Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 100: Thượng đạt thiên thính (hạ)




Lão đại Cẩm Y vệ quỳ xuống, Tần Kham thầm hận hắn là loại nhu nhược, đồng thời đành phải quỳ xuống theo.

Nhân vật Chính trị là diễn viên trời sinh, những lời này quả thực là chân lý.

Mưu Bân vẻ mặt bi phẫn quỳ gối trước mặt Hoằng Trị đế, không kêu oan như đàn bà chanh chua, chỉ cúi thấp đầu, cắn môi không nói một lời, vẻ mặt trong bi thương mang theo mấy phần muốn nổi giận mà không dám giận, hốc mắt đỏ ửng, chớp mấy cá, nước mắt trong mắt hổ cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người rơi xuống.

Một màn trầm mặc mà thống khổ này rất nhanh dẫn tới sự đồng tình của mọi người trong điện, ngay cả vẻ mặt của Hoằng Trị đế đô cũng thương xót, chỉ độc có sắc mặt của Vương Nhạc thì càng lúc càng tái.

Trong điện sau khi trầm mặc một lúc lâu, Hoằng Trị đế thở dài nói: "Mưu khanh bình thân, trẫm không có ý trách ngươi, tối hôm qua kinh sư đại loạn, ngườicủa Hán Vệ bị thương vô số, đại sự như vậy, trẫm phải hỏi cho rõ, hôm nay gọi ngươi và Vương Nhạc đến, cũng là để trực tiếp nói cho rõ ràng."

Mưu Bân đứng dậy, nước mắt không còn chảy nữa, nhưng hốc mắc vẫn đỏ, trong vẻ cung kính mang theo mấy phần oán khí, loại oán khí này rất thỏa đáng, lọt vào trong mắt Hoằng Trị, giống như đứa con ủy khuất bị phụ thân răn dạy, Hoằng Trị đế nhìn thấy trong lòng cũng có thêm mấy phần nhu hòa, lời trách cứ rốt cuộc không nói ra được.

Tần Kham ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong lòng không khỏi bội phục, quả thực phục sát đất lão đại Cẩm Y vệ, vẻ mặt này, hành động này, diễn này....Oscar tính là cái rắm, ông trời thực sự nên giáng mấy đạo thần lôi, bổ đám nhà phê bình tới Đại Minh triều mà xem, xem cá gì mới thực sự là trình độ cấp ảnh đế Oscar.

Sống đến già, học đến già, trong nháy mắt này Tần Kham lại học được rất nhiều, ngẫm lại lịch sử phấn đấu kiếp trước, thực sự cảm thấy mình đi không ít đường vòng, rất nhiều chuyện nhìn như phức tạp, kỳ thật chỉ vài giọt nước mắt liền có thể thông suốt.

Tần Kham ở đây nhấm nháp phẩm vị phong cách biểu diễn của Mưu Bân, Mưu Bân ở bên kia cuối cùng cũng mở miệng, tiếng như tiếng than đỗ quyên rèo rắt trong vườn, có thể nói là người nghe thương tâm, người nhìn rơi lệ.

"Bẩm bệ hạ, buổi chiều hôm qua, thần cũng biết Đông Hán phiên tử rục rịch muốn động, không biết vì chuyện gì mà muốn gây hấn với Cẩm Y vệ, thần rất là kinh ngạc, ra lệnh cho Giáo úy tìm hiểu, chung quy không có kết quả, buổi chiều lúc cầm đèn, thần đang chuẩn bị đưa thiếp mời tới Đông Hán hỏi nguyên do sự việc thì không ngờ Đông Hán bỗng nhiên phát động, vây công Thiên hộ sở nội thành do Tần Kham lãnh đạo, thần vốn giận dữ, muốn triệu tập Cẩm Y vệ phản kích, nhưng lại nhớ tới câu cửa miệng của bệ hạ 'Bang kỳ thiên lý, duy dân sở chỉ' ..."

Ánh mắt của Hoằng Trị đế lộ ra mấy phần rực sáng, gật đầu khen ngợi: "Không tồi, trẫm quả thật đã từng nói, câu này trích từ "Kinh thi"."

Mưu Bân nói: "Thần đọc sách không nhiều, chỉ biết trung quân trung quốc trung xã tắc mà thôi, bệ hạ đã nói qua, ý tứ của những lời này là, xung quanh kinh sư chính là cõi yên vui của dân chúng. Đã là cõi yên vui của dân chúng, thần không dám vì hận thù cá nhân mà ở dưới chân thiên tử hưng binh đao, Nếu không kinh sư dùng cái gì để gọi là chốn yên vui của dân chúng? Mặt mũi bệ hạ biết để vào đâu?"

Lời này nói tới ngay cả Đại học sĩ Lý Đông Dương cũng liên tiếp gật đầu, hiển nhiên, thế giới quan Mưu Bân chính xác không lầm của Mưu Bân đã giành được sự tán thưởng của mọi người.

