Bóng đêm bao phủ, xa xa nhìn tới, giống như mấy ngọn núi nhỏ liên tục nhấp nhô.
Tại một góc ụ, Trịnh Dịch Huy kéo chốt an toàn của cây súng trong tay.
Gã đối với kỹ thuật bắn súng của mình vẫn rất tự tin. Người lăn lộn nhiều năm trong giới xã hội đen, đều có bản lĩnh tự mình ra tay.
Phải đùa bỡn thiếu niên trước mắt khiến gã đêm không thể ngủ, căm thù tới cực điểm như thế nào đây?
Giống như tra tấn ngôi sao bé nhỏ kia vậy — đem y trói lại, bắn xuyên qua tứ chi, lại từ từ áp chế hành hạ……
Cách chơi này tuyệt đối đủ kích thích.
Trịnh Dịch Huy chứa ý cười, vuốt vuốt súng trong tay một hồi.
“Mày còn lời gì muốn nói không?”
Gã hỏi.
“Các người bắt tôi, có thể bỏ qua Lăng Thù hay không?” Tần Tinh Hồn ánh mắt tập trung ở trên người Lăng Thù, xuyên qua bóng đêm, y còn có thể lờ mờ thấy được vết thâm tím trên mặt Lăng Thù.
“Sẽ không.” Trịnh Dịch Huy ăn ngay nói thật.
“Tôi chết rồi, các người có thể buông tha cậu ấy hay không?”
“Sẽ không.” Trịnh Dịch Huy sảng khoái trả lời: “Chờ mày chết, tao sẽ thỏa thích đùa bỡn ngôi sao bé nhỏ này.”
“Cậu ấy là ông chủ nhỏ của Phương Thị.”
“Không có mày, Phương Lâm sẽ không tạo thành uy hiếp đối với tao.” Trịnh Dịch Huy nhìn chằm chằm mắt đối phương: “Những kế hoạch chèn ép tao kia, tất cả đều là mày ở phía sau xúi giục a…… Phương Lâm cùng tao giao thiệp qua lại bao nhiêu năm như vậy, căn bản không có loại bản lĩnh này.”
Tần Tinh Hồn nhướn mi, cũng không đáp lại. Chỉ là từ trong túi áo khoác móc ra một đôi bao tay màu đen, chậm rì rì đeo vào.
Người vây quanh y không xa lập tức bắt đầu hồi hộp, nhưng Trịnh Dịch Huy chưa hạ lệnh nổ súng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Trịnh Dịch Huy, ông cũng biết điển tích ‘Rồng có nghịch lân, sờ vào là nổi giận’ không?” Không để cho Trịnh Dịch Huy trả lời, Tần Tinh Hồn cười khẽ: “Vừa rồi tôi đã cho ông cơ hội.”
Trịnh Dịch Huy nhíu mày.
Gã cảm giác khí chất của thiếu niên trước mắt đột nhiên thay đổi, tuy khuôn mặt đang cười, nhưng nụ cười kia như dao nhỏ sắc bén, khắc mạnh vào trong lòng gã.
Nội tâm gã đột nhiên cả kinh, động tác trên tay trở nên cực nhanh. Mới vừa đang ngắm nghía lập tức nắm chặt súng trên tay, nhắm ngay thiếu niên ở trước mắt nả ra ngay một phát súng.
“Bùm!”
Tần Tinh Hồn dường như chậm rì rì lướt qua.
Viên đạn xẹt qua bên người y, bắn vào đống phế phẩm cách đó không xa, bắn tóe hoa lửa, hết sức chói mắt.
Trịnh Dịch Huy trong lòng hoảng hốt, lại liên tục bắn hai phát đạn.
Gã tập trung đều là chỗ hiểm trên người Tần Tinh Hồn, nhưng sau hai phát đạn, Tần Tinh Hồn vẫn như cũ bình yên vô sự đứng.
Thiếu niên kia chẳng qua di chuyển một bước nhỏ, đã tránh được quỹ đạo đường đạn……
Giống như người lão luyện nhiều năm đắm chìm ở thế giới binh khí……
Cảm giác sợ hãi to lớn hiện lên trong lòng Trịnh Dịch Huy.
Gã ở hắc đạo chìm đắm nhiều năm, cùng đủ loại nhân vật lợi hại giao thiệp qua lại. Nhưng những tay lão luyện ở đó, lực áp bách khác xa không như người có tên là “Tần Tinh Hồn” lúc này.
