Người lúc có thì vĩnh viễn không biết sau khi mất đi sẽ thống khổ như thế nào, bởi vì quá mỹ hảo mà không biết quý trọng.
Ngoài Ngự thiện phòng, võ sĩ cấm cung và các thái giám quỳ đầy đất, nhìn lướt qua thấy đầu người nghìn nghịt.
Đám người Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng đứng ngây ra không nói gì, vẻ mặt của bọn họ tràn ngập vẻ hoang mang, bọn họ không hiểu, vì sao khi sinh mệnh của sinh mệnh nguy trong sớm tối, Thái tử lại cố chấp làm canh trong ngự thiện phòng.
Bọn họ không hiểu là vì nhiều năm tranh đấu trong nội cung mà mất đi một khối Niết bàn cuối cùng trong lòng, Chu Hậu Chiếu thì khác, rất may mắn khối Niết bàn này vẫn còn lưu trữ ở trong lòng hắn, cho nên hắn thường làm ra chuyện bị thế nhân cho rằng là hoang đường tùy hứng, trong triều đình lòng người sớm đã lạnh như băng này, không dung được một thiếu niên tim vẫn còn nóng.
Có lẽ trên đời chỉ có Tần Kham biết cảm thụ của hắn, bởi vì trong lòng Tần Kham cũng vẫn còn một khối Niết bàn, không nhiều lắm, nhưng vẫn tồn tại.
Cửa Ngự thiện phòng đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng leng keng, thỉnh thoảng là tiếng bát đĩa vỡ, một lần vang lên là lại khiến mặt Lưu Cẩn Cốc Đại Dụng giật giật.
Không biết qua bao lâu, Lưu Cẩn không nhịn được quay đầu nhìn Tần Kham: "Tần Thiên hộ, điện hạ... ài, thân thể vạn kim sao có thể mân mê trong loại địa phương như ngự thiện phòng? Hắn nếu không vui, Tạp gia sẽ tìm tới mấy thứ là hắn vui không được à? Hôm qua Quảng Tây Bố Chính Sứ còn phái người tặng hai con hổ, điện hạ ở ngoài lồng sắt xem một lúc là vui thôi."
Tần Kham lắc đầu: "Lưu công công, điện hạ không phải trẻ con."
Lưu Cẩn ngẩn ra: "Tạp gia nhìn điện hạ lớn lên, sao không phải là trẻ con? Mỗi lần khi điện hạ không vui, Tạp gia liền đưa mấy thứ đồ chơi mới mẻ tới trước mặt hắn, điện hạ liền cười ngay."
Tần Kham cười cười, thản nhiên nhìn Lưu Cẩn một cái, vẻ đồng tình trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Sắc mặt của Lưu Cẩn dần dần âm trầm, ánh mắt thoáng hiện lên đó hắn vẫn nắm bắt được, trong lòng không khỏi có chút giận hờn và khó hiểu, hắn không rõ Tần Kham vì sao đồng tình ánh mắt đồng tình nhìn hắn.
Đúng vậy, Lưu Cẩn không hiểu.
Từ năm Hoằng Trị thứ chín đã vào đông cung Thái tử hầu hạ Thái tử, cho tới sau khi Chu Hậu Chiếu đăng cơ.
Sau hơn một tiếng, trong ngự thiện phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu vui sướng của Chu Hậu Chiếu.
"Tần Kham, ngươi mau vào đây, thử đi, hương vị so với trước kia thì khá hơn nhiều."
Tần Kham nhìn Lưu Cẩn một cái, mỉm cười đi vào ngự thiện phòng.
Có lẽ là trời cao thương xót, Chu Hậu Chiếu không hề có thiên phú xuống bếp không biết ở trong ngự thiện phòng mân mê thế nào, không ngờ thực sự làm ra một chén canh có thể tính là ngon miệng.
Tần Kham thử một ngụm, cười cười giơ ngón tay cái về phía hắn: "Có tiến bộ, quả thật khá hơn nhiều."
Khuôn mặt bị khói bếp hun đen xì của Chu Hậu Chiếu lộ ra nụ cười, hưng phấn nói: "Người đâu, bưng bát này tới Càn Thanh cung."
Lưu Cẩn vội vàng tiến vào, cúi người rụt rè bưng bát canh chứa đầy tâm huyết của Thái tử.
