Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 122: Tiền Rất Quan Trọng Nhưng Mà Cũng Phải Có Mệnh Để Tiêu




Trong nháy mắt, tất cả mọi người trên máy bay phát hiện ra mất cảm giác trọng lượng, như là đang rơi tự do!

Tất cả hành khách la hoảng ầm ĩ lên.

"A! Chuyện gì xảy ra?"

"Máy bay sao lại thế này?"

"Vì sao trong khoang lại tối đen như vậy? Không mở đèn sao?"

......

Nhóm tiếp viên hàng không vội vàng trấn an cảm xúc của hành khách, chỉ là máy bay đang hạ xuống rất nhanh, loại cảm giác mất trọng lượng này dọa tất cả mọi người đều hoảng sợ thét lên.

Thậm chí có tiếp viên bởi vì trấn an hành khách mà ngã ở hành lang.

Cô bé đang nhào về phía Hoắc tư Thần giống như nhìn thấy cái gì vô cùng đáng sợ, âm khí quanh thân đang bay tứ tán cấp tốc thu hồi, ánh đèn lấp lóe không ngừng không còn bị khống chế nữa cũng nháy mắt ổn định lại.

Tất cả hành khách đang kinh hãi: "......"

Nhìn thấy âm khí đang ở khắp nơi, giống như bị kinh sợ mà cấp tốc thu lại, còn có quỷ khí âm trầm của bé gái bỗng nhiên thu trở về, lại hướng về phía mình cười lấy lòng, Hoắc Tư Cẩn có chút mơ hồ.

Hoắc Tư Tước cũng kinh ngạc.

"Anh, có chuyện gì thế?"

Hoắc Tư Cẩn lắc đầu, chính hắn cũng đang căng thần kinh lên để suy nghĩ ứng phó như thế nào với chuyện này, dù sao bọn hắn cũng chỉ là người bình thường.

Kết quả con quỷ đang tham lam nhìn hắn chằm chằm bỗng nhiên dừng lại.

"Ta cũng không biết."

Hoắc Tư Tước ánh mắt di chuyển, thấy bánh bao sữa đang nằm sấp trên lưng anh trai mở mắt.

"Tể Tể tỉnh rồi hả em?"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Trầm Huy cùng mọi người đều nhìn về phía bánh bao sữa.

Bánh bao sữa “mở” to đôi mắt to đen nhìn chằm chằm bé gái kia đang được người phụ nữ ôm vào trong ngực, giọng buồn ngủ của bé vang lên.

"Chưa tỉnh ~"

Nói xong hai chữ, bé đang mở mắt ngay lập tức nhắm lại, thậm chí còn có tiếng ngáy nhỏ khò khè.

Người nhà họ Hoắc: "......"

Ánh mắt bé gái kia lại bỗng nhiên thay đổi, biến thành hung ác tham lam giống như trước đó.

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần đều có thể nhìn thấy rõ ràng: "......"

Hoắc tư Thần vô thức hô gọi bánh bao sữa: "Tể Tể, thứ quỷ kia bắt nạt anh ba!"

Bánh bao sữa mở mắt lần nữa, vẫn ánh là ánh mắt vô thần, tĩnh mịch băng lãnh giống như vực sâu.

Bé gái lại lần nữa lật mặt, hướng bánh bao sữa lấy lòng cười cười.

Bánh bao sữa lại nhắm mắt lại.

Bé gái lại tiếp tục lần thứ ba dùng ánh mắt hung hãn âm lãnh lại tham lam nhìn về phía Hoắc tư Thần.

Hoắc tư Thần ngao một tiếng: "Tể Tể, nó lại muốn bắt nạt anh ba~~~"

Bánh bao sữa lần thứ ba mở mắt, anh mắt vô thần không có tiêu cự đầy lệ khí cuồn cuộn.

Cô bé nắm chặt tay phát ra tiếng kêu nhỏ.

