Lưu Quân Hạo đưa Nghiêm Tư Nhuệ đến bệnh viện, vừa chạy vừa gọi người đến giúp.
Bệnh viện cũng náo loạn một phen, bác sĩ và y tá nhìn thấy cũng không khỏi phát hoảng vì lượng máu chảy ra từ người nạn nhân quá nhiều.
Bọn họ đẩy giường bệnh đến, đặt Nghiêm Tư Nhuệ lên và đưa thẳng vào phòng cấp cứu làm phẫu thuật.
"Người nhà bệnh nhân không được vào trong, phiền cậu chờ ở bên ngoài." Y tá chặn Lưu Quân Hạo ở ngoài cửa phòng cấp cứu.
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại, đèn ở trên cửa cũng được bật sáng.
Lưu Quân Hạo trượt dài xuống đất, cậu ngồi bệt xuống nền một cách bất lực, cả người run rẩy mà ôm lấy đầu gối.
Cậu hồi tưởng lại sự việc, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức không thể tưởng tượng nỗi.
Hàng loạt câu hỏi liên tục hiện lên trong suy nghĩ: Không phải vừa nãy Tư Nhuệ ca của cậu đang cùng nói chuyện điện thoại hay sao? Anh ấy còn nói là đang đi ra ngoài ăn mà? Sao mọi chuyện lại thành ra như thế? Sao máu lại chảy ra nhiều như thế? Tư Nhuệ ca có phải sẽ bình an mà đúng không?
Lưu Quân Hạo nắm chặt tóc mình, siết chặt nó đến khi da đầu có cảm giác đau đớn mới dần thả lỏng, cậu giơ đôi bàn tay nhuốm đẫm máu tươi của Nghiêm Tư Nhuệ lên trước mặt mình.
Lòng cậu như thắt lại, cậu xoay người siết chặt bàn tay đấm mạnh vào tường.
"LƯU DIỆU VĂN, MÀY QUÁ VÔ DỤNG?"
Lưu Quân Hạo không ngừng tự trách, cậu tự chửi bản thân mình, cơn đau từ bàn tay truyền đến cũng không đau đớn bằng lúc cậu tận mắt nhìn thấy Nghiêm Tư Nhuệ nằm bất tỉnh trong vũng máu dưới hầm xe.
........
...
....
Lúc này tại Bắc Điện, Đinh Hoài Du vừa hoàn thành buổi lễ tốt nghiệp xong thì phát hiện hai đứa em trai yêu quý dẫn nhau lên hotsearch về cảnh quay nào đó, bản thân kinh ngạc vô cùng.
Vì theo trí nhớ của anh, hai đứa nhóc này vốn dĩ đang tạm thời không nhận quay phim cơ mà.
Thắc mắc thì phải có lời giải đáp, anh đương nhiên phải gọi điện tìm chính chủ.
Nhưng điện mãi, Nghiêm Tư Nhuệ vẫn khóa máy nên anh liền đổi sang gọi cho Lưu Quân Hạo.
Quay trở lại bệnh viện
Lưu Quân Hạo mệt mỏi ngồi thẩn thờ ở ghế chờ.
Ring~ ring
Tiếng chuông điện thoại vang lên, ngăn chặn dòng suy nghĩ của Lưu Quân Hạo.
Cậu không xem người gọi đến là ai, trực tiếp nghe máy.
"Quân Hạo, em và Tư Nhuệ chơi trò gì vậy? Sao lại lên hẳn hotsearch rồi? Quay phim gì? Sao giờ này hai đứa lại chạy lung tung ngoài đường thế?" Đinh Hoài Du hỏi.
Lưu Quân Hạo không trả lời.
"Alo, Quân Hạo em có nghe anh hỏi không? Hai đứa đang quay ở đâu? Sao anh chưa từng nghe hai đứa nói về việc nhận kịch bản phim thế?" Đinh Hoài Du hỏi lại.
Lưu Quân Hạo thở dài, cậu cố gắng kìm nén cảm xúc mà trả lời: "Bọn em đang ở bệnh viện."
