Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 368: Phục khai hoằng văn quán




Lưu Cẩn vội vàng nói: "Bệ hạ, Tả Đô ngự sử này không thể tùy tiện xếp vào được, ngài biết được, Đô Sát viện đều là ngôn quan, tính tình thối của đám gia hỏa này bệ hạ cũng kiến thức rồi, lão nô mặc dù nắm ti lễ giám, nhưng đối với Đô Sát viện, lão nô trước nay đều kính nhi viễn chi, Tả Đô ngự sử bỏ trống rốt cuộc do ai thế vào, đều do nội các và Lại bộ đình nghị quyết định, lão nô nếu dám nhúng tay, e là sẽ bị đám ngôn quan này mắng cho như tưới máu chó vào đầu."

Những lời này nói rất có lý, hơn nữa phi thường khẩn thiết, Chu Hậu Chiếu tràn đầy đồng cảm gật gật đầu.

Lưu Cẩn dừng một chút, liếc Tần Kham một cái, nói: "Vả lại, nhạc phụ của Tần Hầu gia là tri phủ Thiệu Hưng, nếu một phát thăng chức lên chức Đô Sát viện Tả Đô ngự sử, phẩm giai nhảy cóc quá lớn, trên quan trường cái này gọi là "Hãnh tiến", cho dù lão nô có thể làm được, chỉ sợ nhạc phụ của Hầu gia ngày sau trên triều đường cũng khó mà làm người."

Tần Kham cười nói: "Cái này thì không sao, có lá đại kỳ Lưu công công đón gió cho rồi, nhạc phụ của thần tất nhiên sẽ như cá gặp nước."

Mặt già của Lưu Cẩn sắp tái rồi, nhưng lại không thể không cố mà gượng cười: "Tần Hầu gia thật biết nói đùa, cờ nhỏ như Tạp gia so với Hầu gia thì có tính là gì?"

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Được rồi, được rồi, Lưu Cẩn, việc này giao cho ngươi làm, cố mà làm cho tốt, Tần Kham hiếm lắm mới cầu trẫm một lần, trẫm cũng không thể để hắn thất vọng được. Cứ Tả Đô ngự sử đi, cái gì hãnh tiến với không hãnh tiến, ở đâu ra quy củ lằng nhằng vậy."

Lưu Cẩn giảo hoạt nháy mắt mấy cái, nói: "Bệ hạ, lão nô sẽ cố hết sức làm, có điều, lão nô thực sự không dám chắc chắn đâu, sắc mặt của bọn ngôn quan Đô Sát viện đó bệ hạ cũng biết mà."

Chu Hậu Chiếu thở dài, nói: "Tần Kham, việc này cũng chỉ đành vậy thôi, mọi việc trong triều trẫm cũng không thể nhúng tay vào cả, kể ra thì hoàng đế như trẫm cũng không biết bản thân rốt cuộc có thể làm chủ những chuyện gì nữa..."

Tần Kham khom người nói: "Thần thay nhạc phụ đại nhân đa tạ long ân của bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu nhìn chằm chằm Tần Kham, trong mắt bỗng lóe lên vẻ đồng tình: "Phu nhân Nhà ngươi chắc không phải là mỗi ngày cũng đánh ngươi ba bốn bận chứ? Có muốn trẫm cũng thăng quan cho ngươi để tránh nỗi khổ da thịt không?"

Lời này hiển nhiên không phải lời hay, Chu Hậu Chiếu khi không có việc gì luôn thích lấy sự hung hãn của Đỗ Yên ra để trêu chọc hắn

Tần Kham còn chưa nói gì thì thấy Lưu Cẩn ở bên cạnh cười xấu xa.

Rất không thể lý giải, một người khi cãi nhau ngay cả những lời thô tục như "ịt mẹ ngươi", "ịt em gái ngươi" cũng không có tư cách để chửi, hắn có từng phản tỉnh sự lạnh lẽo vô vị sau mỗi nụ cười của mình không?

Cảm giác bị người ta nắm thóp rất không tốt, khuất nhục giống như ngay cả hô hấp cũng phải qua sự đồng ý của đối phương vậy.

Tần Kham hiện tại cảm giác như đang bị Lưu Cẩn nắm thóp.

