Người lên tiếng là đông các Đại học sĩ Tạ Thiên.
Thân phận của Tạ Thiên khác, trừ là nội các Đại học sĩ ra hắn còn là thiếu phó, khi Hoằng Trì đế còn trẻ hắn là quan dậy học ở đông cung xuân phường, khi Chu Hậu Chiếu làm Thái tử thì nghiệp học cũng do Tạ Thiên phụ trách dạy dỗ, có thể nói là đế sư hai đời, người khác không thể mắng hoàng đế nhưng hắn thì có tư cách mắng.
Tạ Thiên vỗ bàn, tức giận đến cả người run rẩy: "Thân là đương kim thiên tử, dám tự hủy hôn ước, quả thực bất nhân bất hiếu! Lão phu liều các mạng Đại học sĩ này cũng phải mắng hắn như tưới máu chó vào đầu! Chư công ai muốn đi cùng?"
Lưu Kiện, Lý Đông Dương và Vương Quỳnh mặt lộ vẻ tức giận đứng lên ngay, ti lễ giám Tiêu Kính vừa định đứng lên, lại không biết nghĩ tới gì đó, mông vừa rời ghế lại chậm rãi ngồi lại, mặt không biểu tình cầm chén trà lên uống.
Vương Nhạc thấy mấy vị Đại học sĩ và Lễ bộ thượng thư tức giận thì mắt già lóe tinh quang, bỗng nhiên chậm rãi mỉm cười.
Ánh mắt của đám người Tạ Thiên đồng thời nhìn chằm chằm Vương Nhạc.
Vương Nhạc cười nói: "Công công đều là trụ cốt trong triều, không thể làm việc xung động được."
Tạ Thiên lạnh lùng nói: "Vương công công nói vậy là có ý gì?"
Vương Nhạc lơ đãng liếc về phía Tiêu Kính một cái, thấy Tiêu Kính mặt không biểu tình nhắm mắt dưỡng thần, giống như đang ngủ. Vương Nhạc trong lòng càng vững, cười nói: "Còn trẻ, lại ít trải chuyện đời, các vị nghĩ lại đi, lúc trước Thái tử bệ hạ vẫn là Thái tử, đêm khuya vào ngự thiện phòng nấu canh cho tiên đế, nhờ điều này mà giành được sự tán tụng ủng hộ của cả triều, hiện giờ tiên đế vừa mất không lâu, nếu không phải có nịnh thần ở trong châm ngòi xui khiến thì bệ hạ sao có thể làm ra chuyện bất hiếu tự hủy hôn ước mà tiên đế đã định ra này?"
Vương Nhạc vừa nói ra những lời này, không khí trong điện Văn Hoa lập tức ngưng trệ.
Ba vị Đại học sĩ và Vương Quỳnh nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng, Tiêu Kính vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Nhạc một cái, lặng lẽ thở dài rồi lại nhắm mắt không nói gì.
Hoằng Trì đế băng hà không lâu, khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ đối với nhân sự trong triều không làm ra thay đổi quá lớn, kết cấu của triều Hoằng Trị vẫn duy trì, đặc biệt là nội các và mấy vị cầm quyền của nội đình vẫn thế, cục diện hòa hãi giữa ngoại thần và nội thần hiếm xuất hiện trong lịch sử thời Hoằng Trị vẫn không thay đổi.
Giữa Nội các và ti lễ giám coi như là quan hệ tốt, Tạ Thiên đối với ti lễ giám thái giám của ti lễ giám cũng khá tôn trọng, nghe những lời này của Vương Nhạc, Tạ Thiên chắp tay nói: "Ý tứ của Vương công công là bên cạnh bệ hạ xuất hiện nịnh thần?"
Vương Nhạc cười nhạt, nói: "Bệ hạ vẫn luôn rất hiểu chuyện, nhưng từ sau khi đăng cơ, lại nhiều lần làm ra những cử chỉ ngu ngốc không thoả đáng, ví dụ như ví dụ như triều hội, ngày xưa tiên đế mỗi ngày lên triều một thậm chí hai lần, bệ hạ thì ngay cả một lần cũng ngại, nhiều lần bảo hoạn quan truyền lời nói long thể không khoẻ bãi triều một ngày, ví dụ như phê tấu chương, ngày xưa tiên đế mọi chuyện đều tự mình làm, mỗi một bản tấu đều đọc hết, hiện giờ bệ hạ đã hoàn toàn trao quyền phê hồng cho ti lễ giám, tấu chương nội các đưa vào cung, bệ hạ chẳng thèm lật đưa cho ti lễ giám xử trí, nếu không phải bên cạnh có nịnh thần xui khiến, Tạp gia thật sự không nghĩ ra nguyên nhân khác dẫn tới việc bệ hạ lơ là triều chính."
