Hoa Đương theo nghi trượng của Tần Kham ba mươi dặm đường, Tần Kham rất hiểu ý tứ của hắn.
Sống hai đời người, chưa từng kinh lịch qua hôn nhân chính trị, lần này đến Liêu Đông lại mạc danh kỳ diệu bị Hoa Đương dúi cho mình một nữ nhi, không cần cũng không được.
Bởi vậy nhìn ra, Hoa Đương trừ có sự dũng cảm và tục tằng của hán tử có thảo nguyên ra, còn có một trái tim yếu ớt mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn, Đại Minh và Đóa Nhan bất luận kết minh như thế nào, thậm chí còn lập văn tự, nhưng Hoa Đương vẫn cảm thấy không đáng tin, cứ muốn kiên trì dúi nữ nhi cưới người ta mới hài lòng.
Tần Kham thực sự không đành lòng nói với hắn, vương bát đản của vương bát đản tuyệt đối nhiều hơn so với trong tưởng tượng của hắn, loại hành vi dúi nữ nhi cho Hán nhân này có trình độ ngu xuẩn chẳng kém gì dùng bánh bao thịt đánh chó, cho dù Hán nhân này là khâm sai đại thần cũng vậy thôi.
Sự khác biệt về phong tục của Mông Cổ và Hán tộc không dễ xóa bỏ, cho tới sau khi Hoa Đương tiễn năm mươi dặm, Tần Kham dùng xé bỏ minh ước để uy hiếp mới khuyên được Hoa Đương trở về.
Từ ánh mắt phẫn nộ lúc gần đi của hắn cho thấy, chuyện này chỉ sợ không kết thúc dễ dàng như vậy.
"Đại nhân, Tháp Na kia tính tình tuy rằng hơi bạo liệt một chút, nhưng trông cũng đoan chính, vì sao đại nhân cứ khăng khăng từ chối nàng ta?" Đinh Thuận rất khó hiểu đối với thái độ của Tần Kham.
"Nữ nhân không phải chỉ thấy dung mạo đoan chính là liền có thể cưới về nhà ngay được, phẩm tính là quan trọng nhất, cưới nữ tử gia đình bình thường về làm tiểu thiếp thì được, tính cách không tốt thì mỗi đêm cứ treo lên cột nhà quất cho vài roi là xong, nhưng loại nữ tử như Tháp Na ta có thể lấy sao? Đánh không lại nàng ta chỉ là một vấn đề, ta nếu quất roi nàng ta, sẽ dẫn phát tới sự kiện ngoại giao, đầu này quất nàng ta một roi, đầu kia cha nàng ta cử binh tấn công thành trì của ta, tướng sĩ biên trấn Đại Minh vì chuyện nhà của ta mà phải đánh nhau, có oan hay không?"
Đinh Thuận nghĩ nghĩ, rất đồng ý, thế là vội vàng gật đầu.
" Lo lắng của Đại nhân rất có đạo lý, vả lại, chính thất phu nhân của đại nhân cũng không phải.... Khụ khụ, nói tóm lại, nữ nhân Mông Cổ này lấy về nhà nhất định sẽ rất phiền toái."
"Cho nên, ta không thể tự tìm phiền toái..." Tần Kham sờ sờ cằm, bỗng nhiên trở nên trầm ngâm: "Nếu ta có cừu nhân, cũng có thể đề nghị Hoa Đương gả nữ nhi cho hắn, có thể khẳng định, cừu nhân không tới một năm sẽ chết bất đắc kỳ tử, thật sự là khoái ý ân cừu trong vô ảnh vô hình. Đinh Thuận. Ta có cừu nhân không?"
Đinh Thuận lưng túa mồ hôi lạnh, nói: "Lưu công công Trong cung chắc tính là một."
"ngu lâu khó đào tạo, muốn trả thù Lưu công công lại đi dùng nữ nhi của Hoa Đương à? Dẫn hắn đi chơi kỹ viện một hồi, để hắn trơ mắt nhìn, trong hộp công cụ lại không có công cụ, thù gì cũng báo được hết."
