Tạ Tĩnh Am cõng Tần Tinh Hồn ở trong bóng đêm chạy rất nhanh, tốc độ của hắn rất mau lẹ, nhìn lại một cái, như đang bay vút ở trên đất, như chim ưng giương cánh bay.
Hắn không chọn trực tiếp từ cửa bệnh viện rời đi, mà đi qua một vườn hoa nhỏ dành cho người bệnh nghỉ ngơi tản bộ của bệnh viện. Chỗ đó có mảnh rừng Trúc, cuối rừng trúc là tường vây, bay qua tường vây, thì có thể ra bệnh viện.
Nhưng Tạ Tĩnh Am chạy đến rừng trúc, thì dừng bước lại, không tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn nhìn quanh bốn phía, chậm rãi cười nói: “Ra đi, tôi biết anh ở đây.”
Trong rừng trúc một người từ từ đi ra.
Nếu Lăng Thù trong này, khẳng định phải cả kinh nhảy dựng lên.
Người này không phải ai khác, chính là người vừa mới dẫn theo nhân viên cảnh sát rời đi, Ross.
Ross trong bóng đêm nhìn Tạ Tĩnh Am, nói: “sao cậu biết tôi trong này?”
“Bệnh viện này đường đi thuận tiện nhất chính là nơi này. SOUL nếu muốn chạy trốn khẳng định đi đường này, anh cũng nhất định sẽ tại ở đây chờ hắn.” Tạ Tĩnh Am thẳng lưng, bả vai cõng Tần Tinh Hồn có hơi mỏi.
“Nhiều năm như vậy, cậu một chút cũng không thay đổi.” Ross khẽ cười một tiếng.
Tạ Tĩnh Am nhíu nhíu mày, hắn và Ross từng là người quen cũ, cũng bạn cũng thù. Chẳng qua mục tiêu của Ross luôn luôn là SOUL, chưa từng để ý thân phận của hắn.
Nhưng đối với Ross, Tạ Tĩnh Am trong lòng thủy chung có một nút thắt.
Nhất là đối mặt Ross hiện tại đã qua năm mươi.
Tuy từ dung mạo thấy Ross chỉ là nhiều đường nếp nhăn hơn trước kia, nhưng thế sự xoay vần, chuyện phát sinh trong đó ai cũng không thể dự đoán.
“SOUL giả chết, là cậu ra chủ ý?” Ross thấy Tạ Tĩnh Am không nói lời nào, vì vậy trực tiếp mở miệng.
“Xem như thế đi.” Tạ Tĩnh Am hít hít mũi, không phủ nhận.
“Hắn có khỏe không.” Ross ánh mắt chuyển qua Tần Tinh Hồn không hề có động tĩnh gì sau lưng Tạ Tĩnh Am.
“Bị người nổ súng bắn trúng chỗ hiểm, lại bị người đâm vào thiên trung, anh cảm thấy sẽ tốt sao?” Tạ Tĩnh Am nhếch miệng cười, nhìn qua Tần Tinh Hồn sau lưng một cái.
Nhưng như vậy, sư phụ mới có thể ngoan ngoãn một chút im lặng một chút.
Tạ Tĩnh Am trong lòng vụng trộm vui sướng.
Vẻ mặt Ross biến hóa thất thường, cuối cùng hắn khẽ nói: “Tôi nhớ, phương pháp giải MD-90, là cậu nói cho tôi biết.”
Tạ Tĩnh Am nhìn thần sắc y nghiêm túc như vậy, “Phốc” cười, trong lòng vô cùng sung sướng.
Sau đó hắn cảm giác người vác trên lưng hơi hơi giật giật.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lông mi dài của người bộ dáng thiếu niên hơi run run, mi mắt từ từ giơ lên.
Gương mặt vẫn tái nhợt không có màu máu, nhưng con mắt mở ra, lại bắt đầu làm cho bức tranh này trở nên kinh tâm động phách.
Tạ Tĩnh Am không phải không thừa nhận, từ mức độ nào đó mà nói, bộ dạng sư phụ rắm thúi của hắn cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng là giới hạn ở mức độ nào đó.
Mắt phượng mở ra hiện lên một chút mơ màng, sau đó ánh mắt rơi vào Ross ở đối diện.
Tiêu điểm trong mắt lúc này mới dần dần tập trung.
Tần Tinh Hồn thử giật giật thân thể, phát hiện toàn thân cao thấp đều mất khí lực, một chút cũng không thể động đậy.
Y biến sắc.
Tạ Tĩnh Am vô cùng hưng phấn, bắt đầu nâng cao thanh âm.
“Di? SOUL anh đã tỉnh?”
Hắn hô một câu, lập tức thu hút ánh mắt Ross chặt chẽ tập trung ở trên người Tần Tinh Hồn.
Đầu Tần Tinh Hồn vẫn phủ ở trên vai Tạ Tĩnh Am trên vai, cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Tạ Tĩnh Am trực tiếp dùng khuỷu tay đụng vào miệng vết thương trên ngực trái Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn bị đau kêu rên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi: “Tạ Tĩnh Am, cậu làm cái quỷ gì!”