Nhìn sắc mặt kinh ngạc khó coi của mấy vị Đại học sĩ, Vương Nhạc cười cười, tiếp tục: "Xa không nói, chỉ nói chuyện bệ hạ hối hôn, chư công có biết bệ hạ vì sao đột nhiên muốn hủy hôn ước không? Các vị mỗi ngày bận rộn Triều chính, không nắm được tin tức. cái này cũng không trách, nhưng Tạp gia trừ là ti lễ giám bỉnh bút ra thì còn nắm Đông Hán, tin tức so với các vị thì linh thông hơn một chút."
Lưu Kiện chắp tay nói: "Xin Vương công công nói rõ ràng hơn."
Nụ cười trên mặt Vương Nhạc dần dần tràn ngập hương vị lành lạnh, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước đây bệ hạ mặc xiêm y gia đinh ra khỏi cung, phiên tử Đông Hán hồi báo. Bệ hạ hôm ấy dưới sự tháp tùng của mấy thái giám thiếp thân, xuất hiện ở ngoài tường vây phủ Hạ Nho, nhìn trộm hoàng hậu tương lai của Đại Minh ta. Nhìn nửa canh giờ thì trở về cung bệ hạ liền thay đổi chủ ý, sai người triệu kiến Vương thượng thư muốn hủy hôn ước."
Ba vị Đại học sĩ và Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh nghe vậy thì hít một hơi lạnh, sắc mặt của mọi người lập tức trở nên phi thường khó coi. Hoàng đế một mình ra khỏi cùng, rình coi dung mạo của hoàng hậu chưa cưới, quả thực cậu hỗn trướng, không khác gì tát vào mặt những vị triều thần cả ngày tuyên truyền giảng giải lễ nghi nho gia này.
Hoàng đế ngu ngốc thì không sao, khuyên nhiều can gián nhiều là được, hôn quân rồi sẽ biến thành minh quân, năm đó khi Hoằng Trì đế vừa đăng cơ cũng không phải là anh minh thần võ như vậy, chung quy cũng từng làm qua vài chuyện hồ đồ, nhưng về sau lại dưới sự khuyên can không ngừng của các tại triều, Hoằng Trì đế không phải thành quân chủ anh minh một đời hay sao?
Đám người Lưu Kiện cũng không lo Chu Hậu Chiếu hồ đồ, bọn họ có lòng tin sẽ khiến Chu Hậu Chiếu chậm rãi thay đổi theo phương hướng bọn họ hy vọng.
Nhưng mà nếu bên cạnh hoàng đế đột nhiên xuất hiện máy tên nịnh thần mê hoặc quân vương, buôn lời gièm pha thì tính chất của chuyện sẽ khác.
Ngoài sáng không dám đối nghịch với các đại thần, nhưng bên trong lại lén giật dây hoàng đế ra những chuyện bất nhân bất hiếu ngu ngốc tàn bạo. Họa Nịnh thần, nội hoạn đứng đầu, còn hơn thiên quân vạn mã của ngoại địch xâm phạm biên giới, còn hơn cả lưu dân tụ tập thành binh, giết qua tạo phản, ngoại địch có thể đánh lui, lưu dân có thể trấn áp, nhưng sức phá hoại của những nịnh thần bên cạnh hoàng đế thì so với ngoại địch và lưu dân thì còn lớn hơn, mỗi một câu gièm pha mê hoặc của chúng, đều trực tiếp phá hoại căn cơ của vương triều Đại Minh!
Vẻ mặt của đám người Lưu Kiện dần dần trở nên ngưng trọng, trên mặt thỉnh thoảng hiện lên mấy phần sát khí.
Đại Minh đang phục hưng, ai muốn phá hoảng tình thế tốt mà tiên đế và bọn họ cùng nhau gây dựng thì bọn họ đều sẽ không chút do dự trừ bỏ!
" Nịnh thần mà Vương công công nói, chẳng lẽ chỉ mấy tên thái giám như Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh của đông cung ngày xưa?" Lưu Kiện chậm rãi hỏi.
Vương Nhạc cười nói: "Đông cung ngày trước, người tùy thị bệ hạ tổng cộng có tám người, chư công không thể khinh thường tám người này, tuy nói hiện giờ bọn họ không quyền không thế, nhưng bệ hạ từ nhỏ đã do tám người này hầu hạ, tình cảm tích lũy tháng ngày, có thể nói thân như người nhà, một câu của bọn họ còn hơn trăm ngàn câu của mấy vị Đại học sĩ."
