Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 305: Uy phục Nghiêm Ninh




Nghiêm Ninh trung truân vệ bị Tần Kham đánh cho trở tay không kịp, khi Ngụy Dương trốn trong soái trướng khóc than hành vi bố láo của Tần Kham, bên ngoài sự nhẫn nại của Đinh Thuận đã mất sạch, hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ nhắm vào khoảng trống cạnh soái trướng nã hai phát, tiếng nổ mạnh như sơn băng địa liệt làm mỗi người trong mỗi người biến sắc.

Trong nháy mắt, Ngụy Dương ôm đầu từ trong soái trướng đi ra, mặt như đưa đám như người gặp phải đả kích cực lớn.

Đây đại khái là một loại phương thức nghênh đón quan giá của khâm sai độc đáo nhất từ trước tới nay.

Theo lệ thường, , Đinh Thuận lớn tiếng tuyên thánh chỉ, Ngụy Dương vẻ mặt khổ sở quỳ nghe, chờ thánh chỉ đọc xong rồi, Ngụy Dương sắc mặt đã xanh mét, nhưng lại không dám nói gì, khi đứng dậy, hai gã quân sĩ của dũng sĩ doanh một tả một hữu đứng bên cạnh hắn, tay của hai người cố ý đặt lên chuôi đao đeo bên hông, lờ mờ có vài phần hương vị dùng thế ép người.

Năm ngàn quan binh dưới trướng Khâm sai đã bao vây hơn ba ngàn tướng sĩ c Nghiêm Ninh vệ, không chỉ người đông thế mạnh, hơn nữa người ta phụng ý chỉ của hoàng đế, có thể nói là đường đường chính chính, huống chi Chỉ huy sứ cũng rơi vào tay người khác rồi, dù có người muốn kích động phản kháng, nhưng cũng chẳng khơi dậy nổi ý chí chiến đấu.

Sau khi Thánh chỉ đọc xong, bốn phía f một mảng yên tĩnh, hơn năm ngàn quan binh cũng không ai lên tiếng, chỉ đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm tướng sĩ của Nghiêm Ninh vệ cách đó không xa, không khí giằng co giương cung bạt kiếm theo thời gian chậm rãi trôi qua mà nhạt dần.

Đang lúc các tướng sĩ của Nghiêm Ninh vệ do dự xem có phục tùng khâm sai hay không thì Đinh Thuận tính tình nóng nảy phát hỏa, rút đao ra trợn mắt mắng to: "Con mẹ nó! Đánh thì không đánh, hàng cũng không hàng, tự dưng làm mất thời gian của đại nhân chúng ta là đạo lý gì? Người đâu, bắn thêm một pháo nữa cho ta, giết một đám mù mắt đã rồi tính tiếp."

Đuốc vừa dít vào dẫn dẫn lửa của pháo Phật Lãng Cơ, các tướng sĩ ở đối diện nòng pháo đen xì ngây ra như phỗng, miệng pháo tỏa ra ánh sáng lành lạnh, tướng sĩ của Nghiêm Ninh vệ đều giật thót mình, không nói hai lời cúi đầu bái.

"Bái kiến khâm sai đại nhân!" Những tiếng hô vang lên thưa thớt lẹt đẹt.

Rít --- Bùm!

Đinh Thuận rất không hài lòng Đối với thái độ không đoan chính của tướng sĩ Nghiêm Ninh vệ tức giận đến nỗi tự tay châm lửa, đương nhiên, miệng pháo hướng lên trời.

Một tiếng pháo nổ này so với ngàn vạn câu quát mắng thì có tác dụng hơn, tướng sĩ Nghiêm Ninh vệ động tác rất nhất trí nằm rạp xuống, cũng không biết là là cúng bái khâm sai hay là theo bản năng tránh pháo, miệng đồng loạt gân cổ hô to: "Bái kiến khâm sai đại nhân!"

Đinh Thuận hài lòng. Ném đuốc xuống rồi nhổ nước bọt, mắng: "Đúng là như đèn cầy? Không đốt thì không sáng!"

Khi quay lại nhìn về phía Tần Kham, Đinh Thuận lại đổi ngay sang sắc mặt lấy lòng: "Tần soái, Nghiêm Ninh vệ tới tay rồi."

Tần Kham gật gật đầu, nghiêng người xuống ngựa, sau đó không nhẹ không nặng đạp cho Đinh Thuận một cước.

