Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 115: Yêu Ma Quỷ Quái Không Chỉ Đáng Sợ Mà Còn Độc Ác




Ba cha con trong phòng khách đều nghe thấy giọng nói hét lên, ba người đều rất dễ dàng nhận ra được đó là ai.

Hoắc Tư Cẩn thoáng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn nhìn ra phía ngoài, bầu trời đang nắng gắt, khóe miệng nhẹ nhếch lên rất khó có thể nhận ra nếu không để ý kỹ.

Nụ cười cực mỏng rất nhanh lại biến mất.

Khi quay mặt đối diện với cha thì thu liễm cực nhanh, lại bảo trì thái độ đạm mạc lạnh lùng vốn có giống như cha của mình.

Hắn đang nghĩ đến vẻ mặt của cha khi cô Vương Ngọc Linh từ bên ngoài tiến vào sẽ thế nào.

Vương Ngọc Linh mang theo Hứa Dao, nổi giận đùng đi đến.

Người còn chưa có bước vào đại sảnh, đã lớn tiếng hô gọi bánh bao sữa.

Hoắc trầm Lệnh thần sắc vốn dĩ đã lạnh lùng lại càng trở nên lạnh lẽo hơn, thậm chí không đợi vương Ngọc Linh bước vào phòng khách, trực tiếp phân phó La quản gia cách đó không xa.

"Đuổi cô ta ra ngoài!"

Giống như cảm thấy làm như thế còn chưa đủ, Hoắc trầm Lệnh lại chán ghét bổ sung thêm một câu.

"Từ nay về sau, nếu cô ta dám bước vào Hoắc thị trang viên nửa bước thì trực tiếp ném ra ngoài!"

La quản gia cầu còn không được: "Vâng!"

Dám ở nhà của tiểu thư mà hô to gọi nhỏ để tiểu thư Tể Tể của hắn “cút ra ngoài”, ở đâu ra mặt mũi thế?

Vương Ngọc Linh vừa tới cửa biệt thự, bỗng nhiên xuất hiện một nhóm bảo an của trang viên ngăn lại.

Một người trong nhóm bảo an lãnh khốc lên tiếng: "Cô Vương, ông chủ mời cô đi ra ngoài!"

Vương Ngọc Linh đang giận giữ nghĩ rằng mình nghe lầm.

"Anh nói ai bảo tôi đi? Trợn to mắt chó của mấy người mà nhìn cho rõ ràng, tôi là vợ của Hoắc Trầm Huy! Là chị dâu của ông chủ Hoắc nhà các anh!"

Một người bảo an khác trực tiếp hơn, giữ lại cánh tay của cô ta kéo người lôi ra bên ngoài.

Con ngươi Vương Ngọc Linh trừng lớn, cảm thấy như là ảo giác.

Đến lúc kịp phản ứng lại thì kịch liệt giãy dụa, vừa giãy dụa vừa chửi ầm lên, toàn bộ tu dưỡng của Hoắc Đại phu nhân toàn bộ cho chó ăn.

"Thả ta ra! Các ngươi lại dám đối bản phu nhân làm như thế, ta sẽ để các ngươi chết không yên lành!"

"A a a...... Các ngươi dám đối với ta như vậy, Hoắc trầm Lệnh biết nhất định sẽ đuổi các ngươi ra khỏi trang viên!"

Một người bảo an lên tiếng: "Cô Vương, rất xin lỗi, chính là ông chủ yêu cầu chúng tôi đưa cô ra ngoài!"

Thấy vệ sĩ đến gần, Hứa Dao theo bản năng đi về phía cổng trang viên cũng nghe được lời nói của bảo an, cô liền lộ ra vẻ mặt thì ra là như vậy.

Cô đã suy đoán Hoắc trầm Lệnh chắc là đang ở trong trang viên.

Dù sao trước đó ở câu lạc bộ phát sinh chuyện thì Minh Tể Tể cũng ở đó.

Nhìn Hoắc trầm Lệnh để ý Minh Tể Tể như vậy thì khi con bé đó về lại Hoắc thị trang viên, thì chắc chắn Hoắc trầm Lệnh cũng ở trang viên.

Nhưng mà nói cho cô, cô cũng không tin, căn bản nghe không lọt tai lời khuyên của mình, nói thế nào cũng phải đòi lại công bằng.

Không!

Nói đúng ra thì chính là cô Vương muốn giúp con gái mình đòi lại công lý khi bị quỷ hù dọa ở câu lạc bộ, bây giờ vẫn còn đang “nói nhảm lung tung” trong bệnh viện để điều trị.

