Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 374: Ngô đạo bất cô




Tần Kham ngây ra một lát, liền minh bạch ý tứ của Kim Liễu.

Từ trong lời nói của Kim Liễu Tần Kham nghe ra được ý tứ bên trong, áp lực mà Đỗ Yên hiện giờ phải chịu đã rất lớn rồi, loại áp lực này tất nhiên đến từ cái bụng của Kim Liễu.

Bất luận Tần Kham có thừa nhận hay không, hiện giờ Tần gia đã là hào môn đại hộ, môn hộ mặc dù cao, nhưng nhân đinh thì lại thưa thớt.

Thân là đại phụ chính thất của Tần gia, kiêm tam phẩm cáo mệnh phu nhân do hoàng đế ngự phong, Đỗ Yên cảm thấy trọng trách trên người mình càng trầm trọng, nhân đinh của Tần gia không vượng, ngoại nhân sẽ nói đó là trách nhiệm của đại phụ, bởi vì việc này, đại hôn Chu Hậu Chiếu đại hôn, Đỗ Yên còn bị Lễ bộ thượng thư Trương Thăng làm nhục, càng làm cho nàng ta lo lắng là, hiện giờ Kim Liễu là thiếp thất mà đã mang thai, con bụng của nàng ta thì chẳng thấy có động tĩnh gì cả, trong mấy tháng này, Đỗ Yên ngoài miệng thì không nói nhưng ở trong lòng thì rất lo.

Chẳng trách được nàng ta lo lắng, ngay cả vị nữ tử dũng mãnh nhạc mẫu Đỗ vương thị hận nhất là nam nhân nạp thiếp cũng sốt ruột, đối với việc Tần Kham nạp thiếp lại không hề có một câu oán hận, hai vợ chồng già ở trong hầu phủ khi gặp tướng ngược lại có chút ngượng ngùng.

Đây là sự khác nhau của thời đại, suy nghĩ của người của thời đại này Tần Kham rất không thể lý giải, ví dụ như kế thừa hương khói, đó là đại sự số một trên tới hoàng gia dưới tới bình dân, nữ nhân có sinh được nam đinh hay không cũng thành tiêu chuẩn để thế nhân đánh giá nữ nhân này có xứng chức hay không, nếu Tần Kham dám ở trên đường cái hô to khẩu hiệu "Sinh nam sinh nữ đều được", đại thể sẽ bị dân chúng dùng nước miếng dìm chết.

Ở thời đại này, sinh nam và sinh nữ là tuyệt đối khác nhau.

Không thể lý giải, thì chỉ có thể tiếp nhận, nếu đêm so sánh, cải biến tư tưởng so với thay đổi thời đại này còn khó hơn.

Kim Liễu f nữ nhân biết tiến thoái, cho nên nàng ta hy vọng sinh nữ nhi, để lại vinh quang sinh hạ trưởng tử Tần gia cho Đỗ Yên, như vậy, vị chính thất đại phụ Đỗ Yên này mới vững dạ mà ở trong phủ ngẩng đầu ưỡn ngực vênh mặt hất hàm sai khiến, Kim Liễu sinh hạ nữ nhi mới sẽ không sinh ra uy hiếp đối với địa vị của Đỗ Yên, như vậy trong phủ sẽ có những ngày hạnh phúc yên bình, không đến nỗi gà chó không yên.

Tần Kham thở dài trong lòng.

Đều là nữ nhân tốt, đều là nữ nhân biết nghĩ cho hắn. Thật may mắn biết bao khi ông trời cho mình được gặp họ.

An ủi thêm nữa cũng là dư thừa. Điều duy nhất hiện giờ Tần Kham có thể làm đó là tiếp Đỗ Yên nhiều hơn, trước mắt yếu số một trong nhà đó là làm bụng Đỗ Yên to ra, bà nương ngốc này chỉ cần bụng to rồi, Chắc sẽ không còn áp lực nữa.

Đương nhiên, trong bụng Kim Liễu là nam hay là nữ đều được cả. Chỉ cần không phải quả trứng là tốt rồi, đẻ ra trứng thì trở mặt với nàng ta ngay.

Dạ yến Hầu gia an bài còn chưa bắt đầu thì đã có một vị khách quý tới cửa.

Khách quý họ Lý, tên Đông Dương, nổi danh là lão hồ li trong cả triều đường.

Thân là lão thần bốn triều, lại là hạng người lão gian cự hoạt đại danh lẫy lừng, Lý Đông Dương làm người làm quan có thể nói đều rất cẩn thận.

Từ sau khi Lưu Kiện Tạ Thiên từ quan, Lý Đông Dương dốc hết sức khởi động nội các, hắn không dùng ngòi bút làm vũ khí nhắm vào quyền hoạn như các quan văn khác, sau khi Lưu Cẩn nắm đại quyền của ti lễ giám, Lý Đông Dương ngược lại đã làm một chuyện khiến thế nhân không thể tưởng tượng được.

