Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 392: Thái Miếu thỉnh tội (hạ)




Trong Thái Miếu, quân thần dùng một loại phương thức trầm mặc để giằng co, phân cao thấp với nhau.

Trời đã sáng, đã là ngày trai giới thứ hai.

Tiếng chuông của chung cổ ti gõ vang, tuyên bố lúc này đã tới giờ dần. Các đại thần quỳ gối trên bồ đoàn cứ vậy vượt qua một đêm, mơ mơ màng màng vừa ngủ được một lát thì lại bị tiếng chuông làm tỉnh, lấy ống tay áo che miệng rất ra dáng ngáp kín mấy cái, rồi mới mở bừng mắt, không chịu thua nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu ở hàng đầu.

Đương nhiên, tiếng bụng đói rọc rạch vang lên là không thể thiếu, cả một ngày không ăn gì, các đại thần tựa hồ ngay cả tức giận cũng không có khí lực, ánh mắt tội nghiệp ném về phía cửa điện.

Không cho đồ ăn thì ít ra cũng phải cho bát nước chứ? Sáng rồi mà.

Ba người Chu Hậu Chiếu ở hàng đầu gật gù, hiển nhiên trải qua một đêm, ba người cũng mệt mỏi, so với các đại thần thì tình hình tốt hơn, bọn họ không đói bụng.

Tiếng chuông làm ba người tỉnh lại, quay đầu nhìn sắc trời ngoài điện, Chu Hậu Chiếu ách xì 1 cái nói: "Trời sắp sáng rồi, ngày thứ hai rồi, đám đại thần này vẫn chết cũng không hối cải à?"

Tần Kham dịu diu đôi mắt nhập nhèm, cười nói: "Bệ hạ chớ có xem thường quyết tâm của quan văn, nhóm người này là một đám ngoan cố nhất trên đời, lý lẽ mà bọn họ đã nhận chuẩn thì chín con trâu cũng không kéo lại được."

Chu Hậu Chiếu hừ hừ, nói: "Vậy hôm nay tiếp tục trai giới đi, cứ để đói chết mấy tên rồi tính."

Lại ách xì 1 cái, Chu Hậu Chiếu chép chép miệng nói: "Nơi này kỳ thật chẳng có gì hay cả, thực sự là rất buồn chán. Có thể đấu địa chủ thì tốt."

Bữa nước cho buổi sáng lại được mấy tên tiểu hoạn xách tới.

Các đại thần Trải qua một ngày bị dày vò sớm đã không còn tinh khí thần như lúc thọ điển của lão Thái hậu, ai nấy ủ rũ đầu như cà dính sương. Nghe thấy tiếng cửa điện mở thì đều ngẩng đầu lên, rồi mới đờ đẫn bưng bát sứ trước mắt, tự động tự giác chờ tiểu hoạn quan đổ nước, cổ họng còn không nhịn được mà mấp máy lên xuống.

Tình cảnh này, thần thái này, không khí thê lương này.... Phạm nhân trong trại tập trung thế chiến thứ hai đại khái chắc cũng thế này.

Tần Kham bỗng nhiên cả thấy rất lo cho triều đình Đại Minh, phong ba lần này qua đi, văn võ cả triều cho dù không bị đói chết thì chắc tinh thần cũng sẽ phải chịu đả kích không nhỏ. Hiện giờ ngồi trên kim điện là một tên hôn quân nổi danh thiên cổ. Phía dưới là một đám bệnh thần kinh ẩn hiện như tiên, ngay cả động tác đưa tấu chương cũng giống như đang cầm bát xin cơm.

Không rét mà run.

Tần Kham cảm thấy mình là tội nhân lịch sử.

Tiểu hoạn quan rất tận chức tận trách phân phát nước trong, đương nhiên, bữa sáng của ba người bọn Chu Hậu Chiếu cũng lọt vào tay ba người lặng lẽ không dấu vết.

Lần này các đại thần đã học khôn rồi. Rốt cuộc cũng không có ai một ngụm uống hết nước, mà là từ từ nhấp từng ngụm. Cũng không vội nuốt xuống, ngậm nước trong miệng, từ từ phẩm vị nếm một phen. Rồi bộ dạng còn cẩn thận hơn là với trà cống phẩm.

Tiếng bụng đói vẫn vang lên liên tiếp, nước trong dù sao cũng chỉ là nước, thứ này chỉ lấp được đầy bụng.

Tần Kham nhìn Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn ăn uống vui vẻ trước mặt, lặng lẽ thở dài, rồi mới đứng lên, giống như hoạt động chân, chậm rãi đi tới bên cạnh Đại học sĩ Lý Đông Dương, quỳ xuống bồ đoàn bỏ trống bên cạnh hắn.

