Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 369: Nhạc phụ vào kinh




Thế là, khi Lưu công công gào khóc, các đại thần trên kim điện liền dừng khóc ngay, tốp năm tốp ba tản đi, vứt lại Lưu công công một mình đứng trên điện, một mình cảm thụ cảm giác tích mịch.

Mà các đại thần khi đi ra ngoài cung, trong đầu đã bắt đầu nghĩ sẵn trong đầu văn vẻ chửi rủa tuyệt diệu cẩm tú của mình, nghĩ xem làm thế nào mới viết ra được những lời hoa lệ, mắng hôn quân như tát nước vào mặt, như ở trong mộng mới tỉnh, từ nay về sau thay đổi triệt để làm quân chủ thánh minh, mà bọn họ thì lưu danh sử sách, vĩnh viễn lưu truyền.

Kim điện rất nhanh trở nên trống rỗng, nội các Đại học sĩ Tiêu Phương và tân nhiệm Binh bộ thượng thư Lưu Vũ đi cuối cùng, nhìn thoáng qua Lưu Cẩn đang khóc lóc buồn bã, hai người lắc đầu, cũng ra khỏi cửa điện.

Tuy nói bọn họ là thanh viên của hoạn đảng, nhưng bọn họ cũng là quan văn. Quan văn yêu quý lông chim, cho dù toàn thế giới đều biết mình đã ôm đùi hoạn, nhưng ở ngoài mặt vẫn phải bảo trì khoảng cách nhất định, dưới ánh mắt của mọi người mà lui tới thân thiết với hoạn quan, chung quy vẫn mất thể diện, hoạn đảng tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình là hoạn đảng.

Lưu công công khóc như hoa lê trong mưa thấy các đại thần người này nối tiếp người kia bỏ đi mới thầm nhận ra nhân duyên của mình ở trong triều quá kém, ra sức khụt khịt, phẫn nộ hừ một cái rồi đứng dậy vội vàng ra khỏi cung.

Muốn xây Báo Phòng tất phải tốn trăm vạn lượng. Lưu Cẩn phải trở về thương lượng việc tiền nong với phụ tá của hắn.

Tần phủ.

"Hầu gia. Lưu Cẩn đụng phải đại phiền toái rồi..."." Đinh Thuận híp mắt cười hắc hắc không ngừng: "Xây Báo Phòng đâu chỉ tốn trăm vạn, nội khố đã sớm trống rỗng tới mức chuột chạy lông nhông, xem hắn lần này có phải treo cổ hay không..."

Vừa nói tới treo cổ. Tần Kham lườm hắn một cái. Đinh Thuận tự biết lỡ lời, tát khẽ vào miệng mình một cái rồi cười Ngượng ngùng.

Mọi người Bên cạnh đều biết, điểm sáng bi thảm lớn nhất trong cố sự bi thảm của Tần Kham là danh hiệu "Tú tài Treo cổ", Tần Hầu gia có chút mẫn cảm đối với hai chữ "Treo cổ".

"Mấy ngày trước Lưu Cẩn rút từ nội khố ra bốn mươi vạn lượng cho chế tạo cục. Để lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, chẳng lẽ nội khố hết nhanh vậy à?" Tần Kham nghi hoặc nói.

Đinh Thuận cười nói: "Hầu gia ăn bổng lộc triều đình, huynh đệ trong vệ và quan phủ các nơi hàng năm đều hiếu kính, tất nhiên không lo tới tiền tiêu, cho nên đối với những việc thầm kín trong cung này mới không rõ, trong cung á, kỳ thật là địa phương bẩn nhất, đám thái giám không trứng phía dưới không chơi được nữ nhân, vơ vét tiền liền thành sở thích duy nhất suốt đời chúng, bệ hạ giao nội khố cho thái giám lo liệu, Hầu gia ngài nghĩ mà xem, nội khố này có thể sạch sẽ được không? Ví dụ như nói, bệ hạ thích ăn bánh hoa quế Giang Nam, lẽ ra biện pháp tiết kiệm nhất hợp lý nhất là chỉ cần mời một sư phó làm điểm tâm Giang Nam vào cung, mỗi ngày làm cho bệ hạ ăn là được, nhưng các thái giám lại không làm vậy, như thế sẽ khiến họ không xơ múi được gì..."

"Thế là, các thái giám cầm quyền trong cung liền chụm đầu họp, chuyên môn thành lập một "Bánh Hoa quế ti", cũng không mời sư phó vào cung làm, mà là từ bên ngoài trực tiếp chọn mua, trong sổ sách của nội khố ghi là nói là Giang Nam dùng khoái mã vận chuyển đến cho món ăn được nguyên vị. Rõ ràng là đồ ăn ngoài cung làm, nhưng lại nói là vận chuyển nguyên chính tông từ Giang Nam tới, phí tổn sẽ lên cao hơn."