Hành quân buồn tẻ thả nhàm chán, đường quan ngoại không dễ đi, xa liễn khâm sai sau khi xuất quan liền ném bỏ, mấy ngày nay luôn ngồi ngựa, Tần Kham cảm giác chim mình sắp sun lại rồi, hơn nữa má trong của đùi rách toác, đối với Tần Kham chưa bao giờ phải chịu khổ mà nói, thực sự là tra tấn rất lớn, trước mặt tám ngàn quan binh của nghi trượng vẫn phải bảo trì mặt mũi của khâm sai nên không thể kêu khổ kêu đau.
Khó chịu tới mấy nhưng nghĩ tới sắp về kinh sư, trở lại ngồi nhà coi mình là trời đó, Tần Kham liền cảm thấy kích động không thôi, mỗi lần nghĩ tới là quy tâm như mũi tên. Tất cả đều rất đáng để nhớ, Đỗ Yên tính tình có chút dã man, Liên Nguyệt Liên Tinh nhu thuận nghe lời, còn cả Kim Liễu giống như xà yêu biến thành hình người, cả ngày ở nhà đợi cơ hội thông đồng dụ hoặc hắn, khiến hắn lúc nào cũng ở trong khoái cảm...
Ngứa ngáy quá, trở về tìm một cơ hội thẳng thắn với Đỗ Yên, dù sao hắn và Kim Liễu cũng quen nhau trước Đỗ Yên, theo lý mà nói thì nên là Đỗ Yên là người thứ ba, nếu công khai quan hệ này chắc Đỗ Yên cũng không dám làm gì Kim Liễu đâu. Tương lai nếu làm thông công tác tư tưởng với Đỗ Yên, nội viện Tần gia tứ nữ chung giường cũng không phải là chuyện không thể.
Nghĩ như vậy thì có chút cầm thú, có điều đây là sự đặc sắc của thời đại, Tần Kham đời trước vốn là hoa hoa công tử cũng không phản cảm với sự đặc sắc của thời đại này, nghiêm khắc mà nói, sự xuyên qua của Tần Kham có liên quan tới bản sắc phong lưu, Tần Kham đời này từng kiểm điểm mình đời trước, đưa ra kết luận là... Đừng tùy tiện giở trò lưu manh với nữ nhân, sẽ có báo ứng, nhưng, thê thiếp của mình thì không sao.
"Dương Chí Dũng, cơm trưa ăn gì?" Tần Kham nhìn Dương Chí Dũng cầm cờ rồng của khâm sai đi cạnh ngựa, cười hỏi.
Dương Chí Dũng đi rất chuyên tâm, hắn luôn là thiếu niên nghiêm túc, làm chuyện gì cũng đều rất chuyên tâm, Diệp Cận Tuyền không chỉ một lần khen hắn, tuy rằng thiên phú bình thường, nhưng thái độ đoan chính, vô luận thao luyện hay là học chữ, hắn đều phi thường nghiêm túc, hắn biết rõ cuộc sống trước mắt của mình là có được không dễ, quả thực là trời cao đền bù cho hắn, từ nay về sau không cần ở trong lưu dân doanh xếp hàng nhận một bát cháo loãng toẹt với một đám lưu dân bụng đói kêu vang, cũng không cần mỗi đêm co quắc ngủ ở một góc ẩm ướt rét lạnh, quan trọng nhất là, nhân sinh từ nay về sau có phương hướng và mục tiêu, trước kia hắn thuần túy chỉ vì sống mà sống, thậm chí ngay cả ngày mai có sống được hay không thì cũng vẫn mông lung.
Từ sau khi Tần đại nhân chọn hắn vào thiếu niên tân binh doanh, mỗi ngày chẳng những có cơm có đồ ăn, cách ba ngày lại còn được ăn thịt, mà điều hắn phải trả giá, chỉ là tuyệt đối trung thành với hoàng đế và Tần đại nhân, cùng với một số thao luyện khắc khổ mà theo hắn là vặt vãnh không đáng nhắc tới.