Đinh Thuận ủy khuất: "Tần soái... Lý do gì. Thuộc hạ làm sai à?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Làm rất tốt, chẳng có chỗ nào sai cả, hơn nữa cũng rất tận tâm với ta, chỉ có điều là thuần túy không thích nhìn sắc mặt này của ngươi, vì thế không nhịn được mà đạp cho người một cước nhằm khích lệ."

Giương mắt chậm rãi nhìn chúng tướng sĩ của Nghiêm Ninh vệ, Tần Kham lớn tiếng nói: "Bản quan chỉ nói hai câu thôi, đệ nhất, Nghiêm Ninh vệ là Nghiêm Ninh vệ của triều đình, không phải tư binh nhà ai nuôi cả. Không tuân vương lệnh, tội như mưu phản, tru di cửu tộc! Thứ hai, bản quan không bạc đãi chư vị tướng sĩ, hiện tại xếp thành hàng tới lĩnh bạc, mỗi người mười lượng xem như quà gặp mặt của bản quan cho mọi người."

Sau khi thu Nghiêm Ninh trung truân vệ, trong tay Tần Kham trực tiếp nắm giữ quân đội tám ngàn người, mà toàn bộ quân sĩ dưới trướng Liêu Đông đô ti cũng chỉ hơn ba vạn.

Bản đồ Hành quân được giở ra, trên bản đồ xù xì làm bằng da dê, từ Nghiêm Ninh trung truân vệ được đánh dấu tròn nối ra hai đường về phía bắc và phía đông, một đường kéo về Trầm Dương vệ, đường còn lại thì tới phủ Liêu Dương, nơi sở tại của Liêu Đông đô ti.

Lông mày nhíu chặt lại với nhau, vẻ mặt Tần Kham ngưng trọng chưa từng có, Mắt nhìn chằm chằm vào hai đường nối, giống như thân đang đứng ở ngã rẽ của vận mệnh, một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.

Tiếp tục đi về hướng bắc phân hoá quân đội vệ sở dưới trướng Lý Cảo. Hay là trực tiếp tới phủ Liêu Dương đấu với Lý Cảo?

Một nhánh cô quân hơn tám ngàn người đi vào Liêu Đông, đối phó với quan Tổng binh nhiều năm kinh doanh ở Liêu Đông, phần thắng là bao nhiêu?

Từ lúc Xuyên qua đến nay đã dần dần quen thuộc tới yêu thương thắm thiết thế giới này, phủ Liêu Dương liệu có phải là trạm cuô cùng của người xuyên việt hắn không?

Không biết suy tư bao lâu, ngẩng đầu Tần Kham ngẩng đầu, trong mắt đã tràn ngập quang mang trầm tĩnh và kiên nghị.

Lạc thú của con người chính là ở chỗ con đường phía trước có sự khiêu chiến và hung hiểm khó lường, ba vạn biên quân Liêu Đông thì sao? Lý Cảo chẳng lẽ có thể đem ba vạn người cả ngày dắt ở lưng quần mang theo chạy khắp nơi sao?

Liêu Đông, chung quyvẫn là Liêu Đông của triều đình, không phải đất phong tư nhân Lý Cảo tự lập làm vương!

"Đinh Thuận!"

"Có."

"Truyền lệnh, xuất phát tới phủ Liêu Dương."

"Vâng."

Nghi trượng Khâm sai rầm rộ đông tiến, đồng thời, trong nha môn Liêu Đông đô ti phủ Liêu Dương lại là bầu trời u ám.

Quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo mặc áo vải màu đen, ăn mặc như văn nhân nhưng hai chân lại dạng ra đại mã kim đao ngồi chính giữa nội đường.

Lý Cảo tuổi chừng hơn bốn mươi, rất có uy tướng, mặt chữ quốc, dưới cằm là chòm râu đen phiêu dật, lại thêm thời tiết bão cát ác liệt và trường kỳ lãnh binh dưỡng ra một thân da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, rõ ràng đã là thời tiết tháng chín cuối thu, nhưng trong tay Lý Cảo lại vẫn cầm một cây quạt xếp làm bằng ngà voi, quạt trong tay hắn chốc chốc lại gập, chốc chốc lại xòe ra phẩy mấy cá, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hiển nhiên là luyện lâu dài rồi, nhưng mà lọt vào trong mắt người ta lại quái dị nói không nên lời.

