Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 372: Bảo hổ lột da




Nói chuyện với Tần Kham có một hiệu quả rất thần kỳ, không nói tới hai câu là giận ói máu, đã thế lại không phát tác được, phần lớn đều chỉ có thể về nhà cạo tường.

Lưu Cẩn cố nhịn cơn tức trong lòng, cười lạnh hai tiếng, chuyện dù sao cũng đã qua rồi, hắn cũng lười chẳng muốn nhắc lại.

"Nói đến lừa người, ta cũng nghe nói Lưu công công hình như từng lừa ta..." Tần Kham chậm rãi nói.

Lần này đổi lại là Lưu Cẩn ngạc nhiên: "Hầu gia cớ sao lại nói vậy?"

Tần Kham cười lạnh nói: "Theo mật báo của Cẩm Y vệ, người xúi giục bệ hạ phái ta tới Liêu Đông chịu chết, chính là Lưu công công. . ."

Lưu Cẩn giận dữ: "Đây là tên vương bát đản nào bịa đặt hại Tạp gia? Tạp gia làm người trước nay đường đường chính chính, sao có thể làm ra chuyện gian ác như vậy?"

Tần Kham rất có hứng thú nhìn hắn, cười nói: "Nói như thế, việc này cũng không liên quan tới Lưu công công? Là kẻ phía dưới nói hưu nói vượn?"

Lưu Cẩn nghiêm mặt nói: "Đương nhiên là không liên quan, chúng ta đều là cận thần đông cung đi ra, trên triều đình phải đoàn kết nhất trí đối ngoại, Tạp gia sao lại đi ngại ngươi? Hầu gia không thể dễ tin lời bịa đặt của tiểu nhân, mà khiến người tân đau lòng, kẻ thù khoái trá."

Tần Kham thở dài, đúng là đồ không có văn hóa, ngay cả lời kịch cũng không biết sửa.

Thế là hai người lại nâng chén, ngoài cười nhưng trong không cười chạm một cái rồi uống cạn.

Đều là đại nhân vật uy danh hiển hách, đều là quyền thần có thể hô phong hoán vũ trên triều đường, đều là không có tiết tháo, chuyện ác đã làm có đánh chết cũng không thừa nhận.

Hai người Như vậy ở chung một chỗ, thực sự là dày võ lẫn nhau.

Sự kiên nhẫn của Lưu Cẩn hiển nhiên không tốt bằng Tần Kham, hai người sau khi đối ẩm mấy chén, Lưu Cẩn vào thẳng chủ đề.

"Không biết Hầu gia hôm nay mở tiệc chiêu đãi Tạp gia là có chuyện gì?"

Tần Kham cười nói: "Lưu công công, gần đây. . . chắc thiếu tiền?"

Những lời này lại dẫn tới sự cảnh giác của Lưu Cẩn, nhìn sơn trân hải vị đầy bàn, Lưu Cẩn cố nén giận nói: "Bữa cơm chắc không phải là bắt Tạp gia trả tiền chứ?"

Cái gì gọi là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử? Chính là cái này đây.

Hai người kiêng kị nhau, một tia gió thổi cỏ lay của đối phương đều có thể khiến cho bọn họ cảnh giác, thậm chí là phản ứng kịch liệt.

Đấu tâm nhãn rất mệt, đặc biệt là khi mọi người đều thấy đối phương không phải hạng tốt lành gì, đáu tâm nhãn càng mệt hơn.

"Bệ hạ muốn xây Báo Phòng, nghe nói nội khố đã trống rỗng, Lưu công công chắc rất thiếu tiền nhỉ?"

Lưu Cẩn vẫn mang vẻ mặt cảnh giác: "Ai nói nội khố trống rỗng? Nội khố rõ ràng có bạc mà."

Tần Kham thở dài: "Lưu công công việc gì phải lừa ta? Ta tay nắm Cẩm Y vệ, nội khố có bạc hay không chẳng lẽ ta lại không biết? Bệ hạ muốn xây Báo Phòng, hao tổn của cải đâu chỉ trăm vạn, không biết Lưu công công tính xoay chỗ tiền này thế nào?"

Sắc mặt Lưu Cẩn âm trầm, mím môi không nói.

Tần Kham thản nhiên cười nói: "Hiện giờ văn võ cả triều đều phản đối bệ hạ xây Báo Phòng, tấu chương khuyên can cả trăm tới một ngàn chồng chất trong ti lễ giám, bệ hạ lại là tâm tính thiếu niên, chuyện đã hạ quyết tâm th tuyệt đối sẽ không sửa đổi, Báo Phòng đã là chuyện ván đã đóng thuyền, khi bệ hạ đang tranh khẩu khí với các đại thần, nếu ngày nào đó bỗng nhiên vươn tay ra tìm Lưu công công ngươi hoặc là Mã công công đòi tiền, mà các ngươi không chỉ lấy không lấy ra được tiền, ngay cả hướng đi của tiền trong nội khố cũng không biết giải thích thế nào, Lưu công công làm sao mà chống đỡ?"