Chu Hậu Chiếu căn bản không rõ giữa hắn và Lưu Cẩn tích lũy thù hận bao sâu, tùy tiện đem chuyện thăng quan cho Đỗ Hoành phó thác cho Lưu Cẩn, rồi chẳng quản gì nữa. Lưu Cẩn thì sao, trả lời một câu hàm hồ "sẽ cố hết sức", nhưng có trời mới biết trong bốn chữ này có một tia thành ý hay không.

Thế là chuyện cứ như vậy kéo dài.

Mấy ngày sau, nguyên Đô Sát viện Tả Đô ngự sử Lưu Vũ Thiên được điều nhiệm làm Binh bộ thượng thư, mà nhân tuyển cho chức Tả Đô ngự sử bị bỏ trống thì Lưu Cẩn giống như quên mất vậy, vẫn bỏ đó không quyết, dẫn tới sự phỏng đoán của văn võ trong triều.

Trong lục bộ Triều đình, Binh bộ lại bị Lưu Cẩn nắm giữ. Tân nhiệm thượng thư Lưu Vũ thì không cần phải nói, tất nhiên là nanh vuốt vây cánh của Lưu Cẩn, hơn nữa là nanh vuốt siêu cấp đáng tin cậy.

Lưu Vũ, tự Chí Đại, người Quân châu, tiến sĩ năm Thành Hóa thứ tám. Từ tri huyện làm tới giám sát ngự sử, án sát, thiêm Đô Ngự Sử, phó Đô Ngự Sử. . . Quan lộ có thể nói một bước lên mây, có điều tính tình chẳng ra gì, Đại học sĩ Lưu Kiện thời Hoằng Trị tiến cử hắn làm tuần phủ Đại Đồng, Lưu Vũ lợi dụng chức quyền buôn lậu hối lộ các nơi, quân dân địa phương oán thán vô cùng, cuối cùng lên Đạt thiên thính, sau khi Hoằng Trì đế sai Cẩm Y vệ mật tra, thở dài nói với Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ thời đó: "Theo trẫm thấy, tên tiểu nhân này là tai họa."

Hoằng Trì đế Trước nay rất khoan dung nhân hậu với thần tử, không ngờ đối với Lưu Vũ lại có một phen bình phẩm như thế, thậm chí trực tiếp gọi là "Tiểu nhân", đủ có thể thấy Lưu Vũ kém cỏi tới mức nào. Cũng nhìn ra được nanh vuốt dưới trướng Lưu Cẩn là những mặt hàng gì.

Lưu Vũ Tiền đồ từ nay về sau ảm đạm không thấy ánh sáng đợi cho tới khi Hoằng Trì đế băng hà, hắn cuối cùng cũng chờ tới được mùa xuân của nhân sinh.

Đợi cho Lưu Cẩn nắm chưởng, Tiêu Phương theo hoạn lên làm Đại học sĩ, Lưu Vũ tâm hồn xao động cũng vội vàng ôm lấy đùi Tiêu Phương, thuận theo chân của lão đại Tiêu Phương mà bò lên trên, cuối cùng thì ôm chặt lấy đùi Lưu Cẩn, cầu nuôi bao, biết ăn cơm, biết làm ấm giường.

Cuối cùng, Lưu Vũ thành vi Binh bộ thượng thư tân nhiệm.

Hấp dẫn tiểu nhân bám vào chỉ có quyền thế và lợi ích. Quyền thế của Lưu Cẩn mở ra một tấm thiên la địa võng cho hắn. Đem các quan viên một lòng truy đuổi danh lợi và quan chức trong triều đình thu hết vào tròng, hắn dùng phương thức này để chiếm lĩnh triều đình, từng bước gặm nhấm tập đoàn quan văn.

Chính Đức hoàng đế Lâu chưa vào triều phá lệ xuất hiện trên tảo triều kim điện, mắt nhập nhèm ngáp dài ngồi chẳng ra tướng. Dù là như vậy. Vô số lão thần vẫn khóc rống nước mắt đầm đìa. Kích động vạn phần, đồng thời cũng không khỏi trong lòng thầm nghĩ bệ hạ lúc này có phải chưa tỉnh ngủ, mộng du đi vào kim điện hay không?