Cái này có thể chỉ là may mắn……
May mắn……
May mắn mà thôi……
Gã cố gắng hồi phục quyết tâm, hạ lệnh: “Nổ súng!”
Người vây quanh Tần Tinh Hồn nhận được lệnh, lập tức tập hỏa mục tiêu.
Nhưng, mục tiêu động tác nhanh hơn.
Thân hình thiếu niên như ma quỷ băng qua mưa đạn, vọt đến tay súng bên cạnh gần y nhất, đôi tay mang bao tay màu đen hiện lên trên cổ của người nọ, giống như nhẹ nhàng nặn ở chỗ cổ họng, tay súng liền lặng yên không một tiếng động tê liệt ngã xuống đất.
Đêm tối tựa như vật che chắn tốt nhất, đèn chiếu lờ mờ căn bản không cách nào để cho tay súng xác định rõ phương hướng của Tần Tinh Hồn lúc này.
Tay nổ súng của Trịnh Dịch Huy hơi run.
Gã chỉ thấy được người của mình một người tiếp một người ngã xuống. Bản thân nổ súng, viên đạn bắn ra rơi xuống □ trên tay của mình — những tay súng kia hoàn toàn bị Tần Tinh Hồn xem như nhục thuẫn ngăn cản nòng súng.
Trịnh Dịch Huy lúc này không còn ý nghĩ muốn đem thiếu niên gọi là “Tần Tinh Hồn” đặt ở dưới thân.
Gã chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi người như ma quỷ này.
Có lẽ người này căn bản chính là ác ma –
Ma quỷ có thể cắn nuốt toàn bộ người toàn bộ bang phái của gã……
Trịnh Dịch Huy dùng lý trí còn sót lại, một phen đẩy ra người vẫn áp chế Lăng Thù, đem súng lục của mình đặt tại trên huyệt thái dương của Lăng Thù.
Tay của gã nắm chặt cánh tay Lăng Thù, dường như muốn đem Lăng Thù túm vào trong thịt.
Lăng Thù đau đến ra mồ hôi lạnh không ngừng, huyệt thái dương bị nòng súng hung hăng ngăn chặn, rất khó chịu.
“Dừng tay! Nếu không dừng tay tao liền giết hắn!” Bên tai cậu vang lên tiếng la của Trịnh Dịch Huy.
Tuy trước mắt một màn đêm đen, nhưng Lăng Thù thấy động tác của Tần Tinh Hồn căn bản không dừng lại, ngược lại trong khoảnh khắc Trịnh Dịch Huy cưỡng ép chính mình, lại có hai tay súng ngã trên mặt đất.
Trịnh Dịch Huy lại rống lên một tiếng, thần kinh kích động.
“Tần Tinh Hồn!!! Tao muốn bắn chết hắn, tao muốn bắn chết hắn!”
Lăng Thù bên tai nghe được âm thanh Trịnh Dịch Huy bóp cò.
Cậu nhắm mắt lại.
Lúc thấy Trịnh Dịch Huy cử người đột nhập vào nhà bắt cóc, nội tâm của cậu sợ hãi không liệu.
Khi thấy Tần Tinh Hồn đơn thương độc mã đi vào bãi phế liệu, nội tâm của cậu là kinh hỉ lo lắng.
Lúc thấy Tần Tinh Hồn cùng Trịnh Dịch Huy ra tay giết người, nội tâm của cậu là kinh hoàng rối loạn.
Nhưng lúc này, lòng hoảng sợ của cậu đã từ từ hồi phục lại.
Cậu như thể nghe được khóa cò súng quả nhiên nhẹ vang lên.
Sau đó……
“Bùm!”
Bên tai truyền đến tiếng súng to lớn, chấn động phát điếc tai.
Trong đầu cậu mơ mơ hồ hồ vang lên một hồi, mới cảm thấy bên người an tĩnh lại.
Sau đó cậu rơi vào một vòng tay quen thuộc.
“Không có việc gì rồi.” giọng nói quen thuộc vang lên.
Cậu đột nhiên mở mắt ra.
Tầm mắt hãy còn mơ hồ, nhưng cậu lập tức liền nhìn thấy Trịnh Dịch Huy chết con mắt mở to.
Tay Trịnh Dịch Huy còn túm chặt quần áo Lăng Thù, người cũng đã ngã trên mặt đất. Mà tay Trịnh Dịch Huy trước cầm súng lại uốn cong kỳ lạ, nhắm ngay huyệt Thái Dương của bản thân. Trên huyệt Thái Dương nổ bung một lỗ lớn, máu đỏ cùng óc chen lấn từ trong miệng lỗ chảy ra ngoài.
