Minh Vương Độc Phi

Chương 28: 28: Đi Cùng Ta Cả Cuộc Đời Được Không





Trong Ngự thư phòng, không ai biết Âu Dương Hạo và Tần Cảnh Hạo nói những gì, chỉ biết là, Âu Dương Hạo ở trong Ngự thư phòng suốt hai canh giờ mới ra, lúc đi ra thì hai hàng lông mày cau chặt.
Đêm khuya, Âu Dương Hạo mới từ trong cung trở về Tướng phủ, sáng sớm hôm sau, một thánh chỉ được đưa đến phủ Chiến Vương, Hoàng Thượng sẽ đích thân tới phủ Chiến Vương để làm chủ hôn cho Chiến Vương.

Tin tức này nhất thời truyền khắp Kinh thành, tiền cược lại tăng lên gấp mấy lần.
Bắt đầu từ đêm qua, ngoài Khóa Xuân các đã được gia tăng không ít thủ vệ, trong Tướng phủ, Lí Ngọc Cầm cũng bắt đầu chuẩn bị cho Âu Dương Thiển Thiển xuất giá.
“Lão gia, vì sao Thánh Thượng lại đột nhiên quyết định làm chủ hôn cho Chiến Vương?”
Năm năm qua, dường như Thánh Thượng đã lãng quên sự tồn tại của phủ Chiến Vương, vì sao lại đột nhiên đến phủ Chiến Vương?
“Ngọc Cầm, sao ta có thể đoán được ý của Thánh Thượng? Chuẩn bị cho Thiển Thiển xuất giá, của hồi môn tăng lên thành bốn mươi tám rương, toàn bộ những thứ mà phủ Chiến Vương đưa tới đều phải đưa trở về, còn nữa, nha hoàn xuất giá theo Thiển Thiển, trừ bốn đại nha hoàn ra thì nàng không cần phải thu xếp những nha hoàn cấp thấp và ma ma khác, đến lúc đó ta sẽ tự thu xếp.”
Âu Dương Hạo nghiêm túc nói.
“Vâng, lão gia.”
Nhìn vẻ mặt của Âu Dương Hạo, Lí Ngọc Cầm cũng không dám lơ là, nhưng mà bốn mươi tám rương của hồi môn quả thật khiến Lí Ngọc Cầm nhịn không được mà nhíu mày nhưng không dám nói gì thêm.
Vàng bạc châu báu cũng được, vải vóc tơ lụa cũng được, Âu Dương Tuyết sắp sửa xuất giá, ngoài của hồi môn của Âu Dương Tuyết ra, sao Lí Ngọc Cầm lại thực sự chuẩn bị thứ gì đáng giá cho Âu Dương Thiển Thiển kia chứ, chẳng qua là làm lấy lệ cho đủ bốn mươi tám rương thôi.
Hai ngày sau sẽ là ngày xuất giá.

Âu Dương Thiển Thiển chẳng có cảm giác sắp thành thân gì cả.


Nhìn bầu trời đầy sao, cứ cảm thấy có gì đó không chân thực, nhìn những ngôi sao trên bầu trời, nàng cảm thấy vô cùng xa xôi.
Bầu trời kiếp trước cũng có đầy sao, nhìn những ngôi sao, nàng lại tự hỏi liệu hai thế giới có thông nhau hay không? Thiên văn ở thời đại này vô cùng lạc hậu, lịch sử và nền văn hóa ngàn năm của Hoa Hạ vẫn chưa thấy xuất hiện.

Nàng của thời Hoa Hạ đã chết từ lâu, chỉ còn nàng của bây giờ.