Kết quả đâm vào họng súng.

Vương Ngọc Linh nghe thấy là ông chủ Hoắc ra lệnh để bọn họ đưa các cô đuổi đi ra ngoài, trong nháy mắt ngậm miệng.

Nhưng cũng chỉ ngậm miệng trong một thoáng thất thần, sau đó lại bắt đầu gào khóc.

Tu dưỡng bao nhiêu năm đều bị cô ta triệt để ném cho chó ăn.

Vừa kêu khóc, vừa lấy điện thoại di động ra gọi video cho Hoắc Trầm Huy.

Video kết nối, Hoắc Trầm Huy còn chưa lên tiếng, thì cô đã gào khóc cáo trạng.

"Hoắc Trầm Huy anh xem đi, đây chính là em trai tốt mà anh luôn miệng nói a! Nào có chú em nào mà lại đối với chị dâu mình như thế này không...... Ô ô ô......"

Hoắc Trầm Huy: "......"

Hoắc Trầm Huy luôn luôn nhu hòa nhưng lúc này thần sắc lại trở nên u ám một cách rõ ràng, lạnh lùng mở miệng.

"Chờ một chút, anh lập tức đến!"

Vương Ngọc Linh vui vẻ trở lại, vừa mới khóc xong lại có thể cười ngay lập tức.

"Được!"

Video cúp máy cũng là lúc Vương Ngọc Linh bị bảo an vứt xuống cửa chính trang viên.

Hứa Dao vội vàng tới đỡ: "Cô, hay là chúng ta đi về trước đi, chú Hoắc đang ở nhà chúng ta chiếm không được cái gì tốt đâu."

Vương Ngọc Linh lắc đầu, vừa hận vừa giận.

"Không! Chồng cô rất nhanh sẽ tới đây!"

Hứa Dao sửng sốt một chút, lại cảm thấy có được hi vọng.

"Thật?"

Vương Ngọc Linh gật đầu: "Cô vừa gọi video, chú cháu tận mắt thấy cô bị bảo an của trang viên lôi ra đây, nếu như hắn còn là nam nhân, tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện vợ của mình bị em trai bắt nạt như thế!"

Hứa Dao thực tình tán thưởng: "Vẫn là cô lợi hại!"

Hoắc Trầm Huy đến rất nhanh, không đến 15 phút đã nhìn thấy người tới.

Hắn chạy siêu xe tốc độ cực nhanh, màu đỏ chót lại càng nổi bật lên làn da trắng muốt của hắn.

Hứa Dao nhìn đến trợn cả mắt lên khi nhìn thấy chiếc xe màu đỏ chót kia, siêu tốc độ.

Vương ngọc Linh nhìn thấy chồng mình lái chiếc xe đắt tiền nhất và tốt nhất trong ga ra để giúp cô trút giận, rất vui vẻ nên đã bỏ qua biểu hiện có phần bất thường của Hoắc Trầm Huy.

"Trầm Huy, anh tới rồi."

Hoắc Trầm Huy lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái: "Ta đi vào một chuyến, hai người ở chỗ này chờ đi."

Vương Ngọc Linh không muốn.

"Chúng ta đi vào cùng nhau."

Lần đầu tiên Hoắc Trầm Huy cúi xuống uy nghiêm nhìn chằm chằm vợ mình với vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

"Ta nói, hai người ở chỗ này chờ!"

Vương Ngọc Linh: "......"

Hứa Dao vội vàng gật đầu: "Vâng, chú, cháu cùng cô ở đây."

Hoắc Trầm Huy nhìn cũng không thèm nhìn, hướng về phía người canh giữ ở cửa chính gật đầu, đem chìa khóa xe ném cho một người trong đó.

"Đây là xe của ông chủ các ngươi, lái về nhà để xe đi."

"Vâng!"

Vương Ngọc Linh sắc mặt đại biến: "Trầm Huy?"

Hoắc Trầm Huy không nhìn lại, thân ảnh chậm rãi biến mất trong trang viên rộng rãi có rất nhiều cây cối xanh biếc rải rác ở bên trong.

Vương Ngọc Linh đen mặt, vội vã đuổi theo, nhưng lại bị hai bảo an ngăn lại, căn bản không vào được, tức giận đứng nguyên tại chỗ dậm chân bình bịch.

"Hoắc Trầm Huy!"

Không có ai đáp lại.

Hứa Dao nhìn thấy hết thảy, tâm chùng xuống.

Chú rõ ràng đã thay đổi.