Lý Đông Dương tuổi chừng hơn sáu mươi, đã gần tới tuổi xế chiều, một phen dày vò này của hoàng đế tất nhiên là không chịu nổi. Lúc này hắn đang quỳ trên bồ đoàn xoa xoa hai đầu gối, tinh thần uể oải cúi đầu.

Thấy Tần Kham quỳ gối bên cạnh, Lý Đông Dương trừng mắt lên, lườm hắn một cái.

Người khác không rõ nhưng Lý Đông Dương sớm đã già tới thành tinh mắt sáng như gương, chủ ý xấu xa dày vò các đại thần này Chu Hậu Chiếu nhất định là không nghĩ ra được, tất là thằng nhãi trước mắt này xúi bẩy, một chủ ý xấu mà hại không biết bao người.

Tần Kham hồn nhiên không để ý tới ánh mắt của Lý Đông Dương, cười cười rất thản nhiên rồi hạ thấp giọng nói: "Lý lão đại nhân, có đói bụng không?"

"Thằng nhãi..." Lý Đông Dương vừa há miệng, mũi lại bỗng nhiên ngửi thấy một thơm mê người.

Bánh bao nhân thịt!

Chỉ thấy Tần Kham một tay rủ xuống, trong tay áo một cái bánh bao thịt mê người giống như ảo thuật chui xuống tay hắn, lưng cản ánh mắt của đại thần, bánh bao rất bí mật được đưa tới trước mặt Lý Đông Dương.

Lý Đông Dương chấn động, kinh sợ lườm Tần Kham, may mắn là Tây Nhai tiên sinh rất có hàm dưỡng, không phát ra tiếng hét kinh hãi tại đương trường, mà là nhìn xung quanh một vòng rồi hạ thấp giọng nói: "Thằng nhãi con giỏi lắm! Bánh bao ở đâu ra! Ngươi cũng biết nơi này là nơi nào, lúc này là lúc nào không?"

Tần Kham cằm hất về phía Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn, thuận theo thuận theo mà nhìn, thì thấy đầu vai của hai người hơi hơi nhấp nhô, vốn cũng không nhìn ra sơ hở gì, nhưng lúc này để ý nhìn kỹ, bọn họ rõ ràng là đang quay lưng về phía các đại thần lặng lẽ ăn gì đó!

"Các ngươi. . . Các ngươi thật quá đáng." Lý Đông Dương hiểu cả rồi.

Tần Kham ung dung nói: "Lão đại nhân chẳng lẽ vẫn chưa nhìn ra à? Đây là một vở kịch, cũng là báo thù, mục tiêu của bệ hạ không phải là nhằm vào ngươi, ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất lặng lẽ ăn bánh bao, ăn xong bữa này thì còn bữa nữa, thứ hai, kiên trì chân lý ngươi đã nhận định, quỳ ở đây chết đói, lão đại nhân, ngươi chọn cái nào?"

Lý Đông Dương vô cùng phẫn nộ lườm Tần Kham, thân hình già cả hơi run run.

Tần Kham cũng không sợ, vẫn mỉm cười nhìn hắn.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tần Kham phá vỡ trầm mặc.

"Ánh mắt giết không chết được ta đâu, lão đại nhân quyết đoán mau đi, ta sắp đứng dậy đi chỗ khác rồi..."

Lý Đông Dương bỗng nhiên giật lấy bánh bao, lặng lẽ nhét vào trong tay áo rồi thấp giọng nói: "Cút."

Tần Kham mỉm cười.

Tốt lắm, lão già này không cổ hủ như những quan văn khác, chắc cũng minh bạch trong sự kiện lần này, hắn chỉ là nhân vật dẫn ra pháp trường, dẫn ra pháp trường thì được, nhưng bồi táng thì không cần thiết, chết chưa chắc đã nhẹ như lông hồng đâu.

Yêu chân lý, nhưng càng yêu bánh bao hơn, đây mới là chuyện người bình thường nên làm.

So sánh với biểu hiện của Lý Đông Dương, Đỗ Hoành kém xa.

Cũng là từng ấy tuổi, vẫn là tính tình phẫn thanh, thấy Tần Kham lén lút lấy ra bánh bao nhân thịt thì giận tím mặt, hai mắt như phun ra lửa, rất có tư thế một đao chém chết con rể trừ ma vệ đạo.

"Nghiệt súc! Việc hôm qua là ngươi ra chủ ý cho bệ hạ đúng không?" Đỗ Hoành cắn răng lườm hắn.

Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy mình lại sai rồi.

Trơ mắt nhìn lão gia hỏa này đói chết thì khiến người ta vui mừng hơn, đối với gia đình mình cũng là một loại giải thoát, vì sao cứ muốn đưa đồ ăn cho hắn? Trong ngoài đều không phải là người.

