Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 316-1: Mượn tay người khác để thử (1)




Tần Kham cũng không xa lạ gì với tiếng cười này.

Ngoài thành Liêu Dương, nàng ta một mình dám cản quan giá khâm sai, khí thế bức người chất vấn thiên lý công đạo của triều đình, xiêm y đủ rực đó để lại ấn tượng rất sâu cho Tần Kham.

Tần Kham xoay lại, trong ánh lửa từ lửa trại hắt tới, cặp mắt so với sao còn sáng hơn của Tháp Na đang nhìn hắn với vẻ đầy hứng thú.

Đêm nay Tháp Na mặc phục sức nữ tử Mông Cổ truyền thống, trên áo màu lam thêm những đường viền hoa màu vàng kim rất tinh xảo, tóc đen như thác nước kết thành hơi mười, trên mặt thậm chí còn đánh má hồng, so với lúc ở ngoài thành Liêu Dương thì động lòng người hơn nhiều, tràn ngập phong vận dị tộc.

Tần Kham cười nói: "Thì ra là Tháp Na cô nương, cô nương không đi tham gia dạ hội lửa trại à?"

Tháp Na bĩu môi, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Tần Kham, thuận tay ngắt một cọng cỏ đưa lên miệng, nói: "Khi Hán nhân Các ngươi khách khí rất dối trá, suốt ngày cô nương này cô nương nọ, không thể trực tiếp gọi tên ta à? Dũng sĩ trẻ tuổi trong bộ lạc Đóa Nhan ta nếu ai dám ở trước mặt ta gọi ta là cô nương, ta kiểu gì cũng tẩn cho hắn một trận."

Tần Kham mỉm cười, tính tình của cô nàng này cũng nóng thật, khác với Đỗ Yên, tính tình nóng nảy của Đỗ Yên có đôi khi chỉ là một loại làm bộ làm tịch, giống như mai rùa, gai nhím, là một loại bản năng để bảo hộ bản thân, mà tính nóng của cô nương Tháp Na này chính là nóng thật, không có lý do gì, thuần túy là hoạt động giải trí trên thảo nguyên quá ít, rảnh quá...

"Ngươi nếu dám đánh khâm sai triều đình, chỉ sợ cha ngươi sẽ không đồng ý, cho dù ta không phải khâm sai, lúc này ta cũng là khách nhân của Đóa Nhan các ngươi, người Mông Cổ không có truyền thống đánh khách nhân phải không nào?"

Tháp Na lườm hắn một cái, tiếp theo lại cất tiếng cười sang sảng: "Được rồi, ngươi không chỉ là khách nhân, cũng là ân nhân cứu mạng là của ta, trên đời này ai cũng có thể động thủ với ngươi, chỉ độc có Tháp Na là vĩnh viễn sẽ không, mạng của ta là ngươi cứu."

Tần Kham thở dài: "Tin ta đi, ta không đáng đấy như vậy đâu, trên đời này người muốn động thủ với ta thực sự không nhiều lắm..."

Tháp Na nhìn chăm chú hắn, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: "Ê, đại quan nhi, ngươi làm sao biết Lý Cảo sẽ phái người nửa đường giết ta?"

"Một chút trinh thám, một chút suy đoán, lại thêm một chút vận khí, tám chín phần mười là đoán trúng như vậy đấy."

Tháp Na bất mãn nói: "Mạng này của ta chẳng lẽ là ngươi trùng hợp đoán trúng mới cứu được sao?"

Tần Kham thở dài: "Tháp Na, đừng trách ta nói chuyện quá thẳng, mạng của ngươi không phải là mạng của ta, hơn nữa chúng ta cũng không tính là thân thiết, đoán trúng cũng được, mà đoán sai cũng chả sai, lúc ấy ngươi ở ngoài thành Liêu Dương chọc giận Lý Cảo chắc đã minh bạch kết quả rồi."

" Người Cứu ta là ngươi phái đi, người của ngươi giết người của Lý Cảo, ta thật không hiểu, các ngươi không phải đều là đại quan Minh đình sao? Vì sao đối với nữ tử dị tộc ta đây lại mộtngười muốn giết, một người muốn cứu? Ngươi làm như vậy có phải sẽ đắc tội với Lý Cảo hay không?"

Tần Kham cảm thấy vui mừng, cô nương này không ngu tới mức không có thuốc chữa.

"Không sai, ta sẽ đắc tội với Lý Cảo." Tần Kham thản nhiên nói: "Không ngại nói cho ngươi hay, ta lần này đến Liêu Đông, là phụng mật chỉ của hoàng đế Đại Minh, tra rõ chuyện Lý Cảo giết hơn ba trăm người Đóa Nhan để giả công."

Tháp Na ngẩn ra, tiếp theo hai mắt nổi lên vẻ kinh hỉ: "Minh đình Các ngươi chung quy vẫn giảng đạo lý, đại quan nhi Minh đình cũng có người tốt."

" Minh đình chúng ta vẫn luôn giảng đạo lý, chỉ có điều sau khi tới Liêu Đông ta mới phát giác, thế lực của Lý Cảo rất to lớn, cơ hồ có thể một tay che trời, ta muốn xử trí hắn là rất khó, hiện giờ chuyện đang rơi vào bế tắc."

Tháp Na vội la lên: "Vậy phải làm sao?"