Có thể sống những ngày như trên thiên đường như vậy, Dương Chí Dũng rất quý trọng. Huống chi, Tần đại nhân còn hắn hắn một cái tên, đối với một cô nhi không cha không mẹ mà nói, tôn nghiêm mất rồi lại được này so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.
Bất kể trả giá bao nhiêu gian khổ cũng đáng, chỉ cần mỗi ngày có thể được sống như vậy.
Dáng đi của Dương Chí Dũng rất tiêu chuẩn, mỗi một bước giống như đặc biệt được đo đạc vậy, gió lạnh tái bắc gào thét thổi qua, thân thể bé nhỏ lại như tiêu thương bất động trong gió, bất kể là phương diện nào cũng hoàn mỹ tới không thể bới móc.
Nghe thấy Tần Kham hỏi, Dương Chí Dũng lập tức ưỡn ngực lớn tiếng nói: "Hồi bẩm đại nhân, ăn rồi."
Tần Kham mỉm cười nhìn hắn: "Ăn gì?"
"Cơm nắm, còn cả thịt khô." Dù sao vẫn là trẻ con, nói tới ăn, Dương Chí Dũng kìm lòng không đậu lại liếm liếm môi.
Tần Kham cười ha ha, đối với đứa bé này, hắn là yêu thích đáy lòng.
"Đi bộ hành quân có vất vả không?"
"Có cơm ăn, không vất vả."
Trả lời rất đơn giản, nếu đứa bé này nói những lý do dối trá như vì nước vì dân, Tần Kham có thể sẽ thật sự đá hắn ra khỏi đội ngũ.
Chỉ vào phía trước mù mờ không thấy, Tần Kham cười nói: "Kiên trì một chút, chờ chúng ta vào Sơn Hải quan hạ trại rồi, ta sẽ cho các ngươi thêm cơm, không cần phải ăn lương khô nữa, mỗi người sẽ có đồ ăn nóng sốt, còn có cả thịt hầm, từng mảng thịt hầm vừa béo vừa ngậy."
Dương Chí Dũng nuốt nước miếng, vẫn rất giữ bổn phận nói: "Lương khô cũng ngon mà, chỉ cần ăn thấy no là được."
Bộ dạng thèm nhưng lại mạnh miệng rất giống với Nam Kinh tiểu công gia Từ Bằng Cử, cái bất đồng là thái độ của Tần Kham đối với hai người.
Bộ dạng lén nuốt nước miếng của Dương Chí Dũng rất khiến người ta quý, mà tiểu công gia tham ăn thì lại làm Tần Kham không nhịn được muốn bỏ thạch tín vào trong đồ ăn của hắn.
"Đại nhân, nghe Diệp giáo tập nói, chúng ta tương lai sẽ thay phiên tới biên trấn đánh nhau với Thát tử, đúng không?"
"Đúng, ngươi sợ đánh giặc à?"
Dương Chí Dũng lắc đầu: "Không sợ, chúng ta khi ở khe Dã Lang, gặp phải phục kích, tiểu nhân tự tay giết mười mấy người, lúc ban đầu thì sợ, nhưng về sau lại cảm thấy chẳng khác gì ngày xưa giết cho hoang trong rừng, đều là một mâu đâm vào, máu đỏ rút ra, khác là dã cẩu có thể nướng ăn, người thì không thể ăn được."
Tần Kham cười nói: "Các ngươi khác với những quan binh bình thường, các ngươi không chỉ phải ra trận chém giết, còn phải đọc sách biết chữ, học binh pháp, học một số huấn luyện kiểu mới mà trăm ngàn năm qua chưa ai từng thử."
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, thanh âm của Tần Kham như một ánh nắng xuyên thủng mây mù.
"Các ngươi, là hy vọng để ta thay đổi thời đại này, là vốn liếng duy nhất của ta."
Ngoài thành Liêu Dương, một vạn kỵ binh của Đóa Nhan Vệ xếp thành đội ngũ, chậm rãi xuất phát.
