Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 127: Chú Muốn Giết Tể Tể?




Bị em gái hung nhưng Hoắc tư Thần không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại cậu thiếu niên lại trở nên nhạy cảm cảnh giác hơn.

"Vậy nhanh quay lại đi!"

Hoắc Tư Lâm ôm bánh bao sữa quay người, Hoắc Trầm Huy cũng quay người theo.

Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước bởi vì có mắt âm dương, cho nên quay người chậm hơn một chút, muốn nhìn thêm xem đến cùng là chuyện gì làm cho Tể Tể biểu lộ ngưng trọng như thế.

Mặc dù quay người chậm hơn nhưng bọn họ vẫn là đang bước đi lùi lại, cũng không trở ngại việc bọn hắn đi trở về cùng mọi người.

Kết quả cái gì cũng không nhìn thấy.

Đập vào mắt trừ từng dãy xe thì nửa bóng người đều không có.

Thậm chí tiếng va chạm của ô tô cũng bỗng nhiên biến mất.

Đột ngột không thể tin nổi.

Động tĩnh lớn như vậy, bỗng nhiên biến mất không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, đúng ra còn phải có tiếng lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng động lớn, trừ khi xe đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng nghe động tĩnh trước đó hiển nhiên không phải như vậy.

Hai anh em liếc nhau, tăng tốc độ ở dưới chân, theo sát mọi người ở phía trước bước nhanh trở về.

Đi được một lúc, Hoắc Tư Lâm ôm bánh bao sữa ở đằng trước phát hiện không hợp lý.

"Chúng ta từ phòng cấp cứu đi ra đây không đến ba phút phải không"

Hoắc Trầm Huy cũng ý thức được vấn đề: "Đúng, nhưng vừa rồi chúng ta đi từ bãi đỗ xe về đây cũng ít nhất phải năm phút rồi."

Hoắc tư Thần: "Nhưng chúng ta bây giờ vẫn còn đang ở bãi đỗ xe."

Hoắc Tư Tước thì thào: "Chẳng lẽ gặp phải quỷ dựng tường"

Hoắc Tư Cẩn nhìn về phía bánh bao sữa trong ngực Hoắc Tư Lâm.

Những người còn lại cũng cùng nhìn về phía bánh bao sữa, lúc này mọi người mới phát hiện ra bé không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Nhưng mà một tay của bé thì vòng ôm cổ anh Hoắc Tư Lâm, một tay khác lại không biết từ lúc nào đã nắm lấy tay bác cả Hoắc Trầm Huy đi theo ngay đằng sau Hoắc Tư Lâm.

Hoắc Trầm Huy nhìn Tể Tể đang nắm lấy tay của hắn, hơi kinh ngạc.

"Tể Tể đây là......"

Hoắc Tư Cẩn nhanh chóng lên tiếng: "Bác, anh Tư Lâm, Tể Tể đều mở mắt âm dương cho chúng cháu, cho nên chúng cháu có thể nhìn thấy thứ mà hai người không thấy được, Tể Tể cầm lấy tay bác cả nữa có thể là để bảo vệ hai người."

Dù bọn họ không nhìn thấy, nhưng khi Tể Tể ở cùng với bọn họ có ý nghĩa khác hẳn.

Hoắc Trầm Huy thử giật giật tay ra, tay hắn thô to, bánh bao sữa tay nhỏ xíu như vậy cầm tay lớn của hắn, hắn sợ Tể Tể nắm lâu sẽ mỏi, nghĩ muốn đổi lại thành hắn nắm lấy tay nhỏ của Tể Tể.

Kết quả phát hiện không thể rút ra được.

Tay nhỏ của bánh bao sữa nhìn mềm mềm cầm lấy tay của hắn, nhưng chỉ cần hắn muốn cử động để rút ra thì giống như bị hòn đá nặng ngàn cân giữ lấy.

Hoắc Trầm Huy: "......"

