Lưu Bình Quý hừ một tiếng, nói: "Tần Kham này là cận thần thiên tử, rất được bệ hạ sủng tín, trong thánh chỉ đã nói rõ ràng, quan phủ quân chính trên đường đều phải nghe lệnh hắn, được phép lâm thời đoạt quyền, minh bạch ý tứ của đạo thánh chỉ này chưa?"
Lưu Bình Quý dừng một chút, vẻ mặt âm trầm nói: "Ý tứ chính là, từ một khắc Tần Kham hắn bắt đầu xuất quan, hắn chính là đốc phủ Liêu Đông hợp lý hợp pháp, quan Tổng binh Lý Cảo ở trước mặt hắn cũng phải cung kính nghe lệnh, lần này phụng chỉ đi tuần Liêu Đông, nói là an ủi Đóa Nhan tam vệ, theo bản quan thấy, chỉ sợ là nhằm vào quan Tổng binh Lý Cảo mà đến, cũng không biết là ý tứ của bệ hạ, hay là ý tứ của Tần Kham, địa giới Liêu Đông này chỉ sợ sẽ phải thay đổi thời tiết rồi."
Sư gia vội la lên: "Lão gia, vậy chúng ta phải ứng đối như thế nào?"
"Chúng ta không cần ứng đối, người nên hao tổn tâm trí là Tiền Hiến, Tần Kham đầu tiên là muốn nắm binh quyền, không có quan hệ gì với chúng ta, Tiền Hiến đó ỷ vào sự che chở của Lý Cảo, trong thành Nghĩa châu không chuyện ác nào không làm, thậm chí nhiều lần nhúng tay vào chính vụ Nghĩa châu của ta, để Tần Kham thu thập hắn cũng tốt."
Khi khâm sai, vệ sở, nha môn tri phủ, ba phía ai nấy đều mang ý đồ riêng, màn đêm dần dần buông xuống thành Nghĩa châu.
Trong thành Nghĩa châu, một hồi dạ yến hào hoa xa xỉ đã bắt đầu, một đêm nay, được chú định là đêm không ngủ.
Từ xưa đến nay, phàm là đại nhân vật mời khách ăn cơm luôn có một thói quen không được tốt cho lắm, ăn đến nửa buổi thì thích ném chén, chén vừa ném thì hoặc nhiều hoặc ít kiểu gì cũng phải chết mấy người, cá kiểu thủ đoạn máu chó đao phủ thủ mai phục dưới hành lang không biết được bao nhiêu người dùng qua rồi, người có thể dùng tựa hồ chẳng bao giờ chán, mà người được mời thì cũng tựa hồ không có trí nhớ tốt.
Vì ăn một chút mỹ thực mà ngay cả mạng cũng không cần, lịch sử văn hóa mỹ thực của quốc nhân lắng đọng trong đây, thường thường bao hàm vô số huyết lệ.
Cho nên Tần Kham quyết định ăn dạ yến tối nay một cách sáng tạo một chút, sửa lại cái tập tục xấu khi ăn cơm cứ thích giết người của quốc nhân trong nghìn năm qua, muốn giết thì cũng được, nhưng đừng có giết trong bữa tiệc, tởm bỏ mẹ.
Trong thành Nghĩa châu, đèn vừa treo, trước một tòa tửu lâu tên là "Hồng tân lâu", nha dịch của nha môn tri phủ đã sớm thanh tràng, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, quan lại lớn nhỏ của Nghĩa châu sải bước từ từ tụ tập trước cửa tửu lâu, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ khâm sai đại nhân giá lâm. Theo quy củ quan trường, khâm sai đại nhân ít nhất phải tới một khắc giờ Tuất mới có thể đến, thời gian còn rất sớm, lúc này mới giờ Dậu, tiệc tối vào hai khắc giờ Tuất mới bắt đầu, các quan lại thoải mái tụ tập nói chuyện, lặng lẽ thảo luận mục đích khâm sai đại nhân tới Nghĩa châu.
Lưu Bình Quý tới muộn nhất, vừa xuống kiệu hạ quan, một đám quan lại đều tiến lên thi lễ thăm hỏi.
Lưu Bình Quý mặt mày tươi cười, ánh mắt cũng không ngừng ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó lại liếc về phía cửa thành một cá.
Tiền Hiến và võ tướng vệ sở vẫn chưa đến, thời gian tất nhiên còn sớm, có lẽ Tiền Hiến bọn họ đang trên đường vào thành, lại cũng có lẽ...