Bùm !
Thủ phụ Đại học sĩ Lưu Kiện cuối cùng không nhịn được vỗ bàn, cả người tức giận run rẩy, đứng bật dậy.
"Hay cho thái giám nội thị! Dám mê hoặc quân thượng, làm loạt luật pháp của tổ tông, quả thực là tám con sói dã tâm bừng bừng. Không, không phải sói, bọn họ là hổ, nội cung bát hổ! Chư công, theo lão phu vào cung..."
"Chậm đã, Lưu công chậm đã, Tạp gia vẫn chưa nói hết." Vương Nhạc cười dài cản Lưu Kiện.
Lưu Kiện cố nén giận chắp tay nói: "Vương công công còn có gì chỉ bảo?"
Nụ cười của Vương Nhạc vẫn như trước, trong mắt lấp lánh tinh quang, nhìn mấy vị đại thần ngoại đình đang nổi giận đùng đùng, trong lòng biết hỏa hậu đã đến, vì thế chậm rãi nói ra mục đích thực sự của bản thân.
"Lưu công cũng biết mê hoặc quân thượng, cũng không chỉ là tám người này."
"Gì cơ?" Lưu Kiện giận tới mắt trợn tròn.
Vương Nhạc cười nói: "Đông Hán phiên tử báo, ngày ấy bệ hạ đi nhìn trộm hoàng hậu, lúc ấy mấy tên thái giám nội cung đều thành thật đợi dưới tường vây, chỉ độc có một người xuất hiện trên đầu tường với bệ hạ, hai người vừa nhìn vừa nói, trở về cung bệ hạ liền thay đổi chủ ý muốn hối hôn. Bọn họ nói gì thì phiên tử xem không thể nào biết được, nhưng bệ hạ quyết định hối hôn, chắc không thoát được liên quan với người này. Vả lại, Bệ hạ và hoàng hậu chưa thành thân, kẻ bề tôi dám cùng bệ hạ nhìn trộm hoàng hậu tương lai, chỉ luận hành động này thôi đã đáng chém đầu xét nhà rồi."
Lưu Kiện đặc biệt phẫn nộ, nghiến răng ken két, ba người Tạ Thiên, Lý Đông Dương và Vương Quỳnh thì vẻ mặt cũng không tốt hơn là bao, trong điện Văn Hoa trầm mặc tới kinh người, nhưng lại nổi lên sát khí khiến người ta hít thở không thông.
Tiêu Kính không biết mở mắt từ lúc nào, nhìn Vương Nhạc, trong mắt không hiểu sao lại lộ ra vẻ châm chọc, giống như nhìn một tên hề đang mua vui cho người ta.
" Người mà Vương công công nói là... ai?" Ngữ khí của Lưu Kiện lạnh như sương, chậm rãi hỏi.
Vương Nhạc cười khẩy rồi từ từ nói: "Cẩm Y vệ chỉ huy đồng tri, Tần Kham."
mặt của mọi người Trong điện đồng loạt giật giật, mí mắt Lý Đông Dương thì lặng lẽ nhướn lên.
Lại một trận trầm mặc nặng nề.
Không biết qua bao lâu, ngữ khí của Tạ Thiên mang theo sát ý, nghiêm nghị nói: "Nói vậy, nịnh thần bên cạnh bệ hạ không chỉ là bát hổ, mà là cửu hổ?"
Vương Nhạc tiếp tục nói: "Trong chín người thì địa vị của Tần Kham siêu nhiên nhất, tám gã thái giám là nô tài, không dám quá mất chừng mực, chỉ độc có Tần Kham là ngoại thần, bệ hạ lại đối với hắn nói gì nghe nấy, hai người giao tình rất sâu, thiên hạ đều biết, thiên tử coi hắn như huynh đệ bằng hữu, người này mưu tính sâu xa, dã tâm bừng bừng, Lưu công còn nhớ ngày tổ chức đại điển đăng cơ của bệ hạ, bệ hạ vừa mở miệng liền muốn phong Tần Kham làm vua không? Nếu không phải kẻ này ở phía sau xúi giục cầu tước, bệ hạ sao lại không để ý tới lễ nghi, ở trên đại điển nói ra những lời phá hỏng lễ nghi triều cương như vậy? Chư công chắc minh bạch, nội hoạn hơn ngoại hoạn, hôm nay hoạn nội đình là ở cửu hổ, hoạn của củ hổ, Tần Kham chính là đầu sỏ, chư công nếu muốn Đại Minh ta thiên thu vạn thế thì Tần Kham phải trừ!"