Hoắc Tư Lâm hỏi hắn: "Cha, thế nào rồi cha"

Hoắc Trầm Huy: "Tay cha căn bản không rút ra được, Tể Tể khí lực...... Vô cùng lớn."

Hoắc tư Thần gọi thử bánh bao sữa.

"Tể Tể"

"Tể Tể"

......

Liên tiếp hô gọi mấy lần nhưng đáp lại hắn là tiếng rì rầm ngáy của bánh bao sữa.

Hoắc tư Thần sờ gáy có chút buồn bực nhìn về phía Hoắc Tư Cẩn.

"Anh, Tể Tể làm sao lại bỗng nhiên ngủ thiếp đi vậy"

Sẽ không đến mức đó chứ, trước đó còn nói muốn ăn đồ ăn vặt cơ mà.

Hoắc Tư Tước chợt lên tiếng: "Mọi người im lặng nghe xem."

"Đát! Đát! Đát!"

Có tiếng bước chân, từ xa đi tới truyền đến.

Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước nhanh chóng bước lên trên một bước ngăn Hoắc tư Thần, Hoắc Tư Lâm đang ôm bánh bao sữa cùng Hoắc Trầm Huy ở phía sau.

Hoắc Tư Lâm cùng Hoắc Trầm Huy đang muốn tiến lên, Hoắc tư Thần vội vàng nhắc nhở hai người.

"Bác, anh Tư Lâm, hai người không nhìn thấy những thứ kia, để hai anh cháu đứng đằng trước cho

Hoắc Trầm Huy nhíu mày: "Các cháu có thể nhìn thấy, nhưng là cũng không đối phó được đi"

Hoắc tư Thần nghẹn họng.

Bọn hắn đúng là chỉ có thể nhìn thấy, nhưng chính xác là đối phó không được.

Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước lại đồng thời lên tiếng: "Chúng cháu mặc dù không đối phó được những thứ kia, nhưng chúng cũng không gây thương tổn được chúng cháu."

Nhất là Hoắc tư Tước, hắn nhớ trước đó ở nhà ma bị quỷ công kích, những con quỷ kia căn bản là không có cách chân chính tới gần hắn.

Hắn suy đoán có liên quan đến Tể Tể đã giúp bảo hộ bọn hắn.

Nghĩ tới đây, Hoắc Tư Tước giải thích.

"Cho nên chỉ cần bác cả cùng anh Tư Lâm ở bên trong vòng bảo hộ của chúng cháu, những thứ kia cũng không đến gần được hai người."

Hắn dứt lời thì tiếng"Cộc cộc cộc" kia lại vang lên. Tiếng bước chân này càng ngày càng tới gần hơn.

Mọi người cùng nhau nhìn sang.

Phía thanh âm truyền đến trừ nhìn thấy xe thì cái gì cũng không có.

Hoắc Trầm Huy muốn đi thêm để nhìn, dù sao mấy đứa con trai và cháu ruột của mình đều ở chỗ này, nhưng con gái thì còn đang ở bên kia.

Dù không nhìn thấy, nhưng hắn tin tưởng Tể Tể.

Hết lần này tới lần khác tay của hắn làm sao cũng không thể rút được ra, đôi mắt Hoắc Trầm Huy đang giằng co.

Hắn lo lắng An An.

Lúc mà họ không nhìn thấy gì ở trong mắt thì ý thức của bánh bao sữa đang cảm ứng cực nhanh bao phủ toàn bộ bãi đỗ xe.

Chỉ là trong thời gian nháy mắt, bánh bao sữa tinh chuẩn tìm được vị trí của Hoắc An An, thậm chí bao gồm cả người nam nhân trẻ tuổi đang đứng ở trước đầu xe của chị ấy.

Xe của Hoắc An An đâm thẳng vào đầu chiếc xe ở đằng sau, bản thân đã hôn mê, nhìn cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Bé thu tầm mắt, lần nữa nhìn về phía nam nhân trẻ tuổi ở đầu xe.

Nam nhân trẻ tuổi cũng nhìn bé.

