Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 367: Hầu gia cầu quan




Báo Phòng!

Tần Kham nghe thấy hai chữ này thì ngây ra hồi lâu

Cung điện khiến vô số đại thần thóa mạ, khiến sách sử thế hết sức trào phúng, nó cuối cùng vẫn đi lên vũ đài lịch sử.

Kỳ thật Tần Kham minh bạch, Chu Hậu Chiếu từ khi đăng cơ đã bắt đầu lót đường, hắn căn bản là không định sống lâu dài trong hoàng cung, hắn thích cuộc sống tự do tự tại, không có cư quan ở bên cạnh ghi lại ngôn hành của hắn, không có vô số ruồi bọ vo ve bên tai hắn mà lải nhải, càng không cần phải sống chung dưới một mái hiên với nữ nhân mà hắn không yêu.

Nói đơn giản, Báo Phòng ở trong lòng Chu Hậu Chiếu là đại biểu cho thánh địa "Tự do"

Hắn bị đại thần cả triều ép cho sắp phải nổi điên, đang cực kỳ cần tự do, vì tự do hắn có thể bất chấp tất cả mọi giá.

Tần Kham trầm mặc một lát, rồi khẽ thở dài.

Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ, hắn năm nay mới mười bảy tuổi. Kiếp trước trẻ con mười bảy tuổi làm gì? chung đeo cặp sách đi học, tự nguyện hoặc bị bắt buộc phải nhận tất cả tri thức trong sách vở, tiêu phí vốn nhân sinh để vui chơi, hoặc là cố gắng thi được vào đại học.

Nhưng mà, trẻ con kiếp trước có vất vả tới mấy, nhưng chưa từng có ai bị người ta đem cả tòa giang sơn diện tích lãnh thổ vạn dặm đè lên đầu, ép hắn phải gánh cái trọng trách vốn không tương xứng với tuổi tác có hắn.

Hắn có quốc thổ vạn dặm, nhưng quốc thổ vạn dặm này quả thật là của hắn sao? Niết bàn của hắn chắc chỉ có Báo Phòng thôi.

Tần Kham rất hiểu suy nghĩ của Chu Hậu Chiếu, cũng lý giải sự tồn tại của Báo Phòng xú danh vang vọng trong lịch sử này.

"Bệ hạ muốn xây Báo Phòng?"

"Ừ." Chu Hậu Chiếu gật đầu thật mạnh, rồi mới có chút lo lắng nhìn hắn: "Tần Kham. Ngươi và ta là quân thần, nhưng lại không chỉ là quân thần, ngươi sẽ không giống như đám đại thần kia khuyên ta không thể làm trái với luật cũ tổ tông, không được lầm đường lạc lối chứ?"

Tần Kham cười nói: "Bệ hạ đã có quyết tâm làm một chuyện thì việc gì phải lo tới cái nhìn của người khác? Muốn làm thì làm, đây mới là nhân sinh tiêu sái."

Chu Hậu Chiếu vui vẻ mỉm cười: "Ngươi ủng hộ ta?"

"Đứng ở góc độ của thần tử, ta sẽ cũng thống hận chửi rủa như các đại thần khác." Tần Kham mỉm cười, rồi lại thở dài: "Ai bảo ta quen một bằng hữu không ra gì như vậy? Bằng hữu cho dù nhất thời quật khởi muốn giết người phóng hỏa, ta cũng chỉ có thể bồi tiếp vô điều kiện. Loại việc nhỏ như xây Báo Phòng này. Quả thực là rất nhẹ nhàng đơn giản."

Chu Hậu Chiếu cười ha ha, ra sức vỗ vai Tần Kham: "May mắn lúc trước không nhận sai bằng hữu như ngươi, phụ hoàng lúc còn sống thường xuyên nói "Con cháu đều có phúc của con cháu", hiện giờ xem ra. Ta quả nhiên là có phúc khí."

Tần Kham cười cười. Có câu hắn vẫn không nhẫn tâm nói ra. Chu Hậu Chiếu quả thật có phúc khí, nhưng phúc khí tạm thời vẫn chưa đủ nhiều, ví dụ như tiền để xây Báo Phòng. Quốc khố khẳng định sẽ không cấp, dám lấy tiền từ quốc khố, Hộ bộ thượng thư Hàn Văn sẽ vào đêm khuya vắng người lấy dây thừng treo cổ ở Thừa Thiên môn. Nội cũng thế, Cẩm Y vệ đã sớm có mật báo, Mã Vĩnh Thành chưởng quản nội khố gần đây đi khắp nơi khóc than với người ta.

