Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 112: Thay Cái Đầu Được Không




Bánh bao sữa lắc cái đầu nhỏ giống như trống lúc lắc.

"Không có không có, anh cả của Tể Tể cùng anh Minh Tư rất thông minh!"

Hoắc Tư Cẩn cùng Bạch Minh Tư thông minh khéo léo chuyển lực chú ý của mình, tận lực để cho mình không để ý đến nhóm của mấy đứa trẻ.

Bạn nhỏ Lý Hưng Dương thổn thức một tiếng, lại vui vẻ trở lại.

"Vậy là tốt rồi! Nếu đầu có vấn đề thì thật quá đáng thương."

Chu khả Khả hiển nhiên cũng nhận biết anh trai của bạn nhỏ Lý Hưng Dương: "Đúng vậy, Anh Mục Dương rất đáng thương."

Hùng Tiểu Quân cũng ủ rũ theo: "Chữa trị mãi cũng không hết."

Bánh bao sữa thử hỏi: "Vậy..... Thay cái đầu được không?"

Hoắc Tư Cẩn cùng Bạch Minh Tư vẫn đang tận lực không nghe chuyện của bọn nhỏ: "......" // kkk

Hai người bị câu nói của bánh bao sữa làm cho kinh sợ suýt nhảy tới mà giải thích cùng các bé.

Thay cái đầu!

Tể Tể coi đứa nhỏ nào cũng giống bé a!

Chu khả Khả lập tức lắc đầu: "Khẳng định không được! Người không có đầu liền chết!"

Bạn nhỏ Lý Hưng Dương cũng giải thích: "Chết chính là cái gì cũng không có, sẽ không còn được gặp lại cha mẹ!"

Hùng Tiểu Quân là fand cuồng của Chu khả Khả khẳng định lại: "Đúng! Người không có đầu liền chết!"

Bánh bao sữa nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút: "Vậy thay người đi?"

Chu khả Khả, Lý Hưng Dương cùng với Hùng Tiểu Quân đồng thời cùng nhau lắc đầu: "Không được! Đều giống nhau thôi, kể cả là người lớn hay trẻ con! Thay thì là chết, chết thì chính là không được gặp cha mẹ nữa."

Bánh bao sữa: "Không! Tể Tể vẫn có thể nhìn thấy cha, cha của Tể Tể vẫn ở Địa phủ."

Bạch Minh Tư nghĩ có nên ngăn cản bánh bao sữa nói hay không, Hoắc Tư Cẩn bất động thanh sắc lắc đầu.

Bọn trẻ nói chuyện phiếm, hơn nữa còn là chuyện Địa Phủ linh tinh, hắn dùng cách nghĩ của người bình thường thì tuyệt đối không có người nào sẽ tin.

Nếu như không phải hắn đã biết sự đặc biệt của bánh bao sữa, cũng biết bí mật của bé, bây giờ khi nghe được những lời nói vừa rồi thì hắn chắc chắn sẽ cưng chiều cười cười, và chỉ coi là lời của trẻ con mà thôi.

Bạch Minh Tư cẩn thận suy nghĩ lại ý của Hoắc Tư Cẩn mới hiểu, cũng thu tại tâm muốn ngăn cản bánh bao sữa, cùng Hoắc Tư Cẩn đi đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống, khoảng cách không xa chỗ bọn trẻ chơi đùa.

Cách đó bốn năm mét, Hùng Huệ An đang giậm giậm chân giận dữ.

Cuối cùng, cô trực tiếp giơ cổ tay lên, dùng chiếc đồng hồ trên cổ tay gọi điện thoại cho anh trai Hùng Hiểu Thành để tố cáo, chờ anh Hùng Hiểu Thành tới giúp cô báo thù.

Lúc Hùng Huệ An gọi điện thoại cáo trạng thì ở trong hồ bốn đứa nhỏ đang tranh luận chuyện “Không có đầu còn có thể sống hay không " rất hăng say.

Bọn trẻ nói chuyện quanh co lòng vòng một lúc, tâm tính còn chưa ổn định để giữ vững lập trường, cuối cùng kết thúc bằng việc Lý Hưng Dương đề nghị đến nhà gặp anh trai mình, bốn đứa nhỏ nhanh chóng từ bể bơi trèo lên bờ rời đi.