Sắc mặt của Vương Nhạc càng lúc càng trắng, thân hình đã trở nên run rẩy.

Nói rất hay, nhưng từng câu từng chữ đều dùng Đông Hán lão làm tài liệu phản diện,nếu đem so sánh, hành động của Đông Hán đêm qua quả thực đã thành hành vi của cầm thú, quan trọng hơn là, Đông Hán chính là gia nô của hoàng đế, gia nô gây họa cho hoàng đô, mặt mũi của bệ hạ biết để đâu?

Mưu Bân nói tiếp: "Cho nên đêm qua lúc Đông Hán vây công Thiên hộ Tần Kham, thần một bên rơi lệ, một bên chịu đựng nỗi đau nghiêm lệnh cho Thiên hộ Thiên hộ nội thành không thể vọng động, giữ chút thể diện cho hoàng đô Đại Minh chúng ta, giữ thể diện cho thiên tử bệ hạ, không để dân chúng thiên hạ và phiên bang ngoại quốc thấy sự chê cười của Đại Minh ta... Đáng thương cho Tần Thiên hộ, dẫn hơn trăm Giáo úy ở trong Thiên hộ sở khổ sở chống đỡ, ngăn cản thế công như mưa rền gió dữ của Đông Hán, lúc này nhớ lại, thần thực sự cảm thấy có lỗi với Tần Thiên hộ, nhưng vì đại cục, thần không thể không làm, nếu thời gian có quay lại, đêm qua đêm qua có lặp lại, thần vẫn sẽ đưa ra lựa chọn đồng dạng!"

Đ*t em gái ruột nhà mày!

Tần Kham đang Phẫn nộ cuối cùng cũng không nhịn được mà mắng ra một câu thô tục này ở trong lòng.

Nhưng ở mặt ngoài Tần Kham lại không thể không bày ra bộ dạng cảm động đến rơi nước mắt với Mưu Bân, chắp tay nói với Mưu Bân: "Chỉ huy sứ đại nhân không cần áy náy, thần vì Đại Minh, vì thể diện của bệ hạ, chết đền nợ nước chính là bổn phận của thần tử, bất luận máu tưới sa trường hay là chịu nhục, đều là việc phải làm của thân quân thiên tử."

Đôi mắt như chim ưng của Vương Nhạc hung hăng nhìn thẳng vào Tần Kham.

Mưu Bân rưng rưng nói tiếp: "Chỉ có thể hận Đông Hán bừa bãi, không biết thu liễm, thần lùi rồi lại lùi, nhưng bọn họ lại tiến rồi lại tiến, cho tới khi nghe nói các phiên tử phóng hỏa đốt năm Thiên hộ sở nội thành, bệ hạ! Thần đã không thể lui được nữa! Cầu xin bệ hạ minh giám!"

Mưu Bân sau khi vái một cái thật dài thì ủy khuất mà bi phẫn nhìn Hoằng Trị đế, vẻ mặt rất quyết tuyệt, giống như chỉ cần Hoằng Trị đế hoài nghi hắn một chút thôi thì hắn sẽ không chút do dự ở ngay trong đại điện này biểu diễn người sống nuốt kiếm để chứng mình sự trong sạch.

Tần Kham học theo, cũng run giọng nói: "Bệ hạ minh giám, Cẩm Y vệ ta không thể nhịn được nữa, chính là Đông Hán khinh người quá đáng."

Hoằng Trị nhìn Tần Kham, ôn nhu nói: "Cẩm Y vệ các ngươi buổi chiều đã biết động tĩnh của Đông Hán, ngươi vì sao không tránh đi."

Tần Kham giận dữ nói: "Thần thống hận sự ngây thơ của mình, cho rằng Đông Hán sẽ không làm ra chuyện hỗn trướng đến thế, không ngờ thần sai rồi."

Hô hấp của Vương Nhạc bỗng nhiên biến thành ồ ồ.

Lý Đông Dương vẫn duy trì trầm mặc, mắt nhìn chằm chằm Tần Kham, ánh mắt lộ ra mấy phần sắc thái khiến cho người ta nhìn không hiểu.

Hoằng Trị gõ mặt bàn, trầm tư nói: "Tần Kham, Tần Kham, cái tên này trẫm hình như nghe thấy ở đâu rồi."

Lý Đông Dương tiến lên chắp tay nói: "Bệ hạ, mấy tháng trước, thần từng trình sớ của Hộ bộ thượng thư Nam Kinh Tần Hoành cho bệ hạ ngự lãm, bên trong có một loại phương pháp ghi nợ kiểu mới, lão thần nếu không đoán sai, pháp này chắc là vị Tần Thiên hộ trước mặt này sáng chế."

Hoằng Trị giật mình gật đầu: "Thì ra là ngươi, ha ha, Tần Kham, ngươi rất không tồi."