"Bệ hạ ăn bánh hoa quế, trong đó sẽ trải qua chọn mua, nguyên liệu, phục vụ nhà bếp, bảo quản, vân vân.... bánh hoa quế này mới có thể tới miệng rồng của bệ hạ, mà vì một món điểm tâm này thôi, nội khố trong cung liền bỏ mấy vạn lượng, Hầu gia ngài nghĩ xem, thật sự cần nhiều bánh vậy à? Còn không phải là qua các khâu lại bị người ta cắt xén đi sao..."

Tần Kham có chút đăm chiêu: "Thì ra là thế, ta nghe nói năm nay thuế quặng hai nơi Tứ Xuyên Vân Nam áp tải vào nội khố, còn chưa quá hai tháng, nội khố đã tiêu sạch, thì ra là đám thái giám này ngấm ngầm tìm cách tham ô."

Đinh Thuận cười nói: "Tham nhiều nhất tất nhiên là Lưu Cẩn và Mã Vĩnh Thành, bệ hạ lần này còn tưởng rằng nội khố vẫn đầy, tuyệt không ngờ nó sớm đã bị đá sâu mọt gặm nhấm sạch trơn rồi, giờ xây Báo Phòng, xem bọn Lưu Cẩn làm thế nào, tham mấy vạn lượng, bệ hạ có lẽ sẽ không phát hiện, nhưng thoáng cái tiêu sạch hơn hai trăm lượng bạc lượng bạc trong nội khố, bản thân bệ hạ ngay cả xây nhà cho mình còn xây không nổi, muốn không sinh nghi cũng khó."

Tần Kham cũng cười nói: "Nói như thế, Lưu công công lần này nhất định rất lo, tiền xây Báo Phòng không phải là nhỏ, Lưu công công tích góp còn chưa đến một năm, cho dù hắn nôn ra hết chỗ tiền hắn từng tham ô thì chỉ sợ vẫn còn lâu mới đủ."

"Hầu gia, chúng ta có cần châm ngòi thổi gió một phen, khiến Lưu công công phải họa vô đơn chí hay không? Chỉ cần đưa tin tức nội khố đã cạn kiệt lên Thiên thính, bệ hạ tất nhiên sẽ giận dữ, nghiêm chỉ tra rõ, vậy tính mạng của Lưu Cẩn tất nhiên cũng khó giữ."

Tần Kham lắc đầu nói: "Bệ hạ giận dữ thì có lẽ có thể, nhưng bệ hạ tuyệt đối sẽ không bởi vì Lưu Cẩn tham ô mà giết hắn, bệ hạ nặng tình khinh lợi, tình cảm mười năm thị hầu, không phải tiền có thể xóa được, nhiều lắm cũng chỉ là mắng một trận, hoặc là đình trượng mấy cái, không tổn thương được tới căn cốt của Lưu Cẩn."

Đang nói chuyện thì hạ nhân trong phủ vội vàng tiến vào bẩm: "Hầu gia, có khách quý."

"Ai?"

" Nhạc phụ và nhạc mẫu đại nhân của Ngài từ Thiệu Hưng tới, lúc này xa giá đã tới cửa, quản gia đang dẫn bọn hạ nhân dỡ hành lý."

Khóe mắt Tần Kham giật giật.

Xong rồi, lúc trước sau khi lật đổ được Lưu Đại Hạ liền sai người mời Đỗ Hoành vào kinh, vốn định thăng chức cho hắn thành Binh Bộ Thị Lang, không ngờ việc này cuối cùng làm không tốt, bị Lưu Cẩn khống chế trong tay, hôm nay Đỗ Hoành theo lời tới kinh sư, kết quả bản thân Tần Kham tạm thời vẫn không có cách nào thăng quan cho hắn, với tính tình của Đỗ Hoành và quan hệ bố vợ con rể không được hòa thuận lâu nay...

Thấy Tần Kham biên sắc, Đinh Thuận thân là tâm phúc c hắn tất nhiên hiểu rõ lo lắng của Hầu gia lúc này, lập tức cũng quýnh lên.

"Hầu gia, chuyện thăng quan cho nhạc phụ tạm thời vẫn chưa có tin tức, lão nhân gia đã đến kinh sư , giờ phải làm sao? Không thể để ông ta về Thiệu Hưng được?"