Lưu Cẩn cầm quyền. Chính Đức lơ là triều chính, mâu thuẫn giữa giữa cũng càng lúc càng gay gắt, Chu Hậu Chiếu không thích thấy sắc mặt hơi tí là chỉ trích răn dạy của lão thần triều đình, thường dùng một câu "Long thể không khỏe" để từ chối vào triều, cũng lệnh cho bách quan có việc thì cứ trình lên nội các, sau khi nội các phiếu nghĩ thì đưa tới ti lễ giám phê hồng.

Cái gì cũng có nhân quả, kết quả của Chính Đức lơ là triều chính, đó là dẫn tới quyền lực của ti lễ giám Lưu Cẩn nhanh chóng bành trướng, quyền lực của Lưu Cẩn bành trướng liền dẫn tới thế lực của hoạn đảng trong triều càng lúc càng lớn, dần dần hình thành tuần hoàn ác tính "người thuận Lưu công công thì sống, kẻ nghịch Lưu công công thì chết", Hoằng Trị hoàng đế giành thời gian cả đời để gây dựng cơ sở cho giang sơn, cứ như vậy từng bước sụp đổ, trong triều đình chướng khí mù mịt, quyền hoạn lấy thúng úp voi, trung thần đau khổ chống đỡ.

Hôm nay Chu Hậu Chiếu hiếm có lên tảo triều một lần, quần thần rất kích động, nhưng cũng mang theo mấy phần cảnh giác.

Vô sự không lên Kim Loan điện, tuy nói Kim Loan điện là của Chu gia hắn, nhưng hoàng đế bại gia tử này rất ít đặt chân tới đây, hôm nay phá lệ xuất hiện... Hắn lại muốn giở trò gì đây?

Sau khi Bách quan sơn hô vạn tuế, tiếp theo chính là thời gian bẩm tấu quốc sự.

Vì hoàng đế bệ hạ là khách ít đến của Kim Loan điện, là cơ hội hiếm có, quốc sự tầm thường tất nhiên không cần thiết phải nói cho đỡ lãng phí thời gian, sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi, Lại bộ Tả thị lang Vương Ngao rời hàng tấu: "Bệ hạ lâu không lên triều, thần dân thiên hạ mong bệ hạ chăm lo việc nước, mà bệ hạ lại chỉ mải vui đùa chốn thâm cung chứ không để ý tới thiên hạ, đây không phải là đạo là vua, để lợi cho hoàng quyền, chương hiển thánh đức, lão thần thỉnh cầu bệ hạ phục khai Hoằng Văn quán, khi bệ hạ có gì vướng mắc thì tới Hoằng Văn quán luận sử giảng kinh, luận hưng suy ngày xưa mà xét vinh nhục ngày nay, để bệ hạ biết được giang sơn tổ tông có được là không dễ, lão thần xin bệ hạ ân chuẩn."

Lời này của Vương Ngao rất ngay thẳng, quần thần lập tức ném ánh mắt tán thưởng về phía hắn, rồi mới đều quỳ xuống, đồng thanh nói: "Xin bệ hạ, phục khai Hoằng Văn quán."

Hoằng Văn quán, vào năm Hồng Vũ thứ ba do Thái Tổ Chu Nguyên Chương tự mình lập ra, học giả uyên thâm, bác học tài tuấn cả thiên hạ đều tụ về đó, dụng ý mở Hoằng Văn quán nằm ở "Không chỉ là giúp ích cho học vấn, còn là muốn thông qua các ngươi để biết thêm về dân dự, đạo trị vì."

Năm Hồng Vũ thứ mười, lúc Thái Tổ lão tiên sinh đang chuẩn bị tàn sát công thần để bảo vệ giang sơn vạn vạn năm của Chu thị, loại chuyện này làm cũng trở nên có chút chột dạ, Thái Tổ lão tiên sinh anh minh ý thức được một cách sâu sắc, nơi tụ tập toàn đám hủ nho như Hoằng Văn quán này đối với việc hắn tàn sát công thần tuyệt đối sẽ không khen ngợi. Thái tổ hoàng đế liền dứt khoát, lão tử trước tiên đóng Hoằng Văn quán đã rồi tính, chờ giết hết bảy tám phần công thần rồi sẽ mở lại. Thế là vào tháng tám năm Hồng Vũ thứ mười lăm, Hoằng Văn quán bị đóng cửa.

