Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 205: Vương gia khóc than




Tần Kham lắc đầu thở dài, Ninh vương có thể nói là lòng muông dạ thú, nhìn xem hắn dạy trẻ con cái gì kìa, từ khi Chu Hậu Chiếu còn nhỏ đã chôn phục bút, dạy hắn thành hôn quân bất học vô thuật, ngu ngốc vô đạo, tới lúc ấy Ninh vương có có khởi nghĩa, thảo phạt thay thiên hạ rồi.

Việc của tôn thất Hoàng gia, Tần Kham không tiện bình luận, đành phải cười nhạt.

Nghe thấy Ninh vương nhập, vẻ lo lắng nhiều ngày nay trên mặt Chu Hậu Chiếu cuối cùng cũng dịu đi.

Đối với Chu Hậu Chiếu đơn thuần mà nói, Ninh vương là thân nhân huyết mạch tương liên, lúc này phụ hoàng bị bệnh, mẫu hậu cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, Chu Hậu Chiếu rất cần một thân nhân bên cạnh.

"Người đâu, mời Ninh hoàng thúc tới đông cung."

Ninh vương tới rất nhanh, tựa hồ đã đoán trước Chu Hậu Chiếu sẽ mời hắn đến đông cung, vì thế sớm đã chờ ngoài cửa đông cung.

Tần Kham cùng Chu Hậu Chiếu tới trước cửa đông cung, đã thấy tiền trạm của đông cung là một đám hán tử bộ dạng lộn xộn, mặc quân phục chế chế màu đỏ sậm, nhìn thế nào cũng giống dưa muối muối nhiều ngày trong lọ, không chỉ nhiều nếp nhăn, hơn nữa tỏa ra mùi lạ khó ngửi, ai nấy giống như người nhặt rác nhiều năm, tang thương cực khổ toàn bộ khắc hết lên mặt.

Tần Kham lòng sinh trắc ẩn, thấp giọng nói: "Đám ăn mày này chắc sống không dễ dàng gì, điện hạ, thưởng ít tiền đi."

Chu Hậu Chiếu mặt cũng lộ vẻ đồng tình, gật đầu nói: "Lưu Cẩn, mỗi người phát mấy lượng bạc, rồi dẫn bọn họ tới thiện phô ngoài thành, nơi đó có người cho cháo tặng áo đấy."

Các Hán tử ngạc nhiên nhìn nhau, trong đám người truyền đến một đạo thanh âm hùng hậu nhưng lại lộ ra vẻ xấu hổ: "Điện hạ, không cần đâu, những người này là hộ vệ của bổn vương."

Từ Trong đám người một vị hán tử trẻ tuổi thân hình khôi ngô, mặc áo lụa màu đen, hông thắt đai ngọc chậm rãi đi ra, nhìn tướng mạo chắc chưa đầy ba mươi, mặt rộng mũi thẳng, có thể nói tướng mạo đường đường.

Người này nếu tự xưng là Bổn vương, chắc là Ninh vương đời thứ tư Chu Thần Hào.

Quả nhiên, Chu Hậu Chiếu vừa thấy hắn, liền vui mừng kêu một tiếng "Ninh hoàng thúc", sau đó bước nhanh lên đón.

Chu Thần Hào cười ha ha, trong mắt tràn đầy sủng nịch, không đợi Chu Hậu Chiếu đến trước người, hắn đã khom người thi lễ trước: "Ninh vương Chu Thần Hào bái kiến Thái tử điện hạ."

Chu Hậu Chiếu đỡ hắn dậy, cười nói: "Thúc cháu với nhau việc gì phải để ý tới những nghi thức xã giao này?"

"Lễ không thể bỏ, thiên gia trước luận quân thần, sau mới luận tới già trẻ." Chu Thần Hào nói xong khuôn mặt nổi lên vẻ quan tâm: "Bổn vương trên đường liền nghe được dân gian nhao nhao nghị luận, nói bệ hạ có bệnh nhẹ, việc này là thật hay giả?"

Chu Hậu Chiếu buồn bã gật đầu.

Chu Thần Hào ngây người một thoáng rồi giậm chân thương tiếc nói: "Còn tưởng rằng tên sát tài dân gian nào tung lời đồn, thì ra không ngờ thật sự có chuyện này! Bệ hạ quá cần cù chính sự, lơ là yêu quý sức khỏe, mới có ách hôm nay, trời cao thật bất công."

Chu Hậu Chiếu ảm đạm nói: "Phụ hoàng mấy năm nay rất vất vả, kẻ làm nhi tử như ta lại không thể phân ưu với người, còn thường chọc người tức giận, hôm nay nghĩ lại, thật thấy đau lòng áy náy. . ."