Lưu Cẩn trầm giọng nói: "Hầu gia rốt cuộc muốn nói cái gì, đừng ngại nói thẳng ra đi."

"Lưu công công có hứng thú làm một cuộc mua bán với ta hay không?"

" Mua bán gì?"

"Ta giúp ngươi kiếm một trăm vạn lượng bạc."

Vẻ mặt Lưu Cẩn càng cảnh giác hơn: "Tạp gia phải trả giá thế nào?"

Tần Kham cười nói: "Tả Đô ngự sử và Binh bộ hữu Thị Lang, mặt khác còn phải gánh oan."

"Gánh oan thế nào?"

Tần Kham thở dài: "Trên đời này kiếm tiền trước giờ không phải như gội gió xuân, có đôi khi tất nhiên phải áp dụng một số thủ đoạn không được nhã nhặn cho lắm, khi đó thế tất có thể khiến cho một số ngôn quan hạch tội, kiếm tiền thì ta có thể hỗ trợ, nhưng tiếng ác thì phải là Lưu công công gánh một mình, dù sao, chúng ta vẫn chưa thân tới mức tuy hai mà một, chịu tiếng xấu thay cho người khác, có phải không?"

Lưu Cẩn cười lạnh nói: "Tưởng Tạp gia là kẻ ngốc à? Giết người phóng hỏa gian dâm cướp của, loại chuyện này bản thân Tạp gia chẳng lẽ không tự biết làm? việc gì phải đi nợ nhân tình của ngươi?"

Tần Kham cười nói: "Lưu công công quá coi thường ta rồi, nếu dựa vào giết người cướp của để kiếm tiền. Không nói đến miệng thiên hạ làm sao bịt, ngươi có thể trong ngắn hạn dựa vào giết người cướp của kiếm ra một trăm vạn lượng bạc hay không?"

Lưu Cẩn không biết nói lại thế nào.

Tần Kham nói không sai, cho dù hắn vô pháp vô thiên cướp bóccả thế giới, cũng không thể trong ngắn hạn cướp được một trăm vạn lượng bạc, trên đời này kẻ có tiền tuy nhiều, nhưng cũng không phải là ai cũng có thể động vào.

"Hầu gia. Ngươi rốt cuộc có chủ ý gfi?" Lưu Cẩn rất cảnh giác hỏi.

Tần Kham cười dài nói: "Vừa rồi không phải đã nói rồi sao? Tả Đô ngự sử và Binh Bộ Thị Lang. Lưu công công cứ coi như ta bỏ một trăm vạn lượng bạc ra mua hai chức quan này đi. Chuyện rất đơn giản, không phức tạp như ngươi nghĩ đâu."

Lưu Cẩn rất muốn nhổ vào mặt hắn một cái.

Tần Kham hắn nếu thật sự chỉ có chủ ý đơn giản như thế, Lưu Cẩn tình nguyện bị hoạn thêm một lần nữa.

"Lưu công công nắm Tây Hán. Chắc ngươi cũng biết tin tức, nhạc phụ của ta là tri phủ Thiệu Hưng, hôm qua hắn đã vào kinh, vốn định đưa hắn tới Binh Bộ Thị Lang, từ nay về sau ở lại kinh làm quan, cũng coi như người một nhà đoàn tụ, kết quả Lưu công công độc đoán, nhạc phụ ta không làm được Binh Bộ Thị Lang, Tả Đô ngự sử cũng không làm được, con rể như ta ngàn dặm xa xôi triệu hắn vào kinh, làm hại ta rất mất mặt, việc này, cuối cùng vẫn phải cầu đến người Lưu công công." Tần Kham nói rất khẩn thiết.

Lưu Cẩn hoài nghi nói: "thực sự đơn giản như thế thôi sao?"

" Đơn giản vậy thôi."

Lưu Cẩn cười lạnh: "Tạp gia đường đường là ti lễ giám chưởng ấn, ngươi chẳng lẽ tưởng Tạp gia ngay cả ngay cả trăm vạn cũng không kiếm được, ngược lại đi nhờ ngươi giúp?"