Khi bánh bao sữa nhìn tới thì lại lộ ra một nụ cười vô cùng nịnh nọt và khiêm tốn.

Bánh bao sữa giống như có chút bực bội, bất mãn hừ hừ một tiếng, nhắm mắt lại ở trên lưng Hoắc Tư Cẩn tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.

Nhưng chính vào giờ khắc này!

Cô bé kia chờ đúng thời cơ cấp tốc nhào về phía Hoắc tư Thần.

Tốc độ cực nhanh, Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước đều nhìn thấy nhưng không kịp phản ứng.

“Tư Thần!"

Đồng thời còn có tiếng của bánh bao sữa vang lên, giọng nói có vẻ tức giận.

"Không dừng lại đúng không?"

Theo âm thanh vang lên của bánh bao sữa, còn có sự tấn công mạnh mẽ bộc phát ra, cô bé kia hét lên tiếng kêu thảm thiết thê lương.

"A!"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần, cả ba anh em đều là lần đầu tiền nhìn thấy bánh bao sữa há miệng trực tiếp hút con ma hung hãn kia vào trong miệng nhỏ của mình.

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "......"

Bánh bao sữa thì đã nhắm mắt lại tiếp tục nằm ở trên lưng anh cả ngáy o o, thậm chí còn chẹp chẹp cái miệng nhỏ.

Hoắc tư Thần nuốt một ngụm nước bọt.

"Tể Tể, ăn ngon không?"

Đáp lại hắn là tiếng rì rầm nho nhỏ của bánh bao sữa.

"Hô! Hô! Hô......~"

Hoắc tư Thần: "......"

Hoắc Tư Tước cũng kinh ngạc: "Cho nên Tể Tể là...... Tỉnh hay không tỉnh?"

Trực giác của Hoắc Tư Cẩn nói cho hắn biết: "Không tỉnh, chắc là bản năng phản ứng như vậy."

Hoắc tư Thần không tin, nhẹ nhàng chọc chọc gò má của bánh bao sữa béo múp míp.

"Tể Tể?"

"Tể Tể?"

......

"Hô! Hô! Hô ~~~"

Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm không hiểu nhìn mấy anh em: "Tể Tể rất buồn ngủ, mấy cháu sao lại muốn gọi bé dậy?"

Hoắc tư Thần: "Sợ em ấy tiêu hóa không tốt!"

Dù sao kia là con ma nha!

Hoắc tư tước: "Sợ bé ăn quá nhiều!"

Dù sao vừa rồi quỷ khí dày đặc như vậy, lại còn rất nồng nặc làm cho cả khoang tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón.

Hoắc Tư Cẩn: "Sợ bé...... Ăn không đúng đồ ăn."

Tể Tể vẫn còn đang ngủ say, cái con ma kia nhiều lần làm bé mở to mắt, hắn cảm thấy Tể Tể thật ra là đang ngủ, mở mắt là bởi vì bản năng cảm nhận được âm khí hung hãn, muốn bảo vệ bọn hắn.

Kết quả cuối cùng bởi vì phiền, cho nên trực tiếp đem thứ quỷ kia nuốt vào.

Hoắc Trầm Huy cùng Hoắc Tư Lâm: "...... Buổi sáng ăn điểm tâm, Tể Tể mặc dù ăn nhiều, nhưng bây giờ đã ba giờ rồi, chắc cũng tiêu hóa hết rồi còn gì?"

Hoắc Tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần: "......"

Ba anh em đang nghĩ không biết nên giải thích như thế nào thì thấy hành khách kích động hô lên.

"Vừa rồi máy bay luôn hạ xuống, bây giờ hình như là lại bay lên cao!"

"Đúng! Chắc là khôi phục bình thường rồi?"

"Vừa rồi suýt chút nữa thì bị hù chết!"

"Ta cũng thế!"

......