Một hoạn quan sắc mặt trắng bệch xông vào ngự thiện phòng, sau khi nhìn thấy Chu Hậu Chiếu thì bùm một tiếng quỳ xuống, run giọng nói: "Thái tử điện hạ, bệ hạ vừa rồi... Vừa rồi lại ói ra máu."
Chu Hậu Chiếu cả người run lên, thần sắc Vui sướng bay biến sạch, sắc mặt xoạt một cái lại trở nên trắng bệch, thân hình loạng choạng. Trong lòng Tần Kham trầm xuống, ánh mắt mờ mịt bất lực của Chu Hậu Chiếu làm tim Tần Kham giống như bị bóp nghẹt.
"Còn ngây ra gì nữa, mau tới Càn Thanh cung." Tần Kham quát lớn, lúc này chẳng quản gì lễ nghi quân thần, hắn có một loại dự cảm, đêm nay chính là đại nạn của Hoằng Trì đế, bỏ lỡ lần gặp mặt cuối cùng, Chu Hậu Chiếu sẽ hối hận cả đời.
Chu Hậu Chiếu như ở trong mộng mới tỉnh, oa một tiếng bật khóc, vừa khóc vừa quay đầu chạy như điên ra khỏi ngự thiện phòng, một đám võ sĩ và thái giám vội vàng chạy theo.
Trong Càn Thanh cung, trong điện phảng phất mùi đàn hương, trong hai lư vàng đặt trước giường, khói nhẹ bốc lên, trong đại điện tràn ngập một cỗ hương vị trước khi tử vong tới.
Vô số thái giám và cung nữ quý ở hai bên điện, vẻ mặt bi thường nhìn hoàng đế Đại Minh trên giường, Trương hoàng hậu mặc phượng bào, ôm mặt khóc nức nở.
Các Thái y của Thái y viện quỳ gối ngoài cửa điện, hai gã Thái y Lưu Văn Thái và Cao Đình Hòa chủ trị tật bệnh của hoàng đế thì vẻ mặt ai oán, cả người run lẩy bẩy không ngừng dập đầu.
Trên giường, Hoằng Trì đế thổ ra máu cuối cùng cũng từ từ tỉnh dậy, ánh mắt đờ đẫn nhìn xà nhà được sơn khắc.
Ba vị Đại học sĩ Lưu Kiện, Tạ Thiên, Lý Đông Dương bị khẩn cấp triệu vào cung, lúc này đang quỳ gối trước giường, ba vị lão nhân khóc nức nở, ti lễ giám Tiêu Kính, Trần Khoan, Vương Nhạc ba người cũng đứng ở bên cạnh.
Sắc mặt Hoằng Trì đế rất trắng, trắng tới dọa người, cơ hồ không có tia huyết sắc tia huyết sắc, hắn mắt mở to, thần thái trong mắt ảm đạm, giống như một ngọn đèn cạn dầu, lung lay sắp tắt trước gió.
Nghiêng đầu, nhìn sáu vị lão thần và thái giám đã phụ tá hắn nhiều năm trước mắt, Hoằng Trì đế gian nan lộ ra một nụ cười.
"Các vị tiên sinh... Trẫm phải đi trước rồi."
Lời vừa nói ra, sáu người cuối cùng không nhịn được lại gào khóc, bàn tay khô gầy hung hăng đấm xuống sàn nhà, nguyền rủa trời cao bất công, không ngờ tàn nhẫn dẫn một vị đế vương tốt anh minh nhất trong lịch đại quân chủ của Đại Minh.
Nụ cười ở khóe miệng Hoằng Trì đế càng lộ vẻ sầu thảm, chậm rãi nhìn lão thần đã bầu bạn nhiều năm, trong mắt cũng dần dần ứa nước mắt.
"Tuổi thọ là trời định, không thể miễn cưỡng, các khanh chính là anh tài trọng khí của Đại Minh ta, sao lại giữ thái độ như đàn bà thế?"
Lưu Kiện dập đầu khóc: "Bệ hạ tuổi mới ba mươi, chính là lúc anh tư hùng phát, đại triển khát vọng, Đại Minh dưới sự thống trị của bệ hạ phồn vinh hưng thịnh, giang sơn xã tắc phục hưng sắp tới, bệ hạ sao lại nỡ bỏ chúng thần mà đi? Lão thần chỉ hận trời cao bất công."