làm quản gia Hoàng cung chẳng dễ dàng gì, Chu Hậu Chiếu thích chơi, chơi đủ trò, hơn nữa chơi rất sa hoa. Bát hổ từ các nơi vơ vét dị bảo hiếm quý, các loại động vật hoang dã quý hiếm, các loại gánh hát xiếc thú xiếc ảo thuật, còn có các loại mỹ thực hương vị phong cách khác lạ. Mấy thứ này trừ số ít được Hán Vệ lừa đoạt ra, tuyệt đại bộ phân đều phải cần tiền, để nịnh bợ vị hoàng thượng thích chơi này, bát hổ hao hết tâm tư, tiêu tiền trước giờ luôn rất hào phóng, thế là. . . Nội khố cứ như vậy dần dần trống không.

Tân chính của Lưu Cẩn ra sân khấu, kỳ thật một bộ phận nguyên nhân rất lớn chính là vì tiền cung cấp cho hoàng đế tiêu càng lúc càng ít, bất đắc dĩ chỉnh đốn lại trị, tăng mạnh tập quyền Trung ương, đặc biệt là quyền sở hữu tài sản. Tân chính thi hành rất có hiệu quả, đại quản gia Mã Vĩnh Thành vất vả lắm mới ép được hai nơi Tứ Xuyên Vân Nam năm nay giao nộp bốn mươi vạn lượng bạc tiền thuế, kết quả bạc chất ở trong kho còn chưa ấm thì Lưu Cẩn đã trúng gian kế của Tần Kham, để lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, mà đem bốn mươi vạn lượng bạc này toàn bộ cho chế tạo cục.

Hiện giờ Chu Hậu Chiếu muốn xây Báo Phòng, ít nhất cũng phải cần một trăm vạn lượng bạc, đại quản gia Mã Vĩnh Thành đại thể chỉ có thể có hai lựa chọn, thứ nhất, tìm dây thừng treo cổ ở Thừa Thiên môn, thứ hai, bịt mặt đi cướp quốc khố.

Đương nhiên, Lưu Cẩn Lưu công công thân là đệ nhất nhân nội cung cũng chẳng thoải mái gì hơn, số tiền này sẽ thành chuyện phiền lòng lớn nhất của bát hổ.

Hạnh phúc lớn nhất của Tần Hầu gia chính là trơ mắt nhìn bát hổ có phiền toái, hơn nữa là phiền toái siêu cấp lớn.

Quay đầu nhìn Lưu Cẩn ở xa xa, trong mắt Tần Kham có mấy phần đồng tình.

"Bệ hạ, có chuyện thần muốn cầu bệ hạ khai ân. . ." Tần Kham có chút khó xử nói.

Chu Hậu Chiếu ngây ra một lúc: " "Cầu" ? Ngươi vừa rồi nói "Cầu" à? Chuyện gì mà có thể khiến ngươi mở miệng cầu ta? Đây chính là lần đầu tiên đấy, mau nói đi."

Tần Kham thở dài: "Thần không thể không cầu, bởi vì nhạc phụ đại nhân của thần.... Hắn một ngày bị nhạc mẫu của nhạc mẫu đánh ba bữa, tiện thể khuyến mại thêm bữa khuya thần. . . Thật sự không đành lòng nhìn."

Chu Hậu Chiếu nhớ lại một lúc rồi nói: "Nhạc phụ ngươi chính là tri phủ Thiệu Hưng trong án chức công Thiệu Hưng lúc trước thiếu chút nữa bị oan uổng, tên là. . . Đỗ Hoành? Là Đỗ Hoành phải không? Gần đây chưa thay nhạc phụ à?"

Tần Kham: ". . ."

Nếu Đỗ Yên ở đây, không chừng tát cho hắn một cái rồi, nghe lời nói của tên hỗn trướng này này.

"Đúng vậy."

"Nhạc phụ ngươi vì sao bị đánh?"

Tần Kham thở dài: "Bởi vì nhạc mẫu ta hiềm hắn không có bản sự, làm quan làm, đến nay vẫn chỉ là tri phủ nho nhỏ, mà con rể hắn, cũng chính là thần, mới hai năm đã là quốc hầu thế tập võng thế, nếu đem so sánh, nhạc phụ đại nhân thần quả thật là rất đáng đánh."

Chu Hậu Chiếu cười ha ha, vừa cười vừa ra sức vỗ vai hắn: "Xem ra con rể quá lợi hại, đối với nhạc phụ mà nói cũng không phải là chuyện tốt, ngươi muốn cầu trẫm chuyện gì?"

Tần Kham thần sắc thẹn thùng nói: "Thần muốn cầu quan cho nhạc phụ..."