Tiếp viên bị ngã trên hành lang được hai vị khách ở hai bên đỡ đứng dậy, ba người không cẩn thận đụng phải đứa nhỏ trong ngực người phụ nữ đang mặt mũi tràn đầy nước mắt, sắc mặt liền thay đổi.

Trong đó một người nhát gan hoảng sợ kêu lên.

"Đứa nhỏ này...... Làm sao lại lạnh như vậy? Chẳng lẽ không còn sống thật?"

Một vị khác hành khách vội vàng gật đầu: "Đúng là rất lạnh, không giống người sống."

Nhân viên phục vụ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt mặc dù trắng bệch, nhưng vẫn duy trì bản năng nên có của nghề nghiệp.

"Mọi người đừng nóng vội, tôi lập tức báo cáo tiếp viên trưởng."

Dù là tiếp viên phục vụ tận lực trấn an hành khách, nhưng vẫn có một bộ phận hành khách rất bất mãn.

"Trước đó cậu bé kia không phải nói, đứa bé kia chết đã nửa giờ!"

"Thật đen đủi! Chúng ta lại cùng người chết ngồi cùng một khoang máy bay!"

"Đừng nói nữa, đứa nhỏ chết rồi, trách nhiệm lớn nhất phải là người mẹ, đều cùng ở một chỗ với bé mà con bé chết khi nào mà cũng không biết!"

......

Các hành khách lao nhao, người phụ nữ ôm bé gái khóc đến ngất đi.

Mà máy bay không lâu sau đó cũng bay đến Vận Thành, bên trong một tòa biệt thự ven biển, có một người nam nhân hơn ba mươi tuổi dáng người gầy gò ngồi xếp bằng chân trên đệm, mở choàng mắt, phun ra một ngụm máu lớn.

Hứa Dao cùng vương Ngọc Linh đứng ở bên cạnh hắn thần sắc đại biến.

"Hải đại sư, ngài sao vậy?"

Người nam nhân gọi là Hải đại sư thống khổ che ngực, khuôn mặt bởi vì phản phệ mà đau đến gần như vặn vẹo.

Hai tay của hắn chống xuống đất đứng lên: "Đối phương quá lợi hại, các ngươi mời vị cao minh khác đi!"

Không đợi Hứa Dao nói, Hải đại sư loạng choạng đứng dậy đi ra ngoài.

Hứa Dao vội ngăn lại hắn: "Hải đại sư, đến ông còn không đối phó được, chúng ta còn có thể đi đâu đi tìm đại sư a? Ngài yên tâm, chỉ cần có thể diệt trừ con quỷ kia, giá cả thế nào cũng được!"

"Đúng không cô?"

Vương Ngọc Linh cũng gật đầu theo: "Đúng!"

Hải đại sư khoát khoát tay, lau máu trên khóe miệng.

"Không phải vấn đề tiền, mà là các ngươi trêu chọc phải con quỷ quá mạnh, ta căn bản không phải đối thủ của nó."

Khôi lỗi lợi hại nhất trên tay hắn thế mà bị xử lý mất rồi, hắn còn bị phản phệ, xuất đạo nhiều năm, hắn chưa bao giờ từng gặp phải tình huống này.

Tiền rất quan trọng nhưng mà cũng phải có mệnh để tiêu a!

Vương Ngọc Linh có chút tuyệt vọng: "Hải đại sư, cầu xin ngài chỉ cho chúng ta con đường sáng, con gái của tôi mới tám tuổi, liền bị con quỷ kia quấy nhiễu, như thế này......"

Hải đại sư nhìn về phía Hoắc An An đang ngồi ở góc đằng kia sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt, trong lòng động lòng trắc ẩn.

"Chùa Long Hoa ở ngoại thành mới tới một vị đại sư, các ngươi có thể đi thử vận may xem sao."

Hoắc An An đang lo sợ bất an, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng của hệ thống nhắc nhở.

【 Nghe hắn, đi chùa Long Hoa! Ở đó có boSS!】