"Đinh Thuận, ngươi từ kỹ viện tìm mấy nữ tử xinh đẹp tới đây, để các nàng ở trước mặt nhạc mẫu của ta thông đồng với nhạc phụ..."

Đinh Thuận kinh ngạc nói: "Hầu gia, đây là ý gì?"

Tần Kham cắn răng nói: "Kích nhạc mẫu ta tức giận, một phát đánh ngất nhạc phụ, trước tiên cứ ngất vài ngày đã rồi tính, cho ta thời gian để nghĩ biện pháp thăng quan cho hắn."

"Hầu. . . Hầu gia, thế, thế có ổn không?" Đinh Thuận toát mồ hôi.

Lần đầu kiến thức được con rể chơi nhạc phụ thâm tới mức như vậy, , Đinh Thuận chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát.

"Đánh là thương, mắng là yêu, đánh nhạc phụ là vì yêu nhạc phụ, vả lại, cũng không phải ta đánh, có gì mà không tốt, màu đi đi..."

Vừa dứt lời, bình phong ở đường bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát phẫn nộ.

"Đinh Thuận, ngươi dám hại cha ta, ta nhất định sẽ đào hố chôn sống ngươi, ngươi có tin không?"

Hai người kinh ngạc quay đầu lại thì thấy chủ mẫu Tần gia Đỗ Yên nổi giận đùng đùng từ sa bình phong vòng ra, tay chống nạnh đằng đằng sát khí lườm hai người.

"Phu. . . Phu nhân, thuộc hạ không dám." Đinh Thuận gian nan nuốt nước miếng, thằng cho này phản ứng rất nhanh: "Đều là chủ ý của Hầu gia, thuộc hạ có nói gì đâu."

"mau cút đi! Tướng công đầu năm sẽ thăng ngươi làm trấn phủ Cẩm Y vệ, nói sao cũng là võ quan tứ phẩm, vậy mà suốt ngày không làm việc đàng hoàng, ngươi rảnh rỗi tới vậy cơ à?"

Đinh Thuận mồ hôi lạnh lã chã, như được đại xá, ngay cả cáo từ cũng không dám nói, hóa thành một làn khói rồi bay mất.

Tần Kham nhìn Đinh Thuận chạy trối chết, thở dài vừa ao ước và đố kỵ.

Nội đường không có ai, Đỗ Yên tiến lên hung hăng nhéo tay hắn một cái, cả giận nói: "Tướng công càng lúc càng hồ nháo, coi cha ta là cái gì?"

Tần Kham cười gượng: "Nói đùa thôi mà, ta đối với nhạc phụ trước nay kính ngưỡng như núi cao, sao dám bất kính như vậy với ông ta."

"Buổi tối về phòng sẽ tính sổ với ngươi! Cha mẹ ta tới cửa rồi, chúng ta mau ra đón họ."

Đỗ Hoành Một thân nho sam màu đen đại mã kim đao đứng ở cửa bất cẩu ngôn tiếu, thỉnh thoảng lại khẽ vuốt râu, nhất phái uy nghiêm nhìn hạ nhân hầu phủ dỡ hành lý.

Nhạc mẫu Đỗ vương thị cười dài Đỗ Hoành bên cạnh Đỗ Hoành, thỉnh thoảng lại kéo một nha hoàn bên cạnh tới mặt mày hớn hở hỏi thăm gia đình thế nào, có hôn phối hay chưa.

Tần Kham và Đỗ Yên dắt tay nhau ra khỏi cửa phủ, hạ nhân đang bận rộn lập tức ngừng tay, khom mình hành lễ khom mình hành lễ. Tần Kham phất phất tay. Bước nhanh tới cung kính hành lễ với Đỗ Hoành và Đỗ vương thị.

"Tiểu tế bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, nhạc phụ nhạc mẫu đi đường vất vả."

Đỗ Yên nước mắt lã chã nhào vào trong lòng Đỗ vương thị, buồn bã nói: "Mẹ, nữ nhi nhớ mẹ lắm."

Hai nữ nhân cứ như vậy dính lấy nhau mà khóc lóc kể lể.

Tần Kham cười cười hữu hảo với Đỗ Hoành, bộ dạng nho nhã không thể nhìn ra vị Hầu gia này vừa rồi có còn chủ ý xấu xa muốn ám toán hắn.

Đỗ Hoành quan sát hắn từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: "Làm Hầu gia rồi à?"

"Vâng, tiểu tế may mắn. . ."

"Hầu tới đâu?"

"Sơn Âm Hầu, theo lý thuyết thì phủ Thiệu Hưng của nhạc phụ đại nhân, có một nửa là của tiểu tế..."