Từ đó về sau Hoằng Văn quán mấy lần mở lại, rồi mấy lần lại đóng, đơn giản mà nói, nó căn bản đã không còn là nơi đơn thuần để người đọc sách luận chuyện thiên hạ cổ kim, sự bất đồng chính trị sẽ quyết định nó là mở hay đóng.

Hôm nay Lại bộ Tả thị lang Vương Ngao đưa ra phục khai Hoằng Văn quán, không thể không nói hắn cũng có tâm cơ.

Không chỉ có thể thông qua hưng suy sách sử mà dạy cho vị hoàng đế trẻ tuổi này đạo lý làm vua, dẫn hắn về chính đạo của quân chủ thánh minh, hơn nữa từ nay về sau giữa quân thần cũng có nhiều cơ hội gặp mặt hơn, có thêm một nơi để câu thông với nhau, ít nhiều cũng có thể tránh được quyền thế của Lưu Cẩn hoàn toàn che trời che đất, quần thần không có chỗ để khóc lóc kể lể.

Lời thỉnh cầu của Vương Ngao thế là dẫn tới ự đồng thanh phụ họa của đại thần cả triều.

Chu Hậu Chiếu thống khoái, rất dứt khoát gật đầu: "Được, đề nghị phục khai Hoằng Văn quán trẫm cho phép. Hoằng Văn quán dựng ở thiên điện Văn Uyên các, do ba vị Đại học sĩ nội các thay phiên chấp chưởng, khi trẫm "có gì vướng mắc" Nhất định sẽ luận sử giảng kinh với các vị thần công."

Vương Ngao lập tức ngẩng đầu lên với vẻ không dám tin, nước mắt hạnh phúc lập tức chứa chan.

Trên Kim điện rất nhanh truyền đến tiếng nghẹn ngào hạnh phúc của chúng thần.

Đáp ứng sảng khoái như thế, hôn quân này bị thất tình à?

Chẳng ai phát giác trong lời nói của Chu Hậu Chiếu có sự giảo hoạt nho nhỏ.

Lúc này biểu hiện của Chu Hậu Chiếu rất giống một con buôn, thấy quần thần hạnh phúc tới không kềm chế được, Chu Hậu Chiếu giảo hoạt nheo mắt lại, cười nói: "Yêu cầu của Các ngươi, trẫm đồng ý, ở đây trẫm cũng có một yêu cầu..."

Nội các Đại học sĩ Dương Đình Hòa lập tức cảnh giác, cẩn thận chắp tay nói: "Bệ hạ cứ nói."

"Yêu cầu rất nhỏ, cũng không cần hao phí tiền quốc khố..." Chu Hậu Chiếu cười tủm tỉm nói: "Trẫm quyết định, nội khố một trăm vạn lạng, ở bờ tây nam hồ Thái Dịch Tây uyển hoàng thành, gần Tây Hoa môn dựng một cung điện, thành ly cung của trẫm, gọi là "Báo Phòng", sau này, tất cả tấu chương văn hàm dân sự quân vụ triều chính đưa tới Báo Phòng phê tấu, quan viên văn võ trong ngoài muốn gặp mặt trẫm thì đều tới Báo Phòng triều bái."

"hả?"

Cả triều kinh hãi, không chỉ quan viên văn võ trên điện, ngay cả Lưu Cẩn bên cạnh Chu Hậu Chiếu cũng ngây ra.

Hiển nhiên, chuyện Chu Hậu Chiếu muốn xây Báo Phòng, trước đó chỉ có một mình Tần Kham biết, ngay cả Lưu Cẩn cũng bị giấu kín.

"A cái gì mà a, lạ lắm à?" Chu Hậu Chiếu rất bất mãn đối với phản ứng của các đại thần: "Trẫm đáp ứng các ngươi một việc, các ngươi cũng đáp ứng trẫm một việc, có đi có lại, rất công bằng mà. Lưu Cẩn. . ."