"Công công tất nhiên có biện pháp, vấn đề là, ngươi kiếm chỗ bạc này cần bao lâu, bệ hạ rất coi trọng Báo Phòng, mắt thấy sẽ sắp tự mình hỏi đến công việc xây dựng, công công trong mấy ngày có thể kiếm ra được từng ấy bạc sao?"

Lưu Cẩn nghẹn lời, đành bảo: "Tạp gia không có biện pháp, chẳng lẽ ngươi có?"

Tần Kham cười nói: "Thủ đoạn kiếm tiền của ta, công công có nghĩ vỡ đầu cũng không ra."

"Ngươi thật sự chỉ cần chức Tả Đô ngự sử và Binh Bộ Thị Lang?"

"Đúng vậy."

"Thật sự không cần bắt Tạp gia gánh trên lưng ác danh gian dâm giết người cướp của?"

Tần Kham thở dài: "Giết người cướp của thì còn nói được, chứ công công lấy cái gì ra mà gian dâm?"

Hai vị đại nhân vật hiển hách nhất triều Đại Minh Chính Đức cứ như vậy làm một cuộc mua bán, tuy rằng chỉ là ý đồ bước đầu, tuy rằng Lưu Cẩn vẫn rất cảnh giác, nhưng vụ mua bán này vẫn đạt thành nhận thức chung.

Vụ mua bán này càng chứng tỏ sâu sắc, trên đời không có bằng hữu hoặc kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.

Nhìn thấy người xấu liền nổi giận đùng đùng phẩy tay áo bỏ đi, chẳng buồn giả vờ gì cả, đây kỳ thật là một loại hành động rất ngây thơ. Triều đình vốn là một cái chảo nhuộm lớn, bất kể người chính nghĩa hay là người tà ác, đã nhảy vào tr chảo nhuộm, vẫn phải bảo trì bản sắc chính nghĩa hoặc tà ác vốn có, có thể không? Làm quan mà không dính nước bẩn, đời sống chính trị nhất định không lâu dài được.

Chuyện Nội khố bị bát hổ vơ vét, Tần Kham sớm đã biết, sở dĩ không nói cho Chu Hậu Chiếu, là vì hắn biết rõ, bằng vào tình cảm tích lũy mười năm của Chu Hậu Chiếuvới bát hổ, chỉ hơn một trăm vạn bạc là tuyệt đối không thể tổn thương được tới gân cốt của Lưu Cẩn, nếu nhược điểm đã không phải là nhược điểm, Tần Kham đơn giản lợi dụng nhược điểm này để mưu cầu một chút lợi ích cho mình.

Trên đường Về nhà, Đinh Thuận tự mình dắt ngựa cho Tần Kham, đi rất chậm.

Đầu xuân Sang năm Tần Kham định thăng Đinh Thuận làm Cẩm Y vệ trấn phủ, Lý Nhị thì bổ nhiệm làm Thiên hộ nội thành. Tin tức sớm đã được truyền ra,, Đinh Thuận gần đây tâm tình phi thường tốt, đi đường cũng có một loại cảm giác lâng lâng muốn bay.

Những lão đệ huynh bắt đầu từ Nam Kinh đã đi theo Tần Kham, hiện giờ đã được xếp vào làm bách hộ Cẩm Y vệ, thậm chí là Thiên hộ Thiên hộ, không bạc đãi một ai, nhưng mà thăng quan nhanh nhất, phải kể đến Đinh Thuận.

Cảm giác rất mạc danh kỳ diệu, Tần Kham chỉ cảm thấy sử dụng Đinh Thuận thuận tay nhất, không ngu cũng không thông minh, khi nên gian hoạt thì so với ai khác đều khôn khéo hơn, khi nên liều mạng thì so với ai khác đều dứt khoát lao ra nhanh hơn.

"Hầu gia thực sự định làm cuộc mua bán này với Lưu Cẩn à?"

"Nói thừa, tiệc cũng mời rồi, bản hầu đi chơi với hắn chắc?"

Đinh Thuận gãi đầu nói: "Nhưng... Hầu gia không phải là không đội trời chung với Lưu Cẩn sap? Vì sao hai người đánh nhau tới đầu rơi máu chảy, trong nháy mắt lại kề vai sát cánh cùng làm ăn?"

"Lưu Cẩn cần bạc để bổ khuyết chỗ thiếu hụt, ta cần chức quan để sắp xếp thân tín vào, vừa hay chúng ta đều có thứ mà đối phương cần, thế là cứ theo như nhu cầu, mua bán nên làm thì cứ tiếp tục làm."

"Hầu gia, buôn bán với người như Lưu Cẩn, ngài không biết là bảo hổ lột da sao?"

"Đừng có dát vàng lên mặt người ta, ai là hổ? Ta đây gọi là bảo lừa lột da."