Chu Thần Hào thở dài, nói một câu lời kịch dầu Vạn Kim kinh điển của đài TVB: "Xảy ra chuyện thế này, mọi người đều không muốn."

Chu Hậu Chiếu lại rất công nhận câu kịch thoại này, nuốt lệ ừ một tiếng rõ to.

Hai Thúc cháu cầm tay nhau trò chuyện, Tần Kham ở bên cạnh lẳng lặng quan sát Chu Thần Hào. Đóa hoa lạ của Chu gia đi đường non nửa năm là để vào kinh chúc tết Hoằng Trì đế, cuối cùng cũng được chính mắt nhìn thấy.

Bộ dạng rất ngay thẳng, đáng tiếc làm ra chuyện không dám nói, rõ ràng là một con sói rắp tâm hại người.

Trong đầu Tần Kham bỗng nhiên hiện ra khuôn mặt của một người, đó là Trần Thanh Nguyên , phụ tá của Ninh vương một năm trước bị mình bắt được tại Nam Kinh, cấu kết với Lưu Lang, con nuôi của Vương Nhạc, muốn mua binh khí hỏa khí chế thức của Đại Minh. Về sau phần công lao này Tần Kham đã tặng cho Mưu Bân, hiện giờ Trần Thanh Nguyên đang bị giam giữ bí mật trong chiếu ngục, nằm trong tay Mưu Bân.

Nghĩ đến đây, trên mặt Tần Kham lộ ra vẻ mặt tựa cười mà như không phải cười.

Trong Lịch sử Ninh vương tạo phản kỳ thật chỉ là trò khôi hài, Ninh vương đã không có lòng dạ thao lược của đế vương, cũng không có sự tàn nhẫn và quả quyết của kiêu hùng. Tạo phản hơn một tháng liền bị đại quân triều đình nhanh chóng tiêu diệt, lợi thế Trần Thanh Nguyên này thực sự là có cũng được mà không có cũng không sao.

Có cần gõ cho hắn một gậy, chia lợi ích chín một với Mưu Bân không nhỉ?

Hai Thúc cháu nói chuyện một lúc thì Chu Thần Hào xoay người nhìn thấy Tần Kham, ánh mắt chợt lóe, cười nói: "Điện hạ, vị này là..."

Chu Hậu Chiếu cười nói: "Vị này là Cẩm Y vệ Thiên hộ đông cung trị thủ, cũng là bằng hữu của ta, Tần Kham."

Tần Kham khom mình hành lễ: "Hạ quan Tần Kham bái kiến Ninh vương điện hạ."

Chu Thần Hào cười ha ha: "Không tồi.Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, tài tử cũng xuất thiếu niên, danh xưng Tiểu thánh nhân của Tần Thiên hộ thiên hạ đều biết, bản Thái căn đàm đó của ngươi ngay cả trong vương phủ của bổn vương cũng có mấy bản. Bổn vương dùng để giáo hóa con cháu."

Tần Kham bật thốt: "Thằng nào dám in không trả... Hạ quan lỡ lời, Vương gia tán thưởng, hạ quan hổ thẹn không dám nhận."

Chu Thần Hào nhìn Tần Kham một cái, quay đầu chỉ vào đám hộ vệ như ăn mày rồi nói với Chu Hậu Chiếu: " Điện hạ thấy dũng sĩ dưới trướng bổn vương thế nào?"

Trong lời nói không ngờ mang theo mấy phần đắc ý.

Rất khó lý giải tư duy của Ninh vương. Một đám gia hỏa bị người ta coi là ăn mày thiếu chút nữa thì dẫn tới trạm từ thiện cho ăn cháo, Chu Thần Hào không ngờ không biết xấu hổ xưng bọn họ là Dũng sĩ, thật không hiểu là người không biết không sợ hay là cố ý giấu dốt.

Chu Hậu Chiếu chậm rãi nhìn đám quân sĩ mặt mày xanh xao, quần áo không chỉnh tề, lại thấy Chu Thần Hào nhìn hắn với vẻ tràn đầy chờ mong, Chu Hậu Chiếu không khỏi khó xử nhìn nhìn Tần Kham rồi thấp giọng nói: "Tần Kham, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Thần cảm thấy. . ." Tần Kham thầm hận Chu Hậu Chiếu không giảng nghĩa khí, đá quả bóng cao su cho cho: ". . Thần cảm thấy bọn họ nhìn có chút quen mắt."

"Gặp ở đâu rồi à?"

"Trong Tây Du kí thần viết, nhân vật xuất trướng đại khái tất cả đều là bộ dáng này."