Có lẽ là do ảnh hưởng của không khí sùng văn khinh võ hiện giờ của Đại Minh, cho dù là quan Tổng binh tay nắm mấy vạn binh mã Liêu Đông, võ tướng lãnh binh kinh lược một phương, nhưng Lý Cảo vẫn bướng bỉnh tự coi tự mình là văn nhân, trong phủ đình đài lâu các giả sợ thủy tạ được dựng rất tao nhã thoát tục, không hề thấy một tia sát phạt chi khí nên có của gia đình võ tướng.

Không chỉ như vậy, Lý Cảo trong phủ còn nuôi một đám thư nhân nghèo túng, khi nhàn rỗn liền cùng bọn họ ở đình đài thủy tạ trong phủ ngắm trăng nhìn sông, ngâm phong nguyệt, đương nhiên, võ tướng chung quy vẫn là võ tướng, thi từ Lý tổng soái tự mình làm ra cho dù không thấp kém thô bỉ như "Đại pháo bắn con mẹ nó, uy gia hải nội về quê hương" của một tên quân phiệt Sơn Đông họ Hàn nào đó đời sau, nhưng cũng chẳng cao nhã được là bao.

Bị đám văn nhân nghèo túng loại nhu nhược này thổi phồng lâu ngày, dần dần, Lý Cảo cũng cảm thấy mình thực sự là người có văn hóa, thế là không chỉ thỉnh thoảng ngâm những câu thơ thô bỉ, hơn nữa ngôn hành cử chỉ cũng thường dùng tư thái tự nhận là văn nhân.

Hôm nay trong nội đường phủ Đô Ti, Lý Cảo sắc mặt lại phi thường âm trầm, mất đi đi phong cách nhã nhặn bắt chước vụng về.

Thái giám trấn thủ Liêu Đông Nhậm Lương ngồi bên trái. Chậm rãi uống trà, thong dong điềm tĩnh nhìn Lý Cảo khó chịu, thần sắc vẫn rất an tường.

"Lý tổng soái, họ Tần đó chỉ đoạt một Nghĩa châu vệ của ngươi, hơn ba ngàn quân sĩ thôi mà, có đáng phải tức giận thế không? Dưới trướng Tổng tướng sĩ mấy vạn. Thiếu đi mấy ngàn người này thì có gì mà phải lo? Tạp gia cũng không tin Tần Kham đó có thể dựa vào mấy ngàn người mà đánh tới phủ Liêu Dương."

Lý Cảo lạnh lùng nói: "Họ Tần đó chỉ là thằng nhãi không râu. Đoạt một Nghĩa châu vệ thì ta sợ cái gì? Ta là lo Đóa Nhan và..."

Nói đến một nửa thì Lý Cảo bỗng nhiên ngậm miệng, phẫn nộ hừ một cái rồi im lặng.

Nhậm Lương cười một tiếng, nói tiếp: "Tổng soái là lo lắng Đóa Nhan và triều đình? Sợ Đóa Nhan hưng binh đến phạm, hoặc là. . . Sợ triều đình có tâm tư khác với tổng?"

Mắt Lý Cảo bỗng nhiên nhíu lại, ánh mắt nhìn Nhậm Lương hết sức âm trầm: "Nhậm công công, ta sao lại nghe trong lời nói của ngươi có mùi vui sướng khi người gặp họa nhỉ? Ngươi được lắm, bổn soái kinh doanh Liêu Đông mấy năm nay, chuyện tốt chuyện xấu làm ra, đều có một phần của ngươi đấy, không ai chạy được đâu."

Ánh mắt như độc xà nhìn con mồi của Lý Cảo làm Nhậm Lương cả người run lên, hắn lúc này mới ý thức được sự thất thố của mình, ngồi đối diện hắn, là thổ hoàng đế kinh lược Liêu Đông lâu mười mấy năm.

"Lý tổng soái, Tạp gia thất lễ, xin bồi tội với ngài..." Nhậm Lương lập tức dùng thái độ đoan chính, nghiêm mặt nói: "Kỳ thật Đóa Nhan và triều đình, hai tâm sự này tổng soái có thể hoàn toàn buông bỏ. Đóa Nhan Vệ hiện giờ mặc dù mới sắc lập Hoa Đương làm Đô Đốc đồng tri, nhưng những năm gần đây liên tiếp giao chiến với Đại Minh, Thát Đát và Ngoã Lạt, Đóa Nhan tổn thất thảm trọng. Tổng cộng cũng chỉ còn lại hơn sáu ngàn hộ, không đủ gây họa, về phần triều đình, tổng soái càng không cần lo lắng. . ."

"Xin Chỉ giáo?"