Dựa theo kết quả đàm phán của Hoa Đương và Tần Kham, Đóa Nhan Vệ đạt được mục trường mới, nhưng mục trường không ở cảnh nội Đại Minh, cũng không biết vị khâm sai này tới cùng là nghĩ gì, cứ đòi Tứ Bình, vốn là trong ba thành thị tương hỗ, nhưng vốn thuộc về Hải Tây Nữ Chân bộ, không chỉ như vậy, ngay cả thảo nguyên trăm dặm trong phạm vi gần Tứ BÌnh cũng cắt cho Đóa Nhan làm mục trường mới.
Có mục trường mới đương nhiên là chuyện tốt, phiền toái duy nhất chính là.... Tần Kham nói, mục trường mới cần dũng sĩ của Đóa Nhan Vệ dùng đao kiếm trong tay đoạt về, về phần sẽ chết bao nhiêu người, Tần Kham không quan tâm, mục trường phì nhiêu này ai cướp được, Minh đình sẽ thừa nhận nó là của người đó.
Hoa Đương từ trong xương tủy là người rất có dã tâm, mục trường đối với người trên thảo nguyên mà nói có ý nghĩa gì, hắn rõ hơn bất kỳ ai.
Thế là sau khi nghi trượng của Tần Kham khởi hành hồi kinh, Hoa Đương cũng hạ lệnh cho dũng sĩ dưới trướng xuất phát.
Kế tiếp một vạn kỵ binh của Đóa Nhan Vệ này sẽ phải đánh một với Hải Tây Nữ Chân bộ, đoạt lấy khối thảo nguyên phì nhiêu Tứ Bình này.
Tháp Na cưỡi ngựa giữa đội ngũ, vẻ mặt rất bực mình nghe Hoa Đương lải nhải, trong lòng thì lại hận tên cẩu quan Hán nhân tới chết.
Hắn đi thì tiêu sái lắm, còn nàng ta thì lại bị ngạch trực cách lải nhải tới phát điên, nàng ta rất không hiểu, nếu Hán nhân đã kết minh chính thức với Đóa Nhan, vì sao ngạch trực cách vẫn kiên trì muốn gả nàng ta cho cẩu quan Hán nhân kia? Văn thư kết minh chính thức của Minh đình chẳng lẽ không hữu hiện hơn một cái đám cưới? Việc gì phải làm thừa như thế?
Sự lải nhải dài dòng Vô tận so với đao quang kiếm ảnh còn đáng sợ hơn Tháp Na rất nhanh liền không chịu nổi, dứt khoát bịt tai giục ngựa chạy xa.
Dẫn hơn mười tùy tùng, chạy như bay ở đầu đội ngũ, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, gió lạnh sắc bén như đao quất lên mặt đau rát, nhưng Tháp Na lại như không cảm thấy gì.
Lòng rất loạn, nàng ta luôn cho rằng mình là nữ nhi thảo nguyên, tương lai sẽ gả cho một hán tử Mông Cổ tinh tráng khôi ngô, hán tử này có thể uống rượu mạnh nhất, cưới ngựa nhanh nhất, dùng đao sắc bén nhất, giết nhiều kẻ địch nhất, khi cao hứng thì ngửa mặt lên trời cười ha ha, khi tức giận thì bật dậy đại sát tứ phương, anh hùng anh hùng như vậy mới xứng đôi với viên minh châu sáng nhất trên thảo nguyên như nàng ta, chứ không phải là đem nàng ta gả cho một Hán nhân yếu đuối, văn nhược như thư sinh.
Nàng ta quả thực không dám tưởng tượng mình tương lai sẽ phải sống với một Hán nhân độc miệng có thể khiến người ta tức chết như thế nào.
May mắn là cẩu quan Hán nhân này cự tuyệt hôn sự, thức thời hồi kinh, đây là hảo cảm duy nhất của Tháp Na đối với cẩu quan kia.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tháp Na không biết vì sao lại nở một nụ cười, nụ cười giống như trân châu được lau đi bụi, nở rộ quang hoa loá mắt, hơn mười tùy tùng bên cạnh ngồi trên lưng ngựa nhìn thấy mà ngây người, trong mắt không giấu được quang mang ái mộ.