Lưu Bình Quý híp mắt lại thành một đường chỉ, luôn cảm thấy đêm nay sẽ có đại sự phát sinh.
Đang Nhíu mày suy tư, chợt nghe xa xa một tiếng hô trung khí mười phần vang lên: "Khâm sai Tần đại nhân đến."
Lưu Bình Quý giật mình, các quan lại cũng đều vẻ mặt kinh ngạc nhìn nhau.
Tiệc tối vào hai khắc Giờ Tuất, khâm sai đại nhân tới sớm như vậy làm gì? thế này... Tựa hồ không phù hợp với quy củ quan trường.
Tiền Hiến đang trên đường tới dự tiệc.
Đối với Tần Kham bỗng nhiên thay đổi tuyến đường đến Nghĩa châu, Tiền Hiến biết rõ hắn lai giả bất thiện, trong lòng tràn ngập đề phòng, trước khi từ binh doanh ngoài thành xuất phát vào thành dự tiệc, Tiền Hiến đã cẩn thận lưu ý dũng sĩ doanh kinh sư của nghi trượng trong chuyến đi này, hắn thậm chí dẫn tùy tùng lặng lẽ tới gần nơi đóng quân của dũng sĩ doanh để xem xét tình hình.
Vừa nhìn Tiền Hiến không khỏi càng tán thưởng, dũng sĩ doanh dựng trại ngay ngắn chuẩn chỉ, quân trướng đan xen có trật tự, tướng sĩ tr doanh qua lại tuần tra không ngừng. Cái này gọi là người trong nghề nhìn môn đạo, Tiền Hiến chỉ mới nhìn thoáng qua, liền thấy ngay tướng lãnh lãnh binh có vài phần bản lãnh thật sự, không phải hạng người thật giả lẫn lộn.
Nhánh binh mã thuộc quản lý của kinh sư ngự mã giám, được xưng là binh mã tinh nhuệ nhất thiên hạ này quả nhiên không phải là hư danh.
Tiền Hiến sau khi nhìn xong, tâm tình càng trầm trọng.
Trên đất Liêu Đông vốn đã chiến loạn không ngừng, hiện giờ có thêm một vị khâm sai đại nhân mang theo tinh nhuệ chi sư, hắn định làm gì ở Liêu Đông? Lý Tổng binh của Liêu Đông đô ti phủ chỉ sợ cũng sẽ không để mặc vị khâm sai lai giả bất thiện này tiếp tục làm ầm ĩ vậy chứ?
Giữa tướng lãnh và tướng lãnh Biên trấn cũng có quan hệ lợi ích thiên ti vạn lũ, ăn không lương, cắt quân phí đã là chuyện bình thường, lạm sát dân chúng vô tội rồi giả làm đầu của Thát tử cũng rất bình thường, mùa đông hàng năm Thát tử phạm biên đánh cướp, sự chống cự của biên quân kỳ thật tác dụng cũng không lớn, thường thường chờ sau khi Thát tử cướp bóc tận hứng mà về, biên quân sẽ nghĩ biện pháp kiếm mấy trăm cái đầu người giả làm bộ dạng Thát tử đưa tới kinh sư, đây chính là cái gọi là "Đại thắng" Hàng năm đưa tới kinh sư, rõ ràng là bại nhiều thắng ít, nhưng lần nào cũng xưng là đại thắng.
Chuyến đi tới Liêu Đông lần này của Khâm sai rõ ràng là muốn đối phó với Lý Cảo, nhưng mà Lý Cảo lại ở trên đất Liêu Đông giwj ràng buộc lợi ích của các tướng lãnh biên trấn bọn họ, bí mật của toàn bộ tướng lãnh trên đất Liêu Đông hắn đều nắm rõ, Lý Cảo nếu xong đời, những tướng lãnh biên trấn này chẳng ai chạy thoát được, ít nhất cũng gặp kết cục đi đày ngàn dặm.
Vừa nghĩ đến đây, mí mắt của Tiền Hiến không khỏi giật giật, tiếp theo ánh mắt lộ ra một đạo hung quang.
Dù phải gánh trách nhiệm lớn tới mấy cũng phải giết khâm sai này! Không thể để hắn còn sống về kinh sư, càng không thể để hắn lật đổ Lý tổng soái, tấm màn của Liêu Đông không thể vén lên được, vén lên sẽ chết rất nhiều người, bao gồm cả chính Tiền Hiến hắn.