Đinh Hoài Du ngờ nghệch, cậu ngồi vào xe thắt dây an toàn, cảm giác hôm nay người em trai này của cậu có chút kì quái.
"Giọng của em làm sao vậy?"
"Hoài Du~ ca...!h.ức..
em..." Lưu Quân Hạo nấc nhẹ, nói không thành lời.
"Đệ đệ bảo bối, ai bắt nạt em? Đừng khóc, đừng khóc nói cho Hoài Du ca nghe." Đinh Hoài Du dỗ dành.
"Hoài Du ca~ em không bị bắt nạt." Lưu Quân Hạo cố gắng nói rõ từng chữ, sau đó nhìn sang phòng cấp cứu lại nghẹn ngào nói thêm "Tư Nhuệ ca..
Tư Nhuệ ca anh ấy..
máu..
rất nhiều máu."
"Em nói gì vậy?"
"Cấp cứu..
bác sĩ Tư Nhuệ ca~ rất nhiều máu."
Đinh Hoài Du nghe một loạt từ lộn xộn, sắp xếp lại lượng thông tin nghe được mà bắt đầu nhớ lại video anh xem trên dòng hotsearch khi nãy, sau khi đã xâu chuỗi lại thì...có được một kết luận.
Không phải là đang quay phim, mà thực tế là Nghiêm Tư Nhuệ bị thương.
Hơn nữa, qua đoạn clip được đăng tải thì vết thương rất nghiêm trọng nên mới có nhiều máu như thế.
"Quân Hạo, em bình tĩnh lại.
Cho anh biết hai đứa đang ở bệnh viện nào? Anh lập tức đến đó ngay đây." Đinh Hoài Du mặc dù cũng khẩn trương, nhưng anh vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để trấn an em trai của mình.
Nhận được vị trí Lưu Quân Hạo gửi qua, Đinh Hoài Du liền đạp ga tăng tốc.
Anh chuyển tiếp vị trí sang cuộc trò chuyện của Mã Khuynh Xuyên, sau đó gửi qua một tin nhắn thoại: "Mã ca, anh nhờ Lý tổng điều tra hotsearch của hai đứa nhỏ nhà mình đi.
Tư Nhuệ hiện đang cấp cứu, không rõ tình hình ra sao, em đang đến bệnh viện."
[...]
1 tiếng sau tại bệnh viện XV
Đinh Hoài Du chạy đến phòng cấp cứu, nhìn thấy Lưu Quân Hạo đang ngồi ở ghế chờ.
Các vệt máu trên áo đều khô lại, chuyển sang màu sẫm hơn nhưng khi nhìn vào cũng khiến người ta không tránh khỏi cảm giác lo sợ.
"Vẫn chưa ra à?"
Lưu Quân Hạo gật đầu, sau đó ngẩn đầu nhìn Đinh Hoài Du.
"Y tá có đi ra lấy thêm máu, nhưng vẫn chưa thấy Tư Nhuệ ca ra ngoài.
Hoài Du ca, anh nói xem có phải là tình hình của Tư Nhuệ ca rất xấu không?"
"Sẽ ổn thôi, bác sĩ ở bệnh viện này rất giỏi." Đối mặt với câu hỏi của em trai, Đinh Hoài Du cũng không thể nào đưa ra câu trả lời chính xác được.
Đành chuyển đổi sang chủ đề khác, để cho em trai giảm bớt sự căng thẳng.
"Em nói cho anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Tư Nhuệ lại bị thương nặng như thế?"
Lưu Quân Hạo mím môi, nhớ lại đoạn điện thoại của cậu và Nghiêm Tư Nhuệ.
Cậu kể lại toàn bộ sự việc diễn ra cho Đinh Hoài Du nghe, sau đó cậu ngẫm một chút đưa ra lời kết "Khi em đến nơi, chỉ còn mỗi Tư Nhuệ ca ở nơi đó.
Em không hề nhìn thấy hung thủ tấn công, giọng của hắn có nhiều khẩu âm của người HongKong.".