Chắp tay như đi viếng mộ, Tần Kham nói: "Nhạc phụ đạo đức cao, tiểu tế phục sát đất, tiểu tế giờ đi đây."

"Quay lại! Tên nghiệt súc ngươi, ra chủ ý nham hiểm như vậy cho bệ hạ, ngươi có biết sẽ hại chết bao nhiêu người hay không?"

"Kẻ đáng chết thì sẽ chết, bọn họ có đạo chọn chết của họ, nhạc phụ đại nhân nếu cảm thấy bọn họ vô tội, không ngại thì chịu đói cùng họ đi, cái này gọi là cầu nhân ái được nhân ái, ngươi chết rồi sau này ta sẽ tìm một gia đình khác cho nhạc mẫu đại nhân, thuận tiện xin bệ hạ cho ngươi vào cúng trong Thái Miếu. . . Cáo từ cáo từ."

Đỗ Hoành càng giận hơn: "Quay lại."

Tần Kham bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi cứ coi như chưa thấy ta không được à? Bánh bao có lấy không? Không lấy ta mang cho người khác..."

"Không cần! Cũng đừng hòng cho người khác! Lão phu giờ phải hạch tội ngươi, lão phu phải quân pháp bất vị thân. . ."

"Ngươi dám hạch tội ta, ta sẽ đút bánh bao vào miệng ngươi, rồi gọi mọi người tới xem, tuổi càng lớn càng không biết tốt xấu, về nhà ta mách nhạc mẫu đại nhân, kiểu gì bà ta cũng lột da ngươi..."

Tần Kham hung hăng lườm hắn một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Phí tâm chạy chọt cứu giúp cán bộ kỳ cựu, cuối cùng mới phát hiện các cán bộ kỳ cựu này lương tâm đều bị chó ăn mất rồi.

Thời gian Chạng vạng, bụng của các đại thần cuối cùng cũng đến điểm tới hạn, rất nhiều người không nhịn được ôm bụng rên rỉ.

Bất luận thân phận cao quý hay là hèn mọn, con người thì luôn phải ăn cơm, đói bụng đói bụng hai ngày ai mà chịu nổi.

Trong đông điện Thái Miếu, tinh thần tốt nhất phải kể tới ba người Chu Hậu Chiếu, Tần Kham và Lưu Cẩn, còn lại là Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Đỗ Hoành được cho ăn tinh thần khá khẩm hơn chút, chỉ là vẻ mặt của bọn họ rất phức tạp, có xấu hổ cũng có chột dạ, lưng cũng không ưỡn thẳng được như bình thường.

Cảm xúc có thể lý giải, dù sao từ một người có uy tín danh dự tiến hóa thành người không biết xấu hổ, áp lực tâm lý trong đây là rất lớn.

Trong tai nghe tiếng rên rỉ như có như không, Chu Hậu Chiếu đứng dậy nhìn các đại thần tựa cười mà như không phải cười nói: "Chư khanh người tuổi già sức yếu có vẻ nhiều, trai giới thực sự là làm khó mọi người, để mọi người đói bụng, trong lòng trẫm cũng thập phần bất an, đây không phải là đạo làm vua, trẫm cũng không muốn làm. Thế này đi, vị ái khanh nào nếu thật sự không chịu nổi, có thể tự ra khỏi Thái Miếu, về nhà ăn một bữa thật no, trẫm tuyệt đối sẽ không trách cứ."

Các đại thần ngơ ngác nhìn nhau, một nửa số người thần tình hơi do dự, nhưng thấy không có ai dẫn đầu rời khỏi Thái Miếu, cho dù có người có suy nghĩ này thì cũng không dám có chút dị động.

Một đám đại thần lấy Hoàng Lộc làm đầu cắn chặt răng, vẻ mặt phẫn nộ không nói gì, trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên quyết, biểu hiện ra lòng quyết tâm tuyệt không khuất phục của bọn họ.

Chuyện đã tới nước này, đã không còn là vấn đề đi ra hay ở lại như Chu Hậu Chiếu nói, mà là sự kiên trì và thỏa hiệp giữa quân thần, lúc này tiến hay lùi, đã thành tiêu chuẩn để bình phán khí tiết và trung gian.

Chuyện liên quan tới khí tiết, ai dám bước một bước ra khỏi điện?

Các Quan văn không phải vô địch, bọn họ cũng mang theo sự ràng buộc vô hình, đó chính là thanh danh.

Thấy đại thần cả điện không có một ai ra khỏi điện, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu cũng càng lúc càng lạnh như băng.

Quay đầu, Chu Hậu Chiếu quỳ xuống trước bài vị tổ tông, miệng thản nhiên nói: "Như vậy rất tốt, nếu mọi người không ai muốn ra, như vậy, tiếp tục trai giới đi."