Y đè âm thanh rất thấp, đề phòng bị người đối diện nghe được.
“A! SOUL anh rõ ràng có khí lực nói chuyện!” thanh âm Tạ Tĩnh Am lại nâng lên vài phần.
“……”
Tần Tinh Hồn dứt khoát nhắm mắt lại giả bộ cứng đờ ngủ.
Tạ Tĩnh Am tiếp tục dùng khuỷu tay đụng miệng vết thương.
Tần Tinh Hồn cắn răng, cuối cùng vẫn nhịn không được mãnh liệt ho một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh……
Tần Tinh Hồn đầu ong ong vang lên.
Ross thấy cảnh tượng thê thảm của Tần Tinh Hồn, nhíu nhíu mày, cuối cùng mở miệng: “SOUL, thật ra có một số việc tôi vẫn muốn hỏi cậu.”
Tần Tinh Hồn không có phản ứng.
Ross biết y tỉnh, tiếp tục nói.
“SOUL, gương mặt cậu hiện tại có phải chính là gương mặt của chính cậu không?”
Tần Tinh Hồn không mở miệng.
Tạ Tĩnh Am hào hứng bừng bừng: “Vấn đề này tôi giúp y trả lời, y xác thực lớn lên là dạng này.”
“……” Tần Tinh Hồn ở trong bụng đem cả nhà Tạ Tĩnh Am từ đầu đến chân phỉ báng mấy lần.
Ross dừng một chút, hỏi lại: “Cậu có phải thật sự thích ngôi sao kia không?”
Tạ Tĩnh Am gật gật đầu: “Theo quan sát của tôi, bọn họ xác thực rất thích nhau, nhẫn cũng đã trao, nói không chừng cũng đã từng lên giường rồi.”
“……” Tần Tinh Hồn cảm thấy bản thân nên mở miệng nói tốt hơn.
Nhưng y lại đem ánh mắt nhìn về phía tay trái của mình, dưới ánh trăng chiếu xuống trên mặt tam hoàn giới lòe ra từng điểm từng điểm ngân quang.
Thù Thù thật sự đeo lên cho y.
Tần Tinh Hồn cảm giác ngực không phải đau đớn như thế, tuy thân thể này lạnh gần giống như người chết, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Y quả thực thích Lăng Thù, rất thích rất thích, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Thù, đã thích vô cùng.
Rốt cuộc nguyên nhân gì, y cũng không biết.
Đoạn nhân duyên này có lẽ đã định trước từ kiếp trước, khiến y làm việc nghĩa không được chùn bước tiếp tục đâm vào đầu.
“SOUL mà tôi bắt hơn ba mươi năm có phải cũng chính là hắn không?” Ross ngừng thở, chậm rãi hỏi.
Y đối với vấn đề này vẫn rất chấp nhất.
Y tin tưởng, SOUL ba mươi năm trước chính là người trước mắt đối với ngôi sao biết nói biết cười này.
Nhưng dựa theo lẽ thường mà nói, SOUL không có khả năng vẫn luôn trẻ như vậy.
Nhưng y thấy bộ dáng của Tạ Tĩnh Am, y không ngờ thoáng cái chấn kinh rồi.
Ông bạn cũ này bộ dáng hình như vẫn dừng lại ở đâu đó một năm rời đi.
Tạ Tĩnh Am ánh mắt sáng ngời, đã muốn mở miệng nói, lại bị thanh âm bên người chặn lời.
“Tôi có phải là SOUL ba mươi năm trước hay không quan trọng như vậy sao?” thanh âm Tần Tinh Hồn có chút mệt mỏi, nhưng y vẫn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Ross.
Ross nhìn về phía cặp mắt phượng kia, chỉ cảm thấy sự cách trở bao nhiêu xuân thu, đôi mắt kia vẫn long lanh, sáng ngời không nhiễm bụi.
Chuyện tới hôm nay, rất nhiều chuyện xác thực không còn quan trọng nữa.
Tựa như năm đó người gần ngay trước mắt, y không gắng nắm chắc, ngược lại tàn nhẫn tổn thương người kia, cuối cùng người nọ kiên quyết đi, rốt cuộc bắt giữ không được thân ảnh của người ấy.
Giật mình hơn hai mươi năm.
Chấp niệm hơn hai mươi năm.
Tất cả đều là y tự gây nghiệp không thể sống.
Ross gật gật đầu, nói: “Ngôi sao kia nói đúng.”
Tần Tinh Hồn không biết Lăng Thù nói những thứ gì với Ross, trong lòng vẫn khó nhịn hiếu kỳ.
“Hắn nói, nếu dẫn SOUL tới Interpol chỉ có một con đường chết.” Y yên lặng nói: “Tôi tuy muốn bắt giữ cậu, nhưng tôi không muốn cậu chết.”
Tần Tinh Hồn còn tưởng rằng là lý luận gì to tác kinh thiên động địa, giờ nghe lại xác thực là một câu bình thường không có gì đặc sắc, không khỏi vô cùng thất vọng.
Nhưng y vẫn nhịn không được mở miệng.
“cảnh ty Ross, SOUL đã chết rồi.”