Cái tên Tháp Na này, trong tiếng Mông Cổ có nghĩa là trân châu.
Nàng ta, tuyệt đối xứng với cái tên này.
Cuối thảo nguyên Mênh mông bát ngát, không biết từ lúc nào dâng lên mây đen.
Tháp Na có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, các tùy tòng bên cạnh cũng kéo cương ngựa.
Nhìn vẻ mặt từ nghi hoặc đến kinh ngạc, cuối cùng là vô cùng hoảng sợ của các tùy tòng, Tháp Na trong lòng không khỏi căng thẳng.
"Quân đội của Thát Đát." Một tùy tùng chỉ vào mây đen ở phương xa rồi kinh hãi hét lên.
Mây đen không phải là mây đen, nó là một cơn thủy triều người, mang theo sát ý khôn cùng và đao kiếm vô tình lạnh như băng ùa vào bờ.
Tháp Na ngồi trên ngựa, kinh ngạc nhìn dòng nước lũ vô kiên bất tồi cách nàng ta càng lúc càng gần, giống như cơn bão nghiền nát tất cả chướng ngại ngăn cản nó.
Quân Thát Đát của Bá Nhan Mãnh Khả!
"Tháp Na, đi mau! Trở về cảnh báo cho Khả Hãn." Một tùy tùng kéo dây cương quay đầu ngựa của nàng ta, ra sức quất mạnh vào mông ngựa, tuấn mã đau đớn, hí dài rồi phóng đi.
Các tùy tòng dùng ánh mắt kinh hãi quay đầu lại nhìn đại quân của Thát Đát càng lúc càng gần, đều thúc ngựa quay đầu chạy đi.
Tiếng kèn sừng trâu nức nở vang lên, kỵ binh của Đóa Nhan Vệ bắt đầu bày trận đón địch, trên thảo nguyên rộng lớn, đại quân Thát Đát như châu chấu quá cảnh, đông nghìn nghịt đánh về phía Đóa Nhan Vệ, một vạn kỵ binh của Đóa Nhan Vệ tránh mũi dùi trận hình xung phong của Thát Đát, chia sang hai bên bọc đánh vu hồi.
Không chửi bới không tuyên chiến, một hồi chiến tranh cứ như vậy đột nhiên bắt đầu.
Thát Đát và Đóa Nhan hai bên đều là kỵ binh, hơn nữa số lượng gần bằng nhau, tao ngộ chiến không cho Đóa Nhan Vệ quá nhiều thời giờ để chuẩn bị, khi đại quân của Thát Đát cách kỵ binh Đóa Nhan Vệ năm dặm, Đóa Nhan binh mới vội vàng bày xong trận thế.
Trong Trung quân, Hoa Đương vẻ mặt kinh sợ, răng nghiến kèn kẹt.
"Bá Nhan Mãnh Khả lần này có ý gì? Hắn là hướng về phía thành Liêu Dương của Hán nhân mà đến, hay là nhằm vào Đóa Nhan bộ của ta?"
"Ngạch trực cách, bất kể nhằm vào ai, chúng ta là người đầu tiên nghênh diện đụng hắn, trừ nghênh ra thì không còn cách nào khác cả." Tháp Na ngữ khí hấp tấp nói.
"Không đúng, chuyện này phải làm rõ, tính mạng của một vạn người trong bộ lạc nằm trong tay ra, ta không muốn đánh một trận mơ hồ, Đóa Nhan chúng ta không thua nổi."
Thám báo vết thương đầy người được người khác đỡ tới chạy đến trước mặt Hoa Đương, theo lệ thường, khi đại quân tiến về phía trước luôn tỏa thám báo ra xung quanh để tìm hiểu địch tình phía trước, thám báo này là hồi báo địch tình, đáng tiếc đã quá muộn.