"Có, có lão nô." Lưu Cẩn sầu mi khổ kiểm đáp.

"Chuyện xây Báo Phòng giao cho ngươi, kết hợp với Mã Vĩnh Thành, cấp tiền, trưng dụng dân phu, mau xây nó nhanh cho trẫm." Chu Hậu Chiếu nói xong bỗng nhiên ngáp to một cái, ngữ khí hàm hồ nói: "Quốc sự chắc tấu xong rồi nhỉ, trẫm hồi cung ngủ đây, trời chưa sáng đã mở triều hội, khiến trẫm ngủ không đủ giấc, cũng không biết là lão thất phu nào định ra tảo triều giờ dần tảo triều nữa..."

Bỏ lại các đại thần vẫn kinh hãi chưa hoàn hồn, Chu Hậu Chiếu vừa lười biếng duỗi lưng vừa lẩm bẩm chửi, lắc mình trở về điện Cẩn Thân thay quần áo.

Nhìn long ỷ trống rỗng trên điện, kim điện mấy trăm người đứng vẫn yên tĩnh như bình thường, hoạn quan trực nhật phất phất trần, đang định cao giọng hô "Quốc sự tấu xong, bách quan bãi triều" thì dư quang khóe mắt liếc qua, thấy ti lễ giám Lưu công công vẻ mặt có mây đen bao phủ, bộ dạng như cha chết mẹ chết, hoạn quan há miệng nhưng chung quy không dám phát ra tiếng.

Sự yên tĩnh Đáng sợ vẫn tiếp tục, không biết qua bao lâu, chợt nghe trong điện bùm một tiếng, Lại bộ Tả thị lang Vương Ngao quỳ thật mạnh xuống đất, hai tay giơ lên cao nhìn lên đỉnh kim điện, bi thương hô to: "Tiên đế ơi."

Ngay sau đó, đại thần cả điện đồng thời quỳ xuống, đồng thanh bi thương hô to: "Tiên đế à."

Trong điện lập tức tràn ngập tiếng khóc, có thể khẳng định, tính chất tuyệt đối khác với nghẹn ngào hạnh phúc vừa rồi.

Khi cả điện cùng bi thương, Lưu Cẩn giống như bị người đạp một cái vào mông nhẩy cẫng lên, mặt đầy nước mắt rít to: "Các ngươi khóc cái gì? Các ngươi khóc cái gì? Có bắt các ngươi bỏ tiền đâu, có bắt các ngươi trưng dân phu đâu, người nên khóc là là Tạp gia! Là Tạp gia đây này! Ối Tiên đế ơi là Tiên đế ơi."

Tiếng khóc của các đại thần lập tức nín bặt.

Cũng đúng, chúng ta khóc cái gì nhỉ?

Thái giám có chỗ khó xử của thái giám, Lưu công công quyền khuynh triêu dã cũng không ngoại lệ, người tiền nhiều thì phong quang, song cũng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề nhất định, đây là điều không thể tránh khỏi

Lưu Cẩn ở trên kim điện gào thét tới khản cả cổ, đại thần cả điện lập tức đừng khóc.

Đạo ý chỉ này của Chu Hậu Chiếu rất hoang đường, từ nay về sau không ở hoàng cung mà ở Báo Phòng, quân cơ chính vụ tất cả đều quyết ở Báo Phòng, đây đương nhiên là quyết định cực kỳ ngu ngốc, việc này nhất quyết không để hôn quân muốn sao được vậy, liều chết phản đối là hành động mà thần tử nên có.

Có điều, chuyện nào ra chuyện đấy, bạc xuất từ nội khố, dân phu cũng do nội cung trưng tập, ngoại đình trừ phái mấy quan viên Công bộ chỉ đạo thi công, thuận tiện tún năm tụm bẩy tụ tập ở trước ngọ môn chửi đổng ra thì căn bản không cần làm bất cứ chuyện gì. Huống hồ hôm nay có thể nhìn thấy Lưu Cẩn vốn ngang ngược bừa bãi phải khóc rống trên kim điện, cũng là cảnh đẹp ý vui, sự bi phẫn của các đại thần lập tức vơi đi không ít.