Ross nhìn mặt Tần Tinh Hồn thần sắc khẽ biến, cuối cùng rốt cục gật gật đầu: “SOUL chết, vụ án này nên kết thúc rồi.”
Tần Tinh Hồn nhẹ nhàng thở ra.
Ross không hề nhìn Tạ Tĩnh Am cùng Tần Tinh Hồn, xoay người rời đi.
Tạ Tĩnh Am hơi thất vọng, hắn vốn còn tưởng rằng vở kịch này sẽ diễn đến vô cùng đặc sắc.
Tần Tinh Hồn hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Tĩnh Am một cái, hung dữ nói: “thả tôi xuống!”
Tạ Tĩnh Am trừng mắt nhìn, tay nâng Tần Tinh Hồn lập tức buông ra.
Tần Tinh Hồn “Ba” ngã xuống trên mặt đất, âm thầm dùng thiệt nhiều lực, vẫn không đứng dậy nổi.
“Tạ! Tĩnh! Am!” Y nổi giận gầm lên một tiếng.
“Hư — cẩn thận người khác nghe được.”
“……” Tần Tinh Hồn nhíu nhíu mày, cuối cùng nhịn xuống cáu kỉnh nói: “Đỡ tôi đứng dậy.”
“Không được!” Tạ Tĩnh Am lập tức cự tuyệt.
“……” Tần Tinh Hồn chán nản.
“Sư phụ anh phải trả lời tôi một vấn đề, tôi sẽ đỡ anh đứng dậy.”
“……” Tần Tinh Hồn liếc Tạ Tĩnh Am một cái.
“Vì sao lúc anh bị đâm vào thiên trung, một chút phản ứng cũng không có?” Tạ Tĩnh Am trừng mắt nhìn.
“……”
“Anh không nói tôi cứ để cho anh nằm ở đây.”
“Tôi đi tìm Chu công uống rượu.”
“Có phải còn tìm y đoán mệnh không?”
“……”
“Có phải xem ra phạm vào số đào hoa rồi không?”
“……” Tần Tinh Hồn biểu hiện bản thân kiên quyết sẽ không thừa nhận những lời này.
“Anh không biết, lúc anh đi uống rượu xem bói, sư nương không biết *** loạn thân thể của anh bao nhiêu lần, còn vừa hôn vừa nói em yêu anh linh tinh, thật buồn nôn nha!” Tạ Tĩnh Am có chút buồn cười nhìn sắc mặt Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn tiếp tục trừng trở lại.
Nhưng nội tâm giống như phủ viên đường, mật ngọt ngào.
Cậu rốt cục nói thích y!
Tuy nghi ngờ không tin tưởng lời nói của Tạ Tĩnh Am, nhưng Tần Tinh Hồn quyết định trực tiếp xem nhẹ những lời của tên đồ đệ hư hỏng này.
Tạ Tĩnh Am kì kì kèo kèo lúc này mới một lần nữa cõng Tần Tinh Hồn lên, nhảy ra ngoài bệnh viện.
“Cậu muốn dẫn tôi đi chỗ nào?” Tần Tinh Hồn nhíu mày.
“Đến nhà Ross.”
“Tạ! Tĩnh! Am!”
“Không có biện pháp, lương tâm tôi không bỏ xuống được.”
“Cậu đi chết được rồi!”
“Nghiệt duyên của anh cùng y dù sao cũng do tôi mà bắt đầu……”
“Cậu cút đi nha, tôi không đi!”
“Sư phụ, hiện tại không phải do anh.”
“…… Mau thả tôi xuống!”
“Sư phụ anh muốn bị ném lần nữa sao?”
“Tạ Tĩnh Am, cậu chờ.”
“Sư phụ cậu không cảm thấy là anh cự tuyệt Ross như vậy, hắn rất đáng thương sao?”
“Đáng thương cái rắm, nếu không phải hắn tôi đã sớm ở cùng Thù Thù rồi.”
“Nhưng anh hiện tại đã ở cùng sư nương rồi ai…… Anh không thể đi an ủi hắn một chút sao?”
“Không muốn không muốn không muốn! Cậu mau thả tôi xuống!”
“Sư phụ, dù sao tôi quyết định, anh đến nhà Ross ở mười bữa nửa tháng, xem như hắn bồi hoàn ân oán trước kia của các người, thuận tiện giúp hắn tháo gỡ khúc mắc……” Tạ Tĩnh Am dừng một chút: “thật ra bản thân Ross không xấu.”
Tần Tinh Hồn trầm mặc.
Tạ Tĩnh Am thở phào nhẹ nhõm.
Ngay tại một khắc hắn cho rằng Tần Tinh Hồn đã thỏa hiệp, sau lưng truyền đến tiếng khóc đáng thương của người nào đó.
“Tĩnh Am, tôi thật sự không muốn đi đến chỗ hắn…… Tĩnh Am…… Ô ô ô ô ô……”
“……”
“Tĩnh Am……”
“……”
“Ô ô ô……”
“……”
—
* Chương này hơi dài nên chia làm 2 phần ngày mai sẽ làm và post!^^