Hắn nhân lúc đêm tối lén lút tặng lễ cho Lưu Cẩn, lễ mặc dù không trọng, nhưng lại khiến Lưu Cẩn hưng phấn tới hoa tay múa chân.

Ngay cả vị lão thần bốn triều, Đại học sĩ nội các cực có uy vọng trong triều cũng tự mình tới tặng lễ cho hắn, Lưu Cẩn cảm thấy cánh chim của mình đã rất dày rồi.

Khi văn võ Cả triều khinh bỉ hành động của Lý Đông Dương, Lý Đông Dương vẫn cố gắng chịu nhục, không thèm để ý, hắn chỉ tận hết nang lực của mình cố gắng chống đỡ.

Chính Đức nguyên niên, Lưu Kiện Tạ Thiên cáo lão hồi hương, Lưu Cẩn không buông tha, muốn nửa đường giả mạo chỉ dụ vua ban chết, Lý Đông Dương ra mặt cầu tình, hai người mới có thể toàn mạng. Cùng năm, ngự sử Diêu tường, chủ sự Hộ bộ Trương Vĩ làm Lưu Cẩn tức giận, Lưu Cẩn muốn giết họ, Lý Đông Dương ra mặt tìm cách giúp đỡ, cùng năm, ngự sử Phương Khuê ở trên kim điện mắng chửi Lưu Cẩn, vẫn là Lý Đông Dương ra mặt tìm cách cứu giúp.

Trong một năm này, Lý Đông Dương dưới mũi đao của Lưu Cẩn đã cứu bao nhiêu người, chẳng ai tính cả, trừ Tần Kham.

Biết được càng nhiều, Tần Kham liền càng tôn kính vị lão nhân này, giống như hắn, Lý Đông Dương cũng đang chịu nhục.

Lý Đông Dương hôm nay đăng môn, tất nhiên cũng là để cứu người.

Người hắn muốn cứu là Dương Đình Hòa.

Người tốt không đấu lại người xấu, đây là quy luật phổ biến, cho nên Dương Đình Hòa bị một tờ điều lệnh của Lưu Cẩn đầy tới Nam Kinh, đường đường là Đại học sĩ nội các mà nói miễn là miễn, có thể thấy được khí diễm của Lưu Cẩn hiện giờ kiêu ngạo tới trình độ nào.

Có câu ác nhân cần ác nhân trị, người tốt đấu không lại Lưu công công, Lý Đông Dương liền tìm tới Tần Kham.

Đây thật sự là lý do đáng đánh.

Đối với lần đầu tiên đăng môn của Lý Đại học sĩ, Tần Kham biểu hiện ra thái độ hoan nghênh nhiệt liệt, Hầu gia tự mình nghênh đón ở đại môn, một mực mời hắn vào tiền đường, sau khi khách và chủ ngồi xuống, Lý Đông Dương cười dài nhìn Tần Kham, trong nụ cười một loại ý tứ ta đẩy hiểu rõ cả về ngươi.

"Tần Hầu gia. . ."

Tần Kham vội vàng chắp tay: "Không dám, Lý lão đại nhân chiết sát vãn bối rồi."

Thấy Tần Kham dùng vãn bối để tự xưng, nụ cười trên mặt Lý Đông Dương càng đậm.

"Tốt, lão phu ỷ già, gọi ngươi một tiếng hiền chất. Tần hiền chất à, gần đây làm nhiều chuyện xấu không?"

Tần Kham: "..."

Lý Đông Dương càng cười nói một cách khẳng định: "Chắc là nhiều lắm hả?"

Nếu đổi lại là người khác dám ở trước mặt Tần Kham nói như vậy, chắc hiện giờ đã được khiêng ra khỏi Tần phủ rồi.

Nhưng Lý Đông Dương không được, Tần Kham không dám làm gì hắn, lão hồ li này có năng lực siêu phàm hiểu rõ tất cả âm mưu, hơn nữa đức cao vọng trọng, ngay cả hậu đại đích hệ của Khổng Tử hiện giờ cũng cung kính gọi hắn một tiếng "Nhạc phụ đại nhân "

Tần Kham đành thành thật thừa nhận: "Vâng, vãn bối đúng là có làm mấy chuyện xấu, không biết lão đại nhân từ đâu nhìn ra được?"

Lý Đông Dương cười nói: "Ngươi có phải thấy lạ, vì sao mỗi lần ngươi làm chuyện xấu, lão phu đều có thể nhìn ra manh mối hay không?"

Cho dù không tình nguyện, Tần Kham vẫn gật đầu: "Quả thật có thấy lạ."

"Bởi vì lão phu giỏi nhìn khí sắc, mỗi lần khi ngươi làm chuyện xấu, trong ánh mắt sẽ luôn lóe ra một tia đắc ý rất khó phát hiện, còn nhớ khi ngươi mới tới kinh sư để di dời mâu thuẫn của Đông Hán mà đốt nhà lão phu không? Về khi lcs bệ hạ tuyên ngươi vào cung, lão phu lần đầu tiên thấy ngươi đã khẳng định, việc này nhất định là ngươi làm."

