Minh Uyên

Chương 62: Phiên ngoại: vũ văn nghiêu




Vũ Văn Nghiêu cảm thấy may mắn nhất cuộc đời mình là gặp được Tiểu bạch si Mặc Giác, nhưng không may nhất cũng là gặp được Mặc Giác đại ngu ngốc này.

Sinh tại phú gia, tuy từ bé Vũ Văn Nghiêu đã tang phụ tang mẫu, nhưng vẫn có thúc thúc rất thương y, quan hệ với các đường huynh đệ cũng không tồi, nhưng thiên tính lạnh lùng nên y không am hiểu cách biểu đạt tình cảm.

Lúc sáu tuổi theo sư phụ học võ mà rời nhà, tuy sư phụ có chút cổ quái nhưng rất nghiêm túc dạy y, cho nên y cũng bao dung khuyết điểm nho nhỏ của sư phụ là luôn lôi kéo mình đuổi theo một nam nhân lôi thôi thích đi dạo kỹ viễn. Khi đó y vẫn không nghĩ ra, vì sao sư phụ đầy tà khí của y, nói diện mạo có diện mạo, nói võ công có võ công, lại chấp nhất một nam nhân ham mê tửu sắc như thế. Thẳng đến khi gặp được Mặc Giác, y mới hiểu được, vì yêu nên không thể buông tay, dù đối phương kém cỏi thế nào cũng có thể bao dung.

Có đôi khi y nghĩ, nếu lúc trước y không nghe thúc thúc khuyên bảo mà tiến cung làm thị vệ, có phải sẽ không gặp nhân nhi khiến y luôn đau đầu này? Nếu y không gặp được Mặc Giác, y có thể giống đường ca, thú thê tử xinh đẹp, sinh hài tử đáng yêu, sống một cuộc sống bình thường? Mà gặp được Mặc Giác, y có hối hận không?

Đáp án là không! Nếu không gặp được Mặc Giác, y sẽ không biết cái gì là yêu, sẽ không biết cái gì là đau lòng, lại càng không sẽ biết cái gì là hạnh phúc.

Y không hối hận gặp được Mặc Giác, không hối hận yêu hắn, tuy yêu nhân nhi hồn nhiên này, cái giá phải trả là tự do.

Nhưng, đối với chuyện phải lấy thân phận nam tử hoài thai, trong lòng Vũ Văn Nghiêu vẫn có chút không cam nguyện. Rõ ràng y mới là người phía trên, vì sao hài tử lại do y sinh?

Mà người khởi xướng, Trần vương, thúc thúc của lão bà y lại thản nhiên tươi cười trên bất mãn của y: “Chất nhi nhà ta là vua của một nước, ngươi muốn hắn mang thai vào triều sao?”

Về phần Thanh vương Mặc Minh Uyên từ lúc mất trí nhớ liền trở nên khó đối phó, vẫn lười biếng như trước dựa vào lòng ái nhân kiêm phụ thân của hắn, ôn hoà nói: “Sao nào? Vương hậu nương nương chiếm hết tiện nghi, ngay cả chút thù lao cũng không muốn trả ư?”

Người này, rõ ràng biết y không thích người khác gọi y nương nương, nhưng hắn vẫn cố tình gọi, quả thực ác đến cực điểm!

Y mang thai được chín tháng, đôi phụ tử vô trách nhiệm này mới đưa một người trở về từ nơi xa xôi nào đó. Mặc Trầm Vân nói, nam nhân chế tạo dược sinh tử này là người đầu tiên sử dụng, cho nên liền mang hắn tới đỡ đẻ cho y, tránh người thừa kế của Thiên Khải xảy ra chuyện.

Cái này không nói làm gì, nam nhân gọi Lí Tố Cẩm tính tình tốt hơn bằng hữu Mặc Trầm Vân nhiều, nhưng hắn lại mang hành lý đến — thê tử Đào Nhược Hồng và nhi tử hai tuổi Lí Nhạc An, khiến y sau khi mang thai tính tình đã hỏng giờ gân xanh thẳng khiêu.

Thật không biết vì sao Lí Tố Cẩm ôn hòa lại yêu Đào Nhược Hồng xấu xa như vậy — tuy rằng mặt của hắn cũng không tệ lắm, nhưng luôn thích cùng tiểu ác ma kia đứng bên giường nhìn y, nói cái gì mà, “Mặt quan tài sinh con có thể là mặt quan tài không?” “Người cao lớn như vậy mang thai, cảm giác thật quỷ dị a!” “Ngươi có cảm thấy mất mặt không?”….

Kháo! Y là mặt quan tài, Lí Tố Cẩm là mặt hoa quả! Dáng người y thì sao, dáng người Lí Tố Cẩm còn cường tráng hơn! Nếu y không cảm thấy mất mặt, cần gì ở trong phòng đóng cửa không ra ngoài?

Tuy rằng rất muốn phản bác như vậy, nhưng chết tiệt là nhân nhi y yêu thương lại ngồi bên cạnh gật đầu phụ họa. Tiểu hỗn đản này, thừa dịp y mang thai nghĩ y trị không được nên càng kiêu ngạo! Chờ y sinh hạ, nhất định khiến hắn một tháng không xuống giường được!

Nhưng…….

Sinh hài tử thật sự rất đau! Ngay cả người tập võ như y đều khó chịu nổi, cho nên y cảm thấy thực may mắn, may mắn người mang thai là y, nếu đổi thành Mặc Giác được nuông chiều từ bé, y quả thực không dám tưởng tượng hắn sẽ đau thành cái dạng gì.

“Nghiêu, ta hảo yêu ngươi a!”

Thấy nhân nhi đang ôm hài tử ngồi bên giường, y nở nụ cười ôn nhu, “Tiểu sỏa qua, dù ngươi nói vậy cũng thay đổi không được quyết định ta muốn ngươi một tháng không xuống giường được!”

Tâm tình khoái trá nhìn nhân nhi hóa thành tượng đá.