Cả kiếp trước lẫn kiếp này nàng đều chưa từng yêu ai, tuy cũng từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng giờ sắp thành thân với Nam Cung Thương mà nàng lại cứ có cảm giác không chân thật.
Âu Dương Thiển Thiển đang ngẩn người thì Nam Cung Thương đã đến gần, thấy Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời, trong ánh mắt tràn đầy buồn đau, hắn rất muốn xóa tan những buồn đau của Âu Dương Thiển Thiển, nhưng lại không biết vì sao mà nàng lại buồn đau.
“Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương chậm rãi tới gần, nhẹ giọng gọi.
“Nam Cung Thương, sao huynh lại tới đây?”
Âu Dương Thiển Thiển kinh ngạc nhìn Nam Cung Thương, trong bộ áo choàng trắng, có vẻ như Nam Cung Thương đã yếu ớt hơn ba ngày trước rất nhiều.
‘Thân thể hắn kém như vậy sao?’
“Thiển Thiển, nàng hối hận với hôn sự này sao? Nếu nàng hối hận thì ta sẽ đưa nàng rời khỏi nơi thị phi này, được không?”
Hai ngày qua, Nam Cung Thương cảm nhận được rõ ràng là sức khỏe của mình càng ngày càng kém, nếu như thật sự muốn thành thân với Âu Dương Thiển Thiển thì hắn sợ đến lúc đó sẽ liên lụy đến nàng, khiến nàng bị cuốn vào vòng xoáy đấu tranh, nếu vậy thì tại sao lại không khiến nàng rời xa kia chứ?

Sau khi nói xong, Nam Cung Thương không hề hối hận một chút nào.

Với tình cảm khác thường mà hắn giành cho Âu Dương Thiển Thiển, chẳng ngại hy sinh mọi thứ, chỉ hi vọng bảo vệ Âu Dương Thiển Thiển được bình an.
“Huynh đã cho người đem sính lễ đến, chứng tỏ huynh muốn thú ta, nếu như không muốn thì sao còn đem sính lễ đến?”
Nàng chưa từng gặp nam nhân nào phức tạp như vậy, đã đem sính lễ đến rồi, nhìn đám hộ vệ bên ngoài Khóa Xuân các, nàng biết mình đã bị cuốn vào vòng lốc xoáy rồi, hơn nữa, Thượng Quan Dao còn đang hôn mê, nàng không thể bỏ mặc Thượng Quan Dao được.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Nam Cung Thương cười khổ.
‘Ta muốn chứ, nhưng ta còn có tư cách sao? Ta còn có thể sống được đến giờ, ngay cả Bạch Nghiêu cũng nói đó là kỳ tích.’
“Thiển Thiển, ta muốn thú nàng, cho dù nàng có mục đích gì khi lấy ta thì ta đều muốn thú nàng.

Nhưng mà, ta cũng sợ ta không còn đủ thời gian cho nàng, mà lại khiến nàng bị cuốn vào trong vòng xoáy tranh đấu quyền lực.”
Trên nét mặt Nam Cung Thương tràn đầy đau đớn.
Thế giới của hắn thật vất vả mới có được một chút màu sắc, nhưng có lẽ hắn sẽ không được ngắm ánh hoàng hôn rồi.
“Đã muốn thì vì sao còn muốn ta rời đi?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương.


Nàng có thể cảm giác được thân thể Nam Cung Thương vô cùng suy yếu, tuy tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sắc mặt của Nam Cung Thương thì lại tái nhợt, nàng chưa bao giờ gặp tình huống này.
“Những năm gần đây, Tần Cảnh Hạo mơ ước phủ Chiến Vương gần như là bí mật mà mọi người đều biết, nếu ta thành thân với nàng, đến lúc đó sợ là Tần Cảnh Hạo sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng và ta, nếu không hắn đã không đích thân đến làm chủ hôn.”
Tần Cảnh Hạo tự đến làm chủ hôn, sợ là phủ Chiến Vương sẽ không được an bình, đến ngay cả bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, cũng có người của Tần Cảnh Hạo.
“Huynh nói thẳng ra như vậy, không sợ ta là người mà Tần Cảnh Hạo phái tới tiếp cận huynh sao?”
Lần đầu tiên gặp mặt, nàng cảm giác Nam Cung Thương giống như người trời, kiên cường sống sót, nhưng đến giờ phút này, nàng lại không nhìn thấu cảm xúc của Nam Cung Thương.
Rốt cuộc hắn là người thế nào, từ khi nào mà hắn đã xuất hiện trong suy nghĩ của nàng mà nàng lại không hề cảm thấy?
“Nàng không phải vậy.