Xử lý khâm sai và hai ngàn nghi trượng một cách thần không biết quỷ không hay rất dễ dàng, bởi vì đất Liêu Đông rất loạn, loạn tới nằm ngoài sức tưởng tượng của triều đình, quan binh vệ sở, đoàn luyện thôn trang trên địa phương, thổ phỉ chiếm núi làm vui, cùng với từng toán quân đội Thát tử nhỏ thường xuyên xâm nhập cảnh nội Đại Minh đánh cướp, khâm sai đại nhân có thể có đủ loại cách chết, Tiền Hiến hoàn toàn có thể giúp Tần Kham chọn một loại, đương nhiên, triều đình tất nhiên sẽ giáng tội, cho nên khâm sai tuyệt đối không thể chết ở khu vực phòng thủ của Nghĩa châu vệ.
Giục ngựa chậm rãi trên đường vào thành Nghĩa châu, trong đầu Tiền Hiến vẫn đang cân nhắc xem nên cho Tần Kham chết kiểu nào, thì không ngờ Tần Kham đã chọn trước kiểu chết cho Tiền Hiến rồi.
Biến cố phát sinh thật sự rất đột nhiên, cách Nghĩa châu Nghĩa châu không đến mười dặm, trên hai gò đất bên đường bỗng nhiên phát ra những tiếng tên bắn vù vù, một thị vệ bên cạnh Tiền Hiến hự một tiếng rồi rồi đột nhiên ngã khỏi ngựa.
Tiền Hiến đầy Kinh nghiệm sa trường tất nhiên minh bạch đây là thanh âm gì, lập tức biến sắc, vô cùng nhanh nhẹn rùn người, một cước rời khỏi bàn đạp, hai tay ôm chặt cổ ngựa, giấu mình dưới bụng ngựa, tránh khỏi loạt mưa tên chết người này.
Những thị vệ Còn lại vào sát na biến cố phát sinh cũng kịp phản ứng, đều là người đi theo Tiền Hiến vào sinh ra tử, biến cố phát sinh bọn họ tất nhiên biết nên ứng phó như thế nào, mọi người đều học theo Tiền Hiến, vừa giấu người dưới bụng ngựa vừa áp sát Tiền Hiến, lợi dụng thân thể cao lớn của ngựa vây chặt Tiền Hiến ở trong, tên cứ trận này nối tiếp trận kia, nhưng các thị vệ của Tiền Hiến lại biểu hiện ra tố chất chiến đấu rất tốt, lặng lẽ tránh né những mũi tên bất ngờ này, cho dù có người trúng tên cũng trầm mặc ngã xuống đất, lúc này có phát ra tiếng cũng chẳng làm được gì, kẻ địch hiển nhiên đã sớm mai phục ở ven đường, chính là nhằm vào Tiền soái mà đến.
Tiền Hiến trốn dưới bụng ngựa, vẻ mặt vừa sợ vừa giận, hết đỏ lại trắng, hết trắng lại xanh, bên cạnh không ngừng có thị vệ trúng tên ngã xuống đất, đêm nay vào thành dự tiệc hắn để lại hai gã Thiên hộ ở trong quân doanh đề phòng, bên cạnh chỉ dẫn theo hơn hai mươi thị vệ va một Thiên hộ, mắt thấy còn sống chỉ còn hơn mười người.
Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng hắn?
Trong đầu Tiền Hiến ngay lập tức hiện ra khuôn mặt tao nhã đáng ghét của Tần Kham, sau đó người hắn không nhịn được mà phát run.
là người dẫn binh hơn nửa đời, ra trận đánh nhau không dưới trăm lần, nhưng cuối cùng lại thua trong câu binh pháp "Tiên hạ thủ vi cường" này, xấu hổ quá! Tướng quân trăm trượng không ngờ lại thua một bước, bại dưới tay một người trẻ tuổi xuất thân thư sinh.
Tần Kham... Hắn sao lại làm vậy? hắn sao dám làm vậy? Liêu Đông chi cục giết một gã Tiền Hiến ta thì có tác dụng gì?
Sắc mặt Tiền Hiến lộ ra vẻ tuyệt vọng, lặng lẽ cười thảm.
Cuối cùng cũng lĩnh giáo được thủ đoạn của khâm sai rồi, làm việc không động thì thôi, vừa ra tay chính là sát chiêu trí mạng, tàn nhẫn tàn khốc, không chút lưu tình, mai phục này hiển nhiên là đặc biệt nhằm vào Tiền Hiến hắn mà đến, từ mưa tên phô thiên cái địa cho thấy, Tần Kham ít nhất cũng mai phục năm trăm nhân mã ở trên gò đất ven đường.
Năm trăm người, chỉ để đối phó với hai mươi mấy người bên hắn.