Lưng Tần Kham túa mồ hôi lạnh, bất giác cụp mắt xuống: "Chỉ bởi vì ta... lộ ra một tia đắc ý?"

Lý Đông Dương vuốt râu cười khẽ: "Đúng vậy, có điều, ngươi che giấu rất giỏi, người trên đời có thể nhìn ra đến, sợ cũng chỉ có một mình lão phu thôi."

Tần Kham thở phào một hơi, cũng may, chỉ có lão hồ li này có thể nhìn ra được, sau này vẫn có thể lăn lộn

Có điều, một người có thể nhìn ra không khỏi hơi quá nhiều, hay là... nghĩ biện pháp giết chết hắn, xong việc thì vu oan cho Lưu Cẩn?

Ánh mắt bất thiện thoáng nhìn về phía Lý Đông Dương, kết quả lại bị Lý Đông Dương nhạy bén phát giác ra.

Chỉ chỉ vào Tần Kham, Lý Đông Dương cười rất lớn tiếng: "Trẻ con bố láo! Ngươi đó, đúng là tính tình chẳng phân biệt được chính tà, lão phu là nói lời thật lòng, ngươi lại nảy sinh sát khí với lão phu, sao, muốn giết lão phu để diệt khẩu à?"

Tần Kham cười gượng: "Không dám không dám, lão đại nhân đức cao vọng trọng, giết thì đáng tiếc quá..."

Lý Đông Dương bình tĩnh gật đầu: "Ngươi còn trẻ, nói năng suy nghĩ tuy rằng hỗn trướng, nhưng lão phu vẫn quyết định tha thứ cho ngươi."

Tần Kham quyết định, đối với lão gia hỏa này tôn kính thì tôn kính, nhưng sau này tận lực bớt đối mặt với hắn thôi, gặp mặt không bằng hoài niệm.

Thế là Tần Kham vào thẳng chủ đề: "Không biết lão đại nhân hôm nay đến hàn xá là vì..."

Lý Đông Dương vuốt râu trầm mặc, một lát sau mới chậm rãi nói: "Dương Đình Hòa bị biếm trích Nam Kinh, hiền chất chắc biết?"

Tần Kham không nhịn được liền giải thích: "Không phải ta làm. . ."

"Lão phu đương nhiên biết không phải là ngươi làm, " Lý Đông Dương thở dài, mặt hiện ra vẻ hậm hực: "Lưu Cẩn thế càng lúc càng lớn, một tay lão phu khó có thể cứu vãn cả tòa nhà nghiêng đổ, lần này hắn ngay cả Đại học sĩ nội các cũng dám xuống tay, tiếp theo sẽ là ai?"

"Ma cao một thước, đạo cao một trượng, việc gì cũng có báo ứng cả, người cuồng vọng cũng có ông trời thu hắn, chỉ là chưa tới lúc mà thôi."

Lý Đông Dương lắc đầu: "Báo ứng là tương lai, cuồng vọng là hiện tại, Dương Đình Hòa sáng nay rời kinh nam hạ, hiền chất có biết Dương Đình Hòa chân trước vừa rời kinh, Lưu Cẩn chân sau đã phái người theo sát không? Con chó thiến này đuổi tận giết tuyệt, làm thật quá đáng."

Truyền thống tốt đẹp" Chính trị Quân tử" của Đại Minh từ trước tới nay đến giờ đã bị sạch, phàm là người từng đắc tội với hắn, tất phải dồn vào tử địa thì mới cam tâm.

"Lão đại nhân, những cái này thì ta biết..." Tần Kham lẳng lặng nói: "Cao thủ Tây Hán Lưu Cẩn phái ra tổng cộng có mười người, muốn ở trên quan đạo gần phủ Duyệt châu chặn giết Dương đại nhân."

Lý Đông Dương cả kinh, tiếp theo thở dài ảm đạm: "Nói như thế, Giới Phu hắn. . . Chạy trời không khỏi nắng?"

Tần Kham sờ sờ mũi, chậm rãi nói: "Chắc không phải là chạy trời không khỏi nắng đâu, nếu không ngoài dự kiến, lúc này mười vị cao thủ của Tây Hán đã mất mạng rồi, đầu bọn họ đã được dùng vôi bảo quản, đang trên đường đưa tới kinh sư."

Ngữ khí Lý Đông Dương hơi có chút kích động: "Là ngươi phân phó?"

Tần Kham cười nói: "Tây Hán có cao thủ, Cẩm Y vệ cũng có cao thủ túc."

Lý Đông Dương ngây ra hồi lâu, bỗng nhiên chắp tay xúc động nói: "Lão phu. . . thay Giới Phu đa tạ hiền chất."

Tần Kham nhìn Lý Đông Dương chăm chú rồi chậm rãi nói: "Lão đại nhân, trên đời duy hộ thiên lý công đạo, không chỉ có một mình ông, công đạo tự ở trong lòng người thiên hạ."