Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 218: Vào cung thỉnh tội




Vỗ bàn một cái thật mạnh, Tần Kham bỗng nhiên biến sắc, nhìn chằm chằm Đinh Thuận quát to: "Nhiều chuyện vô pháp vô thiên như vậy ngươi còn làm rồi, một phiên vương nho nhỏ thì ngươi sợ cái gì? Còn mặt mũi mà chạy tới chỗ ta mách nữa à, Đinh Thuận, quan nhi của ngươi làm càng cao thì lá gan lại càng nhỏ nhỉ? Người khác đánh ngươi thế nào, ngươi đánh lại gấp mười lần gấp trăm lần cho ta! Ăn đòn rồi về mách ta, ngươi chưa cai sữa à? Hôm nay ngươi nếu không tự đòi lại thể diện thì Tần Kham ta từ nay về sau không còn tên thủ hạ khiếp nhược không có tiền đồ như ngươi nữa!"

Đinh Thuận dù sao cũng là hán tử, nghe thấy Tần Kham lớn tiếng răn dạy, cũng kích động tới nắm chặt quyền đầu, mặt đỏ bừng, nghiến răng ken két, rít lên: ""Đại nhân, thuộc hạ đi theo ngài giết giặc Oa, một thương một lỗ thủng chưa từng hàm hồ, ta không phải kẻ yếu nhược."

"Có phải yếu nhược hay không thì dùng hành động chứng minh cho ta xem, đứng ở đây lắm mồm có tác dụng rắm gì, cút."

Đinh Thuận oán hận giậm chân một cái, đằng đằng sát khí ra khỏi cửa.

Giờ đã là buổi chiều, sau bảy ngày bảy đêm khóc lóc, quan viên đạo lục ti dẫn một đám hòa thượng đạo sĩ vào cung làm pháp sự.

Địa điểm an táng cho quân chủ Một quốc gia là đại sự quốc gia, liên quan đến số mệnh hoàng gia và quốc tộ Đại Minh, trên dưới cả triều không dám qua loa.

Khâm thiên giám giá phó Nghê Khiêm tấu viết tới Chu Hậu Chiếu, lăng của hoàng đế Hiến tông táng ở phía tây, ở nơi tên là Thi gia đài, núi này tụ gió tàng thủy, Công bộ cấp sự trung Hứa Thiên Tích đề nghị phái đại thần tinh thông phong thuỷ của triều đình tới quan sát thực địa, Lễ bộ thượng thư Vương Quỳnh đồng ý

Vì thế Chu Hậu Chiếu phái ba vị thái giám, phân biệt tên là Phù An, Lý Hưng, Đàm Quan, cùng với Lễ bộ hữu Thị Lang Vương Hoa bốn người tới Thi gia đài thăm dò mấy ngày, sau khi trở về bốn người thượng sơ, tấu là Khâm thiên giám Nghê Khiêm nói không sai, phong thủy của Thi gia đài rất hợp với khí tượng đế vương.

....

Tần Kham là người không chịu thiệt, hai đời người hắn chưa chịu thiệt bao giờ, bề ngoài tao nhã, nhưng từ trong xương tủy lại rất cương liệt.

không chịu thiệt không có nghĩa là lăng đầu thanh, chuyện phòng the nam nữ cũng có quá trình dạo đầu, làm người làm việc sao có thể không rải đệm trước.

Khi Đinh Thuận đỏ mắt định đi làm lớn một hồi với thị vệ của Ninh vương, Tần Kham ngồi trong phòng một lúc liền ă mặc chỉnh tề vào cung.

Sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ liền hạ chỉ cho Tần Kham, trừ buổi tối sau khi cửa cung đóng ra, thời gian còn lại tùy thời có thể vào cung, Tần Kham hiện giờ muốn gặp Chu Hậu Chiếu cũng tiện như sang chơi nhà hàng xóm.

Trong cung lớn nhỏ vẫn mặc đồ tang, đập vào mắt là một mảng trắng thuần, tăng thêm áp lực trầm trọng.

Chu Hậu Chiếu đang ở trong cung Càn Thanh, mỗi lần thấy Tần Kham luôn nói ở cung Càn Thanh không quen, vừa lớn vừa lạnh, hơn nữa không có gì chơi, trong đông cung ít ra còn có mấy con hổ báo để hắn chơi, trong cung Càn Thanh từ sách ra thì vẫn là sách, lạnh lẽo không có hơi người.