Chờ Hùng Huệ An nói chuyện điện thoại xong chuẩn bị đi khoe với em trai và Minh Tể Tể thì phát hiện em mình còn có Minh Tể Tể không thấy đâu nữa.

"Hùng Tiểu Quân?"

Dì giúp việc thấy cô bé hô gọi tiểu quân thì vội vàng giải thích.

"Tiểu thư, thiếu gia cùng tiểu thư Khả Khả cùng nhau đi tới nhà họ Lý để thăm cậu cả nhà họ Lý rồi."

Hùng Huệ An nhíu mày: "Làm sao tự nhiên lại đi tới nhà họ Lý?"

Dì trông trẻ nghe thấy cũng như rơi vào sương mù, vì căn bản dì cũng không để ý những lời nói của các bạn nhỏ ở trong lòng, nên từ ái giải thích.

"Chắc là mang mấy bạn mới quen đi thăm anh cả thôi."

Hùng Huệ An hừ một tiếng: "Đi cũng tốt, tự mình chơi vui hơn!"

Ở bên đây, Hoắc Tư Cẩn lái xe còn Bạch Minh Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Chu khả Khả, Lý Hưng Dương, Hùng Tiểu Quân cùng bánh bao sữa bốn bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau, đằng sau còn đi theo hai chiếc xe khác, một chiếc là Chu gia, một chiếc là nhà họ Lý, từ khu vui chơi đi thẳng hướng nhà họ Lý.

Nhà họ Lý ở gần nhà cũ của nhà họ Hoắc, cùng thuộc một khu biệt thự, nhưng mà vị trí nhà họ Lý ở giữa khu biệt thự, mà nhà cũ Hoắc gia thì lại ở tận bên trong chỗ sâu nhất khu cũng là biệt thự có vị trí cùng cảnh sắc xung quanh là tốt nhất.

Khi đến cửa nhà họ Lý, Hoắc Tư Cẩn, Bạch Minh Tư là lớn nhất, cùng với mấy đứa bé cho nên bọn hắn thay thế nói chuyện với quản gia nhà họ Lý.

Lý gia quản gia nghe thấy là người nhà họ Hoắc, nhìn kỹ lại diện mạo Hoắc Tư Cẩn, thái độ càng cung kính hơn.

"Thì ra là cậu cả nhà họ Hoắc, cậu chờ một lát, tôi lập tức gọi điện cho ông chủ nhà tôi. "

Hoắc Tư Cẩn khoát khoát tay: "Không cần, hôm nay chủ yếu là đưa em gái cháu đến nhà bạn chơi một chút thôi."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, thì bánh bao sữa đã được Chu khả Khả nắm tay dẫn đi theo Lý Hưng Dương cùng với Hùng Tiểu Quân lạch bạch đi lên lầu hai.

Phòng của Lý Mục Dương ở phía đông trên lầu hai, ánh sáng trong phòng rất tốt, cũng rất lớn.

Cả phòng bố trí rất ấm áp, rộng rãi thoáng mát.

Lúc mấy đứa nhỏ đi vào thì Lý Mục Dương đang chơi tháo dỡ một người máy nhỏ.

Lý Hưng Dương chạy tới: "Anh, em mang bạn mới về nhà chơi này, em ấy gọi là Minh Tể Tể, là bạn của Chu khả Khả và Hùng Tiểu Quân nữa."

Lý Mục Dương đã chín tuổi, nhưng trí não phát triển chỉ ngang với đứa trẻ ba bốn tuổi.

Nghe được thanh âm của em trai, vui vẻ đứng lên, ôm chặt lấy Lý Hưng Dương giống như núi thịt nhỏ.

"Hưng Dương, em về rồi à! Anh rất nhớ em."

Lý Hưng Dương cũng ôm lấy anh trai Lý Mục Dương: "Anh, em cũng nhớ anh, cho nên em mang bạn mới về chơi nè, anh ơi, đây là Tể Tể bạn mới của em."

Bánh bao sữa tiến lên một bước, quan sát tỉ mỉ anh trai của Hưng Dương.

Nhìn thoáng qua một chút thì bé liền nhìn ra vấn đề.