Tuy suy nghĩ của Tần Cảnh Hạo rất kín kẽ, nhưng nàng tuyệt đối không để bất cứ kẻ nào lợi dụng, huống chi nàng lại là một người không thích phiền toái, không phải sao?”
Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nói.
Nếu như sinh mệnh của hắn sắp kết thúc thì hắn cũng hi vọng có thể nhìn Âu Dương Thiển Thiển lâu thêm một chút.
“Nếu vậy, vì sao không thú ta, không phải huynh nói huynh sống không còn lâu, cùng lắm thì, sau khi huynh chết, hãy giao toàn bộ tài sản của phủ Chiến Vương cho ta, coi như bồi thường, được không?”
Nam Cung Thương đã từng bị thương, nàng đã phái người điều tra, có thể sống được năm năm, sợ là đã dùng không ít thuốc quý để kéo dài tính mạng, nếu dùng một sự phiền toái để đổi lấy dược liệu quý hiếm thì có lẽ cũng không tệ.
“Được, chỉ cần nàng bằng lòng.”
Nam Cung Thương nở nụ cười, rạng rỡ như ánh chiều tà, nhưng lại cảm thấy xót xa.
“Huynh có tin là có kỳ tích không? Không biết chừng huynh có thể khỏi thì sao.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ của Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển không đành lòng, nói.

Rốt cuộc người này đã phải trải qua những gì? Sống đến bây giờ, cho dù là tươi cười, nhưng nàng vẫn cảm thấy chua xót, bất giác nước mắt chảy xuống.
“Ta tin, ta thực sự tin rằng sẽ có kỳ tích, ta sẽ không bỏ rơi nàng, đi cùng ta cả cuộc đời, được không?”
Những lời của Âu Dương Thiển Thiển dường như khiến Nam Cung Thương cảm thấy nên tin tưởng vào kỳ tích, dù là sẽ rất hư vô mờ mịt.
“Ta rất sợ phiền toái, cũng có lòng tham, còn có mục đích khác nữa, huynh có chắc chắn không?”
Lời của Nam Cung Thương khiến Âu Dương Thiển Thiển hiểu rõ, người ta sống cả đời không phải là cần dứt khoát hay sao? Nàng không ghét Nam Cung Thương, thậm chí còn hơi thích hắn, trong lòng cảm thấy.
‘Có lẽ như vậy cũng không tệ.’
“Được, hai ngày sau, ta sẽ tự tới thú nàng.”
Nam Cung Thương khẽ cười rồi nói, nụ cười tươi như ánh sáng mùa xuân, khiến người ta cảm thấy an lòng.
Hắn tùy hứng, cho dù là tùy hứng, hắn cũng sẽ không buông tay.
“Cả đời này chỉ thú một mình ta, nếu có thể làm được, thì ta sẽ đến, còn nếu như không làm được…”
Âu Dương Thiển Thiển sinh ra ở Hoa Hạ, không thể nào chấp nhận được cảnh thê thϊếp hàng đàn như Vương triều Nhật Diệu, nếu Nam Cung Thương không thể làm được thì giữa bọn họ chẳng qua chỉ ôm mục đích của mình mà bái đường thành thân thôi, đến khi đạt được mục đích rồi thì đường ai nấy đi.
“Nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”
Nam Cung Thương không chờ Âu Dương Thiển Thiển hỏi lại đã lập tức trả lời.
Hắn nhìn Âu Dương Thiển Thiển, có lẽ hắn cũng có một chút vị trí trong lòng nàng, giờ phút này, như thế là đủ rồi.
Sau khi Nam Cung Thương rời đi, Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời, nở nụ cười nhàn nhạt.
‘Nam nhân này không tệ, có lẽ đây là lựa chọn đáng giá.’