Hoắc Trầm Huy đã đi đến phòng khách của biệt thự.

Hắn đầu tiên nhìn cũng không phải là khuôn mặt lạnh người khác chớ tới gần của em trai Hoắc trầm Lệnh, cũng không phải hai đứa cháu đang ngồi, mà là bánh bao sữa.

Kết quả tìm một vòng, không thấy người đâu.

Hoắc Trầm Huy trong lòng dâng lên lo lắng.

"Trầm Lệnh, Tể Tể cùng tư Thần đâu? Có bị thương hay không?"

Hắn không rõ lắm về những gì đã xảy ra trong hội quán, nhưng Tể Tể đã ở đó vào thời điểm có chuyện xảy ra. Lúc này Tư Cẩn cùng Tư Tước đều ở đây, tư Thần cùng Tể Tể lại không thấy, hắn lo lắng có việc gì đó đã xảy ra với hai đứa nhỏ.

Hoắc trầm Lệnh híp mắt, thần sắc không rõ nhìn chằm chằm vào anh trai.

"Anh không phải giúp Hoắc An An đến đòi công đạo sao?"

Hoắc Trầm Huy vô lực cười cười, lại có chút ngại ngùng xấu hổ.

"Làm sao có thể? Mặc dù anh chỉ gặp qua Tể Tể một lần, nhưng Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, trong mắt chính là sự thuần khiết, Tể Tể đáng yêu lại ngây thơ như thế, lần này An An nằm viện, khẳng định cùng Tể Tể không quan hệ."

Hoắc Trầm Huy lại không biết, lần này đúng là cùng bánh bao sữa có quan hệ.

Đáng tiếc bánh bao sữa đang ở trên lầu nằm ngáy o o, không biết bác đã tới.

Hoắc trầm Lệnh sắc mặt vẫn y nguyên lạnh lùng, chỉ là khí tràng lạnh lẽo đã phai nhạt đi một chút.

"Tể Tể cùng tư Thần rất tốt, đều ở trên lầu nghỉ ngơi."

Hoắc Trầm Huy muốn đi xem, nhưng nhìn biểu hiện kia của Hoắc trầm Lệnh, lời ra đến khóe miệng lại cố gắng nhịn xuống.

Hoắc trầm Lệnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: "Còn có việc gì sao?"

Hoắc Trầm Huy: "...... Nói với cậu một tiếng, chiếc xe trước đó cậu đậu ở nhà cũ không mang đi, chiếc xe thể thao ấy anh mang trả lại cho cậu."

Hoắc trầm Lệnh nhíu mày: "Xe kia là em đưa quà sinh nhật tuổi ba mươi cho anh."

Hoắc Trầm Huy trong lòng mềm mại, trên mặt lộ ra nụ nười hạnh phúc đã lâu không có.

"Biết rồi, nhưng mà thái độ hiện tại của mẹ con Ngọc Linh cùng An An...... Chuyện con nhỏ quan trọng hơn, anh sẽ để Tư Lâm ở bên này. Lúc nào Tư Lâm muốn đến thì anh để nó đến tìm em hoặc là mấy đứa Tư Cẩn, Tư Tước đấy."

Hoắc trầm Lệnh mím môi: "Được!"

Hoắc Trầm Huy nghĩ đến những lời nói của An An lúc ở bệnh viện, nhất thời nhịn không được lo lắng.

"Trầm Lệnh, Tể Tể không có việc gì chứ? Mặc dù con bé có mắt âm dương, nhưng mà nghe nói những thứ đó, đặc biệt thích mấy người có mắt âm dương, có thể nhìn thấy bọn chúng giống Tể Tể, Tể Tể có thể sảy ra chuyện nguy hiểm hay không?"

Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước trăm miệng một lời: "Sẽ không!"

Hoắc trầm Lệnh rất hài lòng với các con trai của mình khi đối với em gái đều giữ gìn cưng chiều như thế.

Hắn rốt cục lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng"Ân" một tiếng.

Hoắc Trầm Huy chấn kinh: "Hả? Con bé cũng không thể so với ông Bạch hoặc là Minh Tư lợi hại hơn chứ?"

Hắn nhớ kỹ lúc Minh Tư còn bé, bởi vì sinh ra đã có mắt âm dương, được cụ Bạch luôn mang bên người tự mình giáo dưỡng, vì người truyền thừa tâm linh của Bạch gia, cũng là vì bảo vệ sinh mệnh nhỏ còn non nớt mong manh.

Ma quỷ không chỉ có kinh khủng đáng sợ mà còn hung ác!