" Anh Hưng Dương, anh của anh không có bệnh ở đầu, anh ấy chỉ là hồn phách không đầy đủ, tìm về là được rồi, cũng không cần phải đổi đầu đâu."

Lý Hưng Dương sửng sốt: "Đầu anh ấy không có bệnh?"

Bánh bao sữa khẳng định gật đầu: "Khẳng định không có, Tể Tể không có nhìn lầm đâu."

Chu khả Khả: "Thế nhưng mà Tể Tể, cô chú Lý đều nói anh Mục Dương Anh là vì bị ngã, đập đầu xuống sau đó mới biến thành thế này, hồn phách không đầy đủ là có ý gì?"

Bánh bao sữa: "uhmmm...... Chính là...... Khả năng lúc ngã bị dọa cho sợ quá, làm cho hồn chạy mất, biến thành ma quỷ đi lang thang rồi!"

Hùng Tiểu Quân: "Ma quỷ? Giống như trên ti vi phim ma nói sao?"

Bánh bao sữa chưa xem ma quỷ trong ti vi, nhưng bé đã nhìn thấy trong hiện thực vô số ma quỷ trên đời rồi.

Nghĩ nghĩ, cảm thấy chắc là cũng không khác lắm, thế là gật gật đầu.

"Có lẽ vậy!"

Hùng Tiểu Quân không bình tĩnh: "Tể Tể, thật sự có ma sao?"

Bánh bao sữa lần này gật đầu nhanh chóng hơn, cũng rất chắc chắn.

"Có a!"

Nếu như không phải biểu lộ trên mặt của Hùng tiểu Quân nhìn rõ sự sợ hãi, dựa theo tính tình của bánh bao sữa chắc bé sẽ mở mắt âm dương cho mấy đứa nhỏ luôn rồi.

Cũng may có vết xe đổ của anh ba, bánh bao sữa kiểm soát tốt bản thân để không làm như vậy nữa.

Hùng Tiểu Quân chạy sát đến bên Chu Khả Khả ở bên cạnh, thân thể to hơn bánh bao sưa nhưng mất kiểm soát run rẩy.

"Chu Khả Khả, tớ sợ ~~~"

Chu khả Khả ghét bỏ đẩy hắn một cái: "Tể Tể nói đùa mà cậu cũng tin!"

Bánh bao sữa: "Là thật!"

Lý Mục Dương nhìn bánh bao sữa, hắn so với em trai Lý Hưng Dương mặc dù lớn mấy tuổi, nhưng thân thể gầy gò hơn, ngũ quan hình dáng nhu hòa, nhìn rất soái khí đẹp trai.

Lúc nhìn thấy bánh bao sữa thì trong nháy mắt đôi mắt sáng lên, buông em trai ra lại ôm lấy bánh bao sữa vào trong ngực.

"Tể Tể thật đáng yêu!"

Lúc mà bánh bao sữa được anh Mục Dương ôm lấy thì trong nháy mắt bé liên đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm ở mi tâm của anh, dùng tốc độ nhanh nhất gọi hồn, truy tung, sau đó tìm được một hồn phách của Mục Dương đang phiêu đãng bên ngoài.

Hồn phách kia tựa hồ bị thứ gì đó định trụ, đứng nguyên tại chỗ đảo quanh, thần sắc mê mang.

Bé nhắm mắt lại, dùng tối nghĩa minh ngữ uy nghiêm cường thế mở miệng.

【 Hồn, trở về! 】

Cùng lúc đó, cửa phòng bị người nào đó đẩy ra, cô chú Lý vội vàng gấp trở về cảm thấy bên người có một luồng gió lạnh thổi qua, ngay sau bọn họ là đạo sĩ cầm cây phất trần dài chạm đến cả mặt đất.

Trong phòng gió nổi lên vù vù, đạo sĩ dởm nhìn thấy một luồng âm khí hội tụ, kéo dài từ bên trong phòng xuyên qua cửa sổ bay đến không biết nơi nào, âm khí cuồn cuộn giống như tùy thời có thể hành động, dường như một giây sau liền sẽ gầm thét đánh tới phía hắn.

Cảm thấy âm khí kinh khủng như sắp dọa đến, hắn quát to một tiếng, quay đầu liền bỏ chạy.

"Có quỷ a!"

Cô chú Lý: "......"

Bọn nhỏ: "......"