Tần Kham mừng rỡ, từ trong miệng một hoàng đế nói ra lời bình "Ngươi rất không tồi", nói vậy hoàng đế đã nhớ hắn trong lòng rồi?

" Hoàng thượng tán thưởng, thần hổ thẹn không dám nhận."

Hoằng Trị mỉm cười hai tiếng, rồi lại buồn bã thở dài: "Biện pháp ghi sổ của ngươi đúng là tuyệt hảo, đáng tiếc Đại Minh ta."

Nói xong, Hoằng Trị đế bỗng nhiên ngậm miệng, Tần Kham rất rõ ràng hắn muốn nói gì, tham quan ô lại của Đại Minh nhiều như vậy, cách ghi chép rõ ràng chính xác như vậy sao có thể thi hành được?

Hắn rất lý giải tâm tình của Hoằng Trị đế, đó là một loại bất đắc dĩ chí khí không được thực hiện.

Vương Nhạc thấy thái độ của Hoằng Trị đế càng lúc càng nghiêng về phía Cẩm Y vệ thì không khỏi nóng nảy.

Chuyện đến nước này, biện giải dĩ nhiên vô dụng, lão biết mình sai rồi, trách nhiệm này tránh cũng không thể tránh, nhưng thái độ của thiên tử bệ hạ đối với Cẩm Y vệ càng hiền lành, đại biểu cho xử phạt đối với Đông Hán và Vương Nhạc lão càng nặng,lão không thể không lo.

"Bệ hạ, lão nô có chuyện muốn nói." Vương Nhạc tiến lên một bước, quỳ tới đầu chạm đất, căm giận nói: "Việc này Đông Hán làm quá mức xung động thì không sai, nhưng lão nô dám thề với trời, tuyệt không phái người phóng hỏa đốt nhà Lý học sĩ và mấy vị Thiên hộ Cẩm Y vệ nội thành, việc này rất kỳ quái, nhất định là quỷ kế của Cẩm Y vệ, cố ý vu oan cho Đông Hán!"

Mưu Bân ở sau lưng hắn lạnh lùng nói: "Nếu không phải Đông Hán các ngươi phóng hỏa, chẳng lẽ là Cẩm Y vệ chúng ta ư? Trên đời này chuyện giết người phóng hỏa không phải không có, nhưng có ai phóng hỏa đốt nhà mình không? Lời này của Vương công công không khỏi nực cười, nói như thế, hơn một ngàn phiên tử vây công Thiên hộ sở nội thành cũng là Cẩm Y vệ chúng ta tự mình làm? Để vu hãm cho ngươi?"

Vương Nhạc giận dữ, xoay người cãi nhau với Mưu Bân, trong điện lập tức có chút ầm ĩ.

Hoằng Trị đế nhíu mày, mắt lại nhìn thẳng Tần Kham, nói: "Tần Thiên hộ, Vương Nhạc nói việc này là Cẩm Y vệ các ngươi vu oan, ngươi nói sao?"

Tần Kham ngây ra một lúc, tiếp theo làm ra một hành động khiến ảnh Mưu Bân cảm thấy vui mừng.

Chỉ thấy Tần Kham bùm một cái quỳ xuống, chậm rãi gục đầu xuống, môi mấp máy, hốc mắt nhanh chóng đỏ ửng, sau đó... Nước mắt Trong suốt, một giọt, hai giọt, ba bốn giọt...

Kế tiếp, Tần Kham chậm rãi ngước nhìn xà nhà đại điện theo góc bốn mươi lăm độ, hình tượng thanh niên văn nghệ cố không để nước mắt chảy xuống, hít sâu một hơi, không nói gì nhưng vẻ mặt u buồn, đau thương, rồi lại mang theo một chút ủy khuất bị người ta đổ oan và hiểu lầm.

Trong ánh mắt an ủi của Mưu Bân, trong ánh mắt muốn giết người của Vương Nhạc, cùng với trong ánh mắt tựa cười mà như không phải cười của Lý Đông Dương... Ảnh đế thế hệ mới của Đại Minh từ từ sinh ra.

Trong điện mọi người thấy sự biểu diễn tinh trạm của Tần Kham, lặng im hồi lâu, Hoằng Trị đế bùi ngùi thở dài: "Trẫm minh bạch rồi..."

"Bệ. . . Bệ hạ, ngài. . . Minh bạch gì cơ?" Hán công Vương Nhạc tay nắm đại quyền có chút lắp bắp.

Hoằng Trị đế tràn ngập cơ trí cười: "Trẫm minh bạch, Cẩm Y vệ quả nhiên bị oan uổng."

Vương Nhạc rốt cuộc không nhịn được, bùm một tiếng quỳ xuống: "Bệ hạ. . . Lão nô, lão nô. . . Biết tội!"

Hán công thực sự bị oan uổng lúc này khó kìm lòng nổi, rơi lệ lã chã, khóc như trẻ con.