Tần Kham bật cười, hắn biết, kế hoạch Báo phòng chắc đã lặng lẽ nổi lên trong lòng Chu Hậu Chiếu, cả ngày kêu gào ở trong cung Càn Thanh không quen chính là Chu Hậu Chiếu đặt nền móng cho trước đó, đứa nhỏ này cũng có mấy phần tâm cơ, cho dù có chút non nớt, có điều loại tâm cơ non nớt này vẫn rất đáng yêu.

Ngoài Cung Càn Thanh đề phòng sâm nghiêm, Tần Kham là khách quen trong cung, đứng đợi ở trước điện một lúc, liền có hoạn quan mang theo mấy phần nịnh hót, cung kính mời Tần Kham vào.

Chu Hậu Chiếu và Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng ba người đang chơi đấu địa chủ, khi Tần Kham đi vào đã thấy Chu Hậu Chiếu đang nổi giận, một tay cầm bài, một tay ra sức đánh Cốc Đại Dụng.

"Bài đẹp thì hay là? Bài đẹp thì dám ép ta à? Ta ra một đôi 10, ngươi ra một đôi 2 đè ta, không muốn sống nữa à?"

Cốc Đại Dụng sợ hãi, gấp đến độ liên tục xin tha: "Bệ hạ bớt giận, bớt giận, lão nô sai rồi, đánh nhầm mà."

Nói xong Cốc Đại Dụng vội vàng nhặt đôi 2 về, Chu Hậu Chiếu lúc này mới chuyển giận thành vui, cười khen ngợi. Tần Kham thở dài, đã làm hoàng đế rồi mà bài phẩm của người này vẫn không tiến bộ.

Tần Kham Lặng lẽ đi tới rút đôi 2 trong tay Cốc Đại Dụng ném lên bàn.

Đây là sự khác nhau giữa đại thần và thái giám, cũng là sự khác nhau gữa bằng hữu và nô tài.

Chu Hậu Chiếu vẫn mắt nhìn chằm chằm vào bàn, ngây người một chút rồi tiếp theo giận tím mặt: "Cốc Đại Dụng, ngươi lớn mật thật."

Cốc Đại Dụng kinh hãi bật khóc: "Hoàng thượng, không liên quan tới lão nô."

Chu Hậu Chiếu quay đầu thì thấy Tần Kham đang cười dài nhìn hắn, vừa thấy Tần Kham, Chu Hậu Chiếu lập tức hết giận, ném bài trong tay đi, cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, trò chơi có quy tắc của quy tắc, ngươi lấy thân phận đè người khác, sau này ai chơi với ngươi nữa?"

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ta chính là cảm thấy tên cầu tài Cốc Đại Dụng này rất không ra gì, bộ dạng rụt đầu rụt đuôi rất đáng ghét, vẫn là chơi với ngươi và Từ Bằng Cử thú vị hơn, thắng thắng đều thống khoái, chơi với mấy tên này, không không có ý nghĩa."

Tần Kham trêu: "Ý tứ của Bệ hạ là chơi mấy ván với thần cho thống khoái?"

Chu Hậu Chiếu cuống quít lắc đầu: "Chuyện chỉ thua không thắng có thằng ngốc mới làm. Ngươi hôm nay vào cung có việc gì à?"

Vẻ mặt Tần Kham nghiêm lại, khom người nói: "Thần hôm nay vào cung, là thỉnh tội với bệ hạ, xin bệ hạ trừng phạt "

Chu Hậu Chiếu ngây ra một thoáng rồi mắt dần dần tỏa sáng: "Thỉnh tội? Ngươi là nói, ngươi làm chuyện? Nói mau nói mau, ngươi lại gây ra chuyện gì? Rất không trượng nghĩa, chuyện chơi vui mà không gọi ta, ta... Không trẫm phải phạt ngươi thật nặng."

Lưu Cẩn và Cốc Đại Dụng ở bên cạnh hâm mộ tới đỏ cả mắt.

Cùng là cận thần thiên tử, nhìn xem Tần đại nhân người ta lăn lộn thế nào kìa, phạm sai lầm thỉnh tội đều khiến bệ hạ cao hứng như vậy, giống như là đón năm mới ấy, chỉ thiếu mỗi đốt pháo, ân sủng như vậy, bảo đám người cả ngày đi theo bên cạnh bệ hạ như họ tâm lý sao cân bằng được?