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đánh không lại hắn ta đương nhiên phải chạy, cho nên ta định sau khi an ủi Đóa Nhan thì tới thẳng Sơn Hải quan rồi về kinh."

Tháp Na ngây ra, tiếp theo mặt tức giận đến đỏ bừng: "Ngươi, tên cẩu quan Minh đình ngươi, hoàng đế muốn ngươi tra rõ chuyện Đóa Nhan bị hại, mà ngươi lại đánh không lại thì bỏ chạy, ngươi làm việc cho hoàng đế như vậy đó hả?"

Tần Kham thở dài: "Vừa rồi còn nói ta là người tốttrong Minh đình, hiện tại lập tức lại mắng ta là cẩu quan... Nữ nhân Phiên bang cũng là nữ nhân, nữ nhân đều như nhau, trở mặt còn nhanh hơn lật sách."

Tháp Na cả giận nói: "Đóa Nhan chịu oan khuất lớn như vậy, ngươi là người duy nhất có thể đòi lại công đạo cho Đóa Nhan, tại sao vô dụng như vậy, đánh không lại hắn thì bỏ cuộc à?"

Tần Kham cười khổ nói: "Vậy ngươi bảo ta nên làm gì? Triều đình sẽ không vì việc này mà phái đại quân bao vây tiễu trừ Lý Cảo được, làm như vậy sẽ dính líu quá lớn, Lý Cảo thống lĩnh binh quyền Liêu Đông, dưới trướng có mấy vạn binh mã tinh nhuệ, mà bên cạnh ta chỉ có tám ngàn lính nghi trượng, ta không thể để những binh lính chỉ biết khiêng cờ xí đi liều mạng với biên quân được? Vì hơn ba trăm tính mạng chúng ta Đóa Nhan các ngươi, liền muốn ta vứt bỏ tính mạng của tám ngàn người đi sống mái với Lý Cảo ư, ta việc gì phải vậy?"

Trong mắt Tháp Na như bốc ra lửa, phẫn nộ nắm chặt quyền đầu: "Vì công đạo! Công đạo phải đòi trên đao kiếm!"

Tần Kham nhún vai nói: "Vấn đề đã quay trở lại, ta đánh không lại hắn, cho dù hơn tám ngàn người bên ta chết sạch, công đạo của Đóa Nhan các ngươi vẫn không thể đòi được."

Tháp Na nhiệt huyết dâng trào lớn tiếng nói: "Ngươi thiếu dũng sĩ, Đóa Nhan chúng ta không thiếu, vì nợ máu của hơn ba trăm người đã chết của chúng ta, Đóa Nhan nguyện xuất binh giúp ngươi! Đóa Nhan Vệ chúng ta trên dưới có hơn sáu ngàn hộ, có thể gom được một vạn kỵ binh anh dũng vô địch, kỵ binh của Đóa Nhan chúng ta nổi tiếng thiên hạ, lúc trước Vĩnh Lạc hoàng đế các ngươi chỉ dùng ba ngàn kỵ binh của chúng ta đã quét ngang thiên hạ và lên làm hoàng đế, ngươi chờ đó, ta sẽ đi xin ngạch trực cách, bảo ông ta phái binh giúp ngươi!"

Tháp Na là cô nương hấp tấp, nói chưa xong đã đứng dậy đi ngay.

Tần Kham cười càng tươi hơn, đúng là cô nương tốt, cái nàng ta thiếu đích xác không phải dũng sĩ, mà là đầu óc...

Không đến một nén hương, Tháp Na lập dập quay lại, bộ dạng không giống như lúc đi, sau khi quay lại nàng ta mặt xám mày tro, vẻ mặt có chút thảm hại.

Rất rõ ràng, nàng ta thiếu đầu óc nhưng cha của lão không thiếu, chắc vừa rồi mắng cho nàng ta như tát nước vào mặt.

Miệng Tháp Na cong lên, nhìn bộ dạng của nàng ta là biết sắp khóc rồi, mã tiên trong tay thỉnh thoảng lại giơ lên rồi hạ xuống, quật cường mà phẫn nộ lườm Tần Kham, muốn quất mà không dám quất.

Tần Kham cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt lại nghiêm trang nói: "Ngươi không thể động thủ với ta được, thứ nhất, ta là khâm sai đại nhân mà hoàng đế Minh đình phái tới, thứ hai, ta là khách nhân tôn quý của Đóa Nhan, thứ ba, ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi vừa rồi còn nói vĩnh viễn sẽ không động thủ với ta mà."

Tháp Na ngớ ra, tiếp theo thì bạo phát như thú cái phẫn nộ.

Bùng nổ nhưng không dám bùng nổ về phía Tần Kham, thế là mặt cỏ chung quanh xui xẻo rồi, bị mã tiên của nàng ta quất cho tung tóe, không lâu sau, mặt đất trong vòng một trượng xung quanh nàng ta sạch trơn như bị chó liếm.

" Hán nhân Các ngươi không ai là người tốt cả." Tháp Na thở hổn hển gầm lên: "Các ngươi giống sói giảo hoạt, luôn tính kế người khác, hại người khác, chẳng quang minh thẳng thắn chút nào."

"Ta tính kế ngươi cái gì? Ta chỉ nói hơn tám ngàn thủ hạ của mình đánh không lại Lý Cảo, nếu ngươi không ngốc, chắc biết đây là lời nói thật, trừ những cái đó ra thì ta còn nói gì nữa không?"