Tầm mắt Lăng Thù dại ra dừng lại tại nơi óc huyết tương một lúc lâu.
Trong dạ dày có gì đó đang cuồn cuộn, Lăng Thù cố gắng đè ép cảm giác buồn nôn, lần nữa nhắm mắt lại.
Người bên cạnh đẩy tay Trịnh Dịch Huy cứng đờ nắm Lăng Thù ra, đưa cậu xê dịch sang một bên, sau đó cởi bỏ sợi dây trói trên người Lăng Thù, từ từ cởi bỏ băng dính dán ngoài miệng Lăng Thù.
“Không có việc gì rồi.” Người nọ vừa nhẹ nhàng đặt nụ hôn trên mặt Lăng Thù.
Lăng Thù lần nữa mở mắt, liền thấy Tần Tinh Hồn sạch sẽ hướng về phía cậu cười.
Nụ cười kia cùng tử trạng của Trịnh Dịch Huy lại luân phiên cùng một chỗ.
Lăng Thù mở miệng, một hồi lâu mới tìm được thanh âm của mình.
“Tinh Hồn, anh có phải giết người rồi không?”
“Ân.” Tần Tinh Hồn lên tiếng.
“Đừng nghĩ nữa, chúng ta về nhà.” Sau đó cậu lại nói thêm một câu.
Lăng Thù yên lặng tùy Tần Tinh Hồn dìu, ánh mắt của cậu đã rơi vào những thi thể người trên mặt đất kia.
Có mấy tay súng bị Tần Tinh Hồn bóp nát cổ họng, trong nhất thời vẫn chưa chết hẳn, máu tươi ùng ục từ bên miệng bắn ra, con người thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai người đi qua.
Trong con ngươi có không cam lòng, có căm hận, có thù hằn……
Lăng Thù rùng mình một cái.
“Đừng nhìn.” thanh âm Tần Tinh Hồn lại truyền đến.
“Những người này đã chết rồi sao?”
“Qua chút thời gian nữa, sẽ chết hẳn.”
“……” Lăng Thù nhíu nhíu mày.
Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Lăng Thù, Tần Tinh Hồn chậm rãi nói.
“Bọn họ đều là xuất thân hỗn tạp, trên tay không biết kéo bao nhiêu mạng người…… Chết dưới súng trên tay anh hay người khác, chẳng qua là chuyện sớm muộn.”
“……” Lăng Thù nhàn nhạt nhìn Tần Tinh Hồn một cái, không nói thêm gì nữa.
Ánh sáng trong mắt phượng của Tần Tinh Hồn chuyển sang kỳ lạ, chứa mũi nhọn không dấu diếm.
Hai người dọc đường không nói gì.
Sau khi về đến nhà, Tần Tinh Hồn thu dọn gian phòng lộn xộn một tý, sau đó lấy ra một hộp thuốc nhỏ, chuẩn bị chút ít rượu cồn, thoa vết bầm tím trên mặt Lăng Thù.
Lăng Thù yên lặng cúi đầu, mặc cho Tần Tinh Hồn động tay động chân trên người mình.
Tần Tinh Hồn xử lý xong miệng vết thương của Lăng Thù, xoay người lại bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày mai là thời gian tổ phim [SOUL] bắt đầu làm việc, y và Lăng Thù đều phải bay đi E thị.
Lăng Thù không biết gì nhìn Tần Tinh Hồn thu dọn quần áo, cuối cùng thấy Tần Tinh Hồn cầm hai hộp nhỏ tinh xảo, để vào vali hành lý.
Cậu nhận ra hai hộp nhỏ này.
Trong hộp đặt “Tín vật đính ước” lúc trước Tần Tinh Hồn cười khúc khích nói muốn tặng cho cậu.
Cậu chậm rãi dời ánh mắt.
Lăng Thù cùng Tần Tinh Hồn buổi sáng chuẩn bị tốt mọi thứ, cùng với Tiểu Bao tụ họp đến sân bay.
Trước khi lên máy bay, Lăng Thù đặc biệt mua tờ báo ngày đó, tỉ mỉ xem một hồi, cuối cùng trong góc tìm ra một mục đưa tin về cuộc ẩu đả nhiều người tử vong ở bãi thu mua phế liệu tư nhân Cừ Sơn.