Tựa hồ có chút sửng sốt, đáy mắt đen nháy của nam nhân trẻ tuổi lướt qua một tia không thể tin được, tiếp theo thì biến thành gợn sóng ý cười.

"Tể Tể"

Bánh bao sữa hơi kinh ngạc.

"Chú, chú biết Tể Tể!"

Khuôn mặt của nam nhân trẻ tuổi như cũ ở trong bóng tối, giống như phủ một lớp bụi, dù bánh bao sữa cố gắng nhìn, nhưng vẫn không thấy rõ.

Nhưng bé có thể nhận ra ác ý sâu sắc của chú đối với bé.

"Chú muốn giết Tể Tể!"

Nam nhân trẻ tuổi cười lên ha hả.

"Giết cháu ư, không đến mức, không đến mức đó."

Nam nhân trẻ tuổi vừa cười, vừa tiếp tục đi lên phía trước.

Hắn đi đôi giày da cao cấp được tạo ra một cách thủ công, mỗi một bước đi rất ưu nhã, “cộc cộc cộc” tiếng vang của giày da ma xát cùng mặt đất vang lên trong đêm khuya trống vắng, mang theo một loại hàn ý khó hiểu hướng thẳng tới chỗ mấy người Hoắc Trầm Huy.

Vừa đi, nhưng vẫn cùng bánh bao sữa nói chuyện.

"Tể Tể, chú là được cha của cháu an bài tới đón về Địa Phủ, cháu qua đây, cùng chú trở về luôn bây giờ nào!"

Khi chàng trai trẻ từng bước đến gần nhóm người bác cả ở bên kia, bánh bao sữa đã có thể thấy rõ tướng mạo của người này.

Hình dáng ngũ quan nhìn kỹ có chút quen mắt.

Hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại mãi mà nghĩ không ra.

"Chú là ai nha?"

Nam nhân trẻ tuổi bước đi đến gần nhóm Hoắc Trầm Huy chỉ còn khoảng mười bước, hắn bỗng nhiên ngừng lại.

Ánh nhất định phải bắt được mắt đối với bánh bao sữa, một lần nữa tiếp tục nhấc chân về phía trước nhưng trạng thái lại chậm rãi thay đổi.

Bước chân trở nên tĩnh mịch, trở nên bất ngờ ngoài ý muốn.

"Cháu thật sự là Minh Tể Tể!"

Bánh bao sữa gật đầu: "Đúng vậy a, cho nên chú là ai nha, tại sao muốn lừa gạt Tể Tể, nói là cha an bài chú tới đón Tể Tể trở về"

Thanh niên cụp mắt xuống, ngoan lệ hung ác thoáng qua trong mắt, nhưng vừa ngước mắt lên, lại trở nên phá lệ ôn nhu.

"Chú là...... chú út của cháu a."

Bánh bao sữa mê mang: "Chú út"

Người này một thân âm khí, thế mà bánh bao sữa nhất thời lại khó phân biệt được là người hay quỷ.

Thế nhưng cha Minh Vương căn bản không có anh chị em nào, nếu không cũng không vì công việc quá bận mà đưa cho mấy nhân viên của Địa Phủ mang theo chăm sóc, không thì chính là trực tiếp ném xuống nhân gian thay vì đưa cho người thân của mình chiếu cố.

Bánh bao sữa rất tức giận, ánh mắt âm trầm lạnh lùng rơi xuống chân người thanh niên mà khi hắn nhấc lên đi về phía trước, nhưng chậm rãi bị thu về đặt trở lại vị trí cũ.

"Cha nói, tất cả ai lừa dối đều phải nhận trừng phạt!"

Nam nhân trẻ tuổi nhìn bánh bao sữa đang thở phì phò, lại nhớ tới vừa rồi trên chân đụng phải uy áp vô hình rất mạnh mẽ, như có điều suy nghĩ.

Một lúc sau, nam nhân trẻ tuổi cười hỏi bé.

"Cho nên, Tể Tể muốn trừng phạt chú như thế nào đây?"