"Ha ha. . ." Chu Hậu Chiếu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu hai tiếng, lại bỗng nhiên ngậm miệng, sắc mặt nén nhịn tới tím tái: "Khụ khụ, hoàng thúc, những quân sĩ này của ngươi nhìn cũng... Ặc, không tồi, cũng rất ra dáng."

Ra dáng là lời khen thành thực nhất của Chu Hậu Chiếu rồi.

"Có điều sắc mặt của bọn họ, còn cả quần áo nữa..."

Chu Thần Hào giống như sớm đã chờ câu này, nghe vậy vẻ mặt lập tức nổi lên vẻ ảm đạm: "Bệ hạ cho phép ta giữ tam vệ đã là ân điển rất lớn rồi, chỉ trách hoàng thúc ta không ra gì, hai năm nay Giang Tây liên tục có lũ lụt, thu hoạch cực kém, đất phong Nam Xương của bổn vương điền sản chẳng kiếm được gì, phủ Ninh vương ngay cả duy trì chi phí chi tiêu thông thường cũng khó, nào có sức mà nuôi những quân sĩ này, kỳ thật bọn họ đều là hảo hán tử rất có chiến lực, là bổn vương ủy khuất bọn họ."

Chu Hậu Chiếu lập tức lộ ra vẻ đồng tình: "Ngươi sao không dâng tấu xin triều đình?"

"Bổn vương nào dám dâng sớ? Đại thần Trong triều vốn luôn có lòng đề phòng đối với phiên vương, các ngôn quan ngự sử coi hạch tội phiên vương là chuyện thường, bổn vương ở Nam Xương chân không rời nhà nơm nớp lo sợ, cũng khó tránh đao bút kiếm lưỡi, ta chỉ hận không thể thượng sớ xin tước vương tước, từ nay về sau làm thứ dân vô lo vô nghĩ còn sướng hơn." Chu Thần Hào thở dài.

Chu Hậu Chiếu động tình nói: "Hoàng thúc chịu ủy khuất rồi, thôi chờ phụ hoàng hết bệnh rồi, ta sẽ cầu tình với phụ hoàng, cho Ninh vương tam vệ tăng lương thành tám lạng bạc."

Tần Kham ở bên cạnh lặng lẽ thở dài.

Được rồi, con khó mẹ mới cho bú, Vương gia biết khóc than sẽ có tiền cầm, Thái tử điện hạ có tình thương như vậy, lát nữa Tần Kham cũng định khóc lóc trước mặt hắn, Vương gia mặc dù nghèo, nhà Thiên hộ cũng không có lương thừa.

Chu Hậu Chiếu và Chu Thần Hào vào đông cung nói chuyện, Tần Kham không có hứng thú tham gia, vì thế lấy cớ trong cung có công vụ, từ biệt hai người rồi một mình hồi cung.

Rời khỏi đông cung đi chưa được mấy bước, thì phía sau có người gọi hắn lại.

"Kia có phải là Tần Kham Tần Thiên hộ đại nhân không?"

Tần Kham ngạc nhiên quay đầu lại, thấy một vị trung niên văn sĩ bước nhanh tới, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, chắp tay thi lễ với Tần Kham.

"Sớm nghe nói kinh sư Tần tiểu thánh nhân ôn văn nhĩ nhã, học thức vô song, làm người khiêm tốn hữu lễ, quang minh lỗi lạc, hào sảng hào phóng, có phong phạm hiền giả.."

Văn sĩ vừa mở miệng đã tuôi ra một đống rắm ngựa, làm Tần Kham nghe mà mặt tái ngươi.

"Ôn văn nhi nhã" cái này thì có thật, nhưng đống rắm ngựa linh tinh như thức vô song, quang minh lỗi lạc thì rõ ràng có cái hiềm chửi người ta, tên này có ý tới tổn hại hắn à?

Vì thế sắc mặt Tần Kham trở nên rất âm trầm: "Ngươi mắng ta đấy hả?"

Trung niên văn sĩ ngẩn ra, vội vàng nói: "Tuyệt không có ý này, tất cả đều là những lời tâm huyết của tại hạ, Tần đại nhân ngàn vạn lần chớ hiểu lầm."

"Xin hỏi ngươi là. . ."

"Lý Sĩ Thực. . ."

". . . Không, ta mới hai mươi. Đã mắng ta lại còn sửa loạn tên ta, tưởng bản quan không làm gì được ngươi à?" Ngữ khí của ngữ khí càng âm trầm.

Lý Sĩ Thực lau mồ hôi: "Ý tứ của Tại hạ là, tên của ta là Lý Sĩ Thực, chính là phụ tá phủ Ninh vương."