Tần Kham cười khổ nói: "Bệ hạ, chuyện này thật sự không vui, mấy tên thủ hạ Cẩm Y vệ không ra gì của thần đánh nhau với thị vệ của Ninh vương, thuộc hạ phạm sai lầm, thần không thể không chịu trách nhiệm, dù sao cũng là mạo phạm phiên vương, thần thỉnh tội với bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu nói: "Là việc này à?"

"Đúng."

Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu lập tức đầy thất vọng, bĩu môi: "Ta còn tưởng rằng gì hay lắm, thì ra chỉ là người phía dưới đánh nhau, Tần Kham ngươi lấy cái loại chuyện lông gà vỏ tỏi này ra thỉnh tội, cảm thấy hay lắm à? Trẫm là hoàng đế, rất bận!"

Tần Kham cười nói: "Không lớn không nhỏ cũng là một hồi xung đột, Cẩm Y vệ là tay sai trực thuộc bệ hạ, thần chỉ có thể thỉnh tội với bệ hạ."

Chu Hậu Chiếu khoát áo, không chút để ý nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, đánh thì đánh, các ngự sử cũng dâng mấy bản tấu chương cho ta, tố cáo thị vệ của Ninh vương hoành hành kinh sư, khi dễ dân chúng, chuyện này ta quản, bảo nội các gửi lời nhắn cho Ninh hoàng thúc, bảo hắn quản giáo thị vệ cho nghiêm."

"Bệ hạ không phạt thần à?"

Chu Hậu Chiếu đảo mắt, cười nói: "Phạt, đương nhiên yếu phạt, ngươi mạo phạm phiên vương, không phạt thì lấy cái gì ra mà phục thiên hạ? Như vậy đi, trẫm phạt ngươi buổi chiều ngày mai ở ngoài cung chờ ta, ta cả ngày ở trong cung chán lắm rồi, ngươi theo ta tới Thần Cơ doanh xem các quân sĩ thao luyện, thuận tiện kiếm mấy khẩu súng, chúng ta đi ăn hoẵng."

"Thần, tuân chỉ "

Chu Hậu Chiếu nói: "Tùy tùng của Ninh hoàng thúc tuy có chỗ không phải, nhưng Ninh hoàng thúc đối với phụ hoàng vẫn là huynh đệ, Tần Kham ngươi đừng để trong lòng."

Tần Kham cuống quít nói: "Bệ hạ nói quá lời rồi, thần sao dám tâm tồn bất kính với Ninh vương điện hạ?"

Dừng một chút, Tần Kham giống như cảm khái nói: "Thần luôn rất kính nể phần tình nghĩa huynh đệ của Ninh vương đối với tiên đế, tiên đế đi về cõi tiên, Ninh vương điện hạ chắc trong lòng bi thương lắm, bệ hạ nếu có chút hiếu tâm, không ngại thành toàn cho tình nghĩa kiên thành của Ninh vương điện hạ."

" Thành toàn Như thế nào?"

"Lệnh cho Ninh vương tuẫn lăng. . ."

Chu Hậu Chiếu sắc mặt đại biến, Tần Kham biết độc kế này đại khái không thể thực hiện được, thở dài ảm đạm rồi nói giảm đi: "". . . Tuẫn lăng là vô nhân đạo, chính nhân quân tử không làm, có điều có thể bảo họa sĩ trong cung vẽ một bức truyền thần của Ninh vương, sau khi vẽ xong thì đưa tranh vào Thái lăng, bốn phía bức tranh treo hao cúc trắng, trước tranh đặt một lư hương, ba nén hương, để tranh của Ninh vương mỗi ngày mỗi đêm làm bạn với anh linh tiên đế, dùng cái này để ký thác niềm thương nhớ đối với tiên đế, tiên đế ở dưới cửu tuyền cũng không tịch mịch. Bệ hạ cảm thấy như thế nào?"

Chu Hậu Chiếu càng nghe càng cảm thấy có lý, cuối cùng cười ha ha: "Tốt, cứ theo lời ngươi nói mà làm! Ninh hoàng thúc nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, Đại Dung, tuyên gọi họa sĩ trong cung tới dịch quán của Ninh hoàng thúc, vẽ một bức truyền thần cho Ninh hoàng thúc, bạo họa sĩ vẽ cho giống vào, không thì lột da hắn."