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Hiếm khi thấy ngươi làm việc thiên tư, cầu trẫm chuyện này, trẫm thực sự là không có cách nào cự tuyệt đâu."

Tần Kham vội hỏi: "Bệ hạ, thần đây cũng không xem như là làm việc thiên tư, nhạc phụ của thần làm quan nhiều năm, quan thanh rất tốt, quản lý thuỷ lợi, hưng nông tang, giáo hóa dân chúng cho bệ hạ, coi giữ một phương, có thể nói là làm rất tốt. Trước kia Lại bộ Mã thượng thư đã từng vì nhạc phụ c thần mà cố ý thượng biểu hai lần kể công, những cái này đủ để chứng tỏ nhạc phụ của thần là một vị quan tốt, thần đây là cử người hiền không ngại tình thân."

Chu Hậu Chiếu tựa cười mà như không phải cười nói: "Được rồi được rồi. Ngươi đã thổi phồng nhạc phụ ngươi thành thánh nhân rồi, trẫm có thể không đáp ứng sao?"

Xoay người lại, Chu Hậu Chiếu vẫy tay với Lưu Cẩn, Lưu Cẩn bước nhanh tới trước mặt Chu Hậu Chiếu, mắt tỏ vẻ trung thành nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu.

Tần Kham bỗng nhiên rất muốn ném cái đĩa ra xa, xem Lưu Cẩn có phi thây dùng miệng ngoạm lấy rồi mang về không.

"Lão nô ở đây, bệ hạ có gì phân phó?" Lưu Cẩn ân cần cười nói.

Chu Hậu Chiếu chỉ chỉ Tần Kham, cười nói: "Gần đây trong triều có thể chức quan nào bỏ trống không? Tần Kham muốn điều chức nhạc phụ nhập kinh, Lưu Cẩn, ngươi nghĩ xem. Làm việc này cho tốt."

Mặt già của Lưu Cẩn lập tức nhăn như mướp đắng: "Bệ hạ. Trong triều nào có chức quan nào trống chưa bổ khuyết đâu, một cây cải củ một cái hố, nội các và Lại bộ sớm đã đình nghị ổn rồi, cho dù có thiếu. Lão nô cũng chẳng thò tay vào được. Ti lễ giám không có quyền can thiệp vào chuyện nhân sự trong triều."

Tần Kham trong lòng cười lạnh.

Lời này có thể nói là rất không có thành ý. Theo lý, ti lễ giám quả thật không có quyền can thiệp vào chuyện nhân sự trong triều, nhưng hiện giờ nắm ti lễ giám là Lưu công công mà. Lưu công công là ai? là nội tướng Quyền khuynh triêu dã, chuyên trị các loại không phục, nếu nói hắn đối với nhân sự trong triều không nhúng tay vào được, trình độ vô lý của những lời này tương đương với lão nương của Lưu công công bỗng nhiên từ trong quan tài nhảy ra tuyên bố với bên ngoài bà ta cả đời kỳ thật đều là xử nữ, mà Lưu Cẩn là bột mì bà ta vào thành mua, chưởng quầy cửa hàng bột mì là mua một thì tặng lại cho một.

Lưu công công nói chuyện không thành thực, Tần Hầu gia thế là quyết định gài hắn.

"Lưu công công, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ vừa trí sĩ, ngài không phải gửi lời nhắn cho nội các, nói Binh bộ thượng thư tân nhiệm đã có nhân tuyển rồi sao?" Ánh mắt Tần Kham nhìn chăm chú Lưu Cẩn.

Khu vực săn bắn Ngoại ô gió lạnh thấu xương, mà Lưu công công lại cảm thấy hơi nóng, trán lấm tấm mồ hôi.

"Hả? Gửi lời nhắn á? Có, có chuyện này à?" Lưu Cẩn nhân lúc Chu Hậu Chiếu không chú ý, hung hăng lườm Tần Kham một cái.

Tần Kham vạn phần chắc chắn: "Có, khẳng định có chuyện này, không biết Lưu công công nhắm cho ai làm binh bộ thượng thư?"

Thấy Chu Hậu Chiếu cũng hứng thú nhìn hắn, Lưu Cẩn kiên trì nói: "Nguyên Đô Sát viện Tả Đô ngự sử, Lưu Vũ."

"Ồ... Tả Đô ngự sử Lưu đại nhân được điềm làm binh bộ thượng thư, Lưu công công anh minh." Tần Kham khen một câu, sau đó nói: "Như vậy, Tả Đô ngự sử để trống rồi, bệ hạ, nhạc phụ của thần làm quan quan thanh liêm, cương trực công chính, rất thích hợp làm Tả Đô ngự sử đó."