Hoằng Trì đế thở dài nói: "Thiên đạo là công bình, chỉ là thế nhân chúng ta yêu cầu quá nhiều, nhớ ngày đó khi tiên đế tại vị, Vạn quý phi lộng quyền khi chính, trẫm là cốt nhục duy nhất của tiên đế, mẹ đẻ Kỷ thị ở trong lãnh cung lén lút sinh hạ ra trẫm, rất nhiều cung nữ thái giám có lòng chính nghĩa dùng bột gạo, cháo loãng vụng trộm nuôi nấng trẫm, trẫm bị nanh vuốt của Vạn quý phi ở trong thâm cung đuổi giết năm, vô số cung nữ thái giám vì bảo hộ trẫm mà hy sinh, Chu lão Thái Hậu, thái giám Trương Mẫn, thái giám Hoài Ân. Những người này, đối với trẫm đều có ơn tái sinh, một đứa bé chút nữa bị giết hại, ai ngờ được nó có thể lên làm hoàng đế, quân lâm thiên hạ mười tám năm? Đủ rồi, trời cao là công bình đối với trẫm, nhất trác nhất ẩm, thiện ác hữu báo."
Lưu Kiện khóc: "Tiên đế biếng nhác việc triều chính, hậu cung lộng quyền, triều cương hỗn loạn, thiên hạ rung chuyển, Đại Minh may mắn biết bao, được anh chủ chống đỡ tòa nhà sắp đổ, trị vì thiên hạ mười tám năm, khiến bách nghiệp khôi phục, quốc khố dồi dào, đây đều là công của bệ hạ."
Hoằng Trì đế chậm rãi lắc đầu: "Đại Minh không tốt như ngươi nói đâu, Lưu tiên sinh đừa lừa cho trẫm vui."
Ho khan kịch liệt, khuôn mặt tái nhợt của Hoằng Trì đế nổi lên mấy phần ửng hồng, Trương hoàng hậu vội vàng vỗ lưng cho hắn.
Hoằng Trì đế thở dốc hồi lâu, nhìn chăm chú sáu vị hiền thần trước mặt, nói: "Trẫm trị vì thiên hạ mười tám năm, các vị không xa không dời, toàn lực phụ tá, những năm gần đây trẫm để các ngươi phải chịu nhiều ủy khuất, chịu quở trách, cũng vì chính kiến bất đầu mà khiến các ngươi tổn thương, các vị, xin lỗi, vất vả cho các ngươi rồi, nếu có kiếp sau, trẫm tuyệt đối sẽ không làm hoàng đế nữa, kiếp sau có duyên gặp lại, chúng ta vứt bỏ lễ nghi thân phận thế tục, trẫm chỉ nguyện làm bằng hữu tri tâm giao mệnh với các ngươi, đền lại sự vất vả đời này cho các ngươi."
Những lời từ biệt cảm động, khiến sáu vị lão thần trong điện lại bật khóc.
Vẻ mặt Hoằng Trì đế dần dần tràn ngập lo âu, chậm rãi nói: "Trẫm có rất nhiều việc chưa xong, ra đi rất không cam lòng! Thái tử Hậu Chiếu, thông minh nhân hiếu, chí tính thiên thành, là một khối ngọc đáng để điêu khắc, nhưng mà trẫn quá bận... quốc sự, lơ là đối với việc tài bồi Thái tử, sau khi trẫm đi Thái tử lên ngôi, chỉ sợ có rất nhiều hành động không hợp với triều thần, các ngươi là lão thần của triều Hoằng Trị, thân mang trọng trách vinh nhục hưng suy của giang sơn Đại Minh, xin các vị giống như những năm nay phụ tá trẫm, tận tâm hết sức phụ tá Thái tử, để hắn làm một anh quân minh chủ, chớ để thất đức tang hành, khiến vạn thế thóa mạ."
Đám người Lưu Kiện dập đầu tuân mệnh.
Dặn dò hậu sự xong, Hoằng Trì đế tựa hồ đã rất mệt, mệt mỏi phất tay.
"Như vậy, trẫm đi cũng an tâm rồi, các ngươi lui ra đi."