn đi cửa hàng mua cho Tể Tể tiểu thư.

Vừa rồi nhìn thấy cái bóng mập mạp, hình như cũng là quần áo màu hồng.

Ông nội Hoắc nhìn thấy ánh mắt Giang Lâm đang nhìn chằm chằm bánh bao sữa đăm chiêu, ông tằng hắng mấy cái.

"Giang Lâm?"

Giang Lâm giật mình.

"Dạ!"

Ông nội Hoắc: "......?"

Bà nội Hoắc đang lau tóc và quần áo ướt sũng cho bánh bao sữa, thấy Giang Lâm nhìn chằm chằm bánh bao sữa sững sờ, sắc mặt càng ngày càng tái, không khỏi buồn bực nhìn sang.

"Giang Lâm, cậu làm cái gì thế? Mau gọi 120, người trẻ tuổi kia đoán chừng là xem phim ma bị dọa sợ, mau gọi đi, đừng để lâu lại không cứu nổi!"

Giang Lâm: "...... Vâng!"

Bánh bao sữa nhìn người ngã trên mặt đất cùng chú út bé gặp ban ngày giống nhau đến bảy tám phần, nhưng lại thấy giống cha và bác nhiều hơn, lại nhìn chú Giang giống như đã bị bé hù dọa.

Bé sợ sẽ hù dọa tới ông bà nội, cho nên trực tiếp truyền âm vào tai chú Giang.

"Chú Giang, đừng nói cho ông bà nội nha, ông bà nội lớn tuổi rồi không nên để bị dọa."

Ngay lúc đang gọi cho 120, tay Giang Lâm run lên một cái, điện thoại trực tiếp rơi mất, vừa đúng lúc nện ở trên mặt người nam nhân trẻ tuổi đang nằm trên mặt đất.

Người thanh niên tỉnh dậy sau cú va chạm và kêu thảm một tiếng.

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy bánh bao sữa đang toàn thân trên dưới ẩm ướt, đang cười với hắn lộ ra hàm răng trắng nõn!

Nam nhân trẻ tuổi: "...... Quỷ...... Quỷ a......"

Hét lên hai tiếng trong vô vọng, rồi lại lần nữa ngất đi.

Giang Lâm nuốt nước miếng, lên tiếng hỏi Ông nội Hoắc và Bà nội Hoắc.

"Hai ông bà có nghe thấy Tể Tể tiểu thư nói gì không?"

Ông bà nội Hoắc: "Nghe được, gọi ông nội, bà nội và Chú Giang!"

Giang Lâm: "......"