Cậu lại tinh tế xem nội dung bài báo, lúc này mới chậm rãi yên lòng.
Tần Tinh Hồn nhìn bài báo một cái, lập tức vẻ mặt phấn chấn, vui vẻ cầm tay Lăng Thù: “Bà xã, em là đang quan tâm ông xã sao?”
“……” Lăng Thù trực tiếp đem tờ báo vứt qua một bên.
Trịnh Dịch Huy là nhân tài kiệt xuất trong giới xã hội đen A thị, làm cho cục cảnh sát đau đầu không thôi. Hôm nay gã bị Tần Tinh Hồn đen ăn đen tận diệt rồi, đám người cục cảnh sát kia phỏng chừng là mỗi người vỗ tay tỏ vẻ vui mừng.
Chẳng qua Lăng Thù tuy hiểu rõ nguyên tắc trong đó, nhưng vẫn là nghĩ mà sợ không thôi.
“Từ nay về sau đừng giết người nữa.” Lăng Thù nhỏ giọng nói bên tai Tần Tinh Hồn.
Trên mặt Tần Tinh Hồn tràn đầy ý cười.
“Được a, nhưng bà xã cũng phải đáp ứng anh một điều kiện.”
Lại là điều kiện……
Lăng Thù nhíu mày, nhưng vẫn là hỏi theo.
“Điều kiện gì?”
“Bà xã, nếu em cùng anh bỏ trốn, anh dám chắc từ nay về sau sẽ không động thủ.”
“Bỏ trốn? Sao bỏ trốn thế?”
“Em cứ nói đi?” Tần Tinh Hồn nhướn mi mỉm cười.
“Em và anh đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy!” Lăng Thù thấy bộ dáng ngả ngớn của Tần Tinh Hồn, không khỏi nhíu mày.
“Anh cũng rất nghiêm chỉnh a, anh đâu có không nghiên chỉnh.” nụ cười của Tần Tinh Hồn lại lập tức sụp đổ, biến thành bộ dáng tủi thân: “Em đừng lăn lộn giới giải trí nữa, cùng anh cao bay xa chạy bay, được không?”
“Em còn đang quay phim!” Lăng Thù nhấn mạnh một tiếng.
“Quay xong một bộ còn phải đóng tiếp một bộ, khi nào thì mới đến cuối a!” Tần Tinh Hồn nhỏ giọng lầm bầm.
Lăng Thù tức giận trừng mắt nhìn Tần Tinh Hồn một cái.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm tán tỉnh cãi nhau, Lăng Thù một lần nữa trở về tổ phim bắt đầu quay [SOUL].
Lăng Thù diễn chính là vai SOUL trong phim ảnh, tuy SOUL nhân vật thật đang ở tổ phim lẳng lặng bên cạnh săn sóc cậu, nhưng Lăng Thù vận cảm nhận được áp lực.
Cảm giác năm trước diễn cùng cảm giác năm sau hoàn toàn không giống.
Trong năm trước, cậu cho rằng SOUL kỳ thật chính là Tần Tinh Hồn, một nhân vật hiện thực cười cười nói nói, đến biểu hiện trong nhiệm vụ sát thủ phải cực kỳ hoàn mỹ, cực kỳ lợi hại.
Mà năm sau, sau khi đã trải qua chuyện của Trịnh Dịch Huy, mỗi lần chỉ cần cậu cầm những khẩu súng trong đạo cụ điện ảnh, cậu liền nhớ đến lỗ to trên sọ não Trịnh Dịch Huy cùng những ánh mắt thù hằn kia.
Trong đầu, chỉ có một đêm máu tươi kia, óc, khuôn mặt người sắp chết, cơ thể co giật. Sau đó những gốc rễ này khắc sâu trong đầu cùng ấn tượng âm u của buổi tối ma quỷ từ từ chồng chất lên nhau, biến thành một bộ xương khô máu, muốn cắn nuốt sạch cả người cậu.
Lăng Thù diễn một ngày, NG vô số lần, rốt cục bị Lý Hạo Tân gọi vào giáo huấn một trận.
Lăng Thù cảm thấy vô cùng buồn bực, lúc nghe lời giáo huấn còn thoáng thấy Ngô Tân Tân đang trái phải vây bắt Tần Tinh Hồn đi cách đó không xa.
Vì vậy tâm tình của cậu càng thêm buồn bực.
Cũng may thời điểm buổi tối, Tần Tinh Hồn giải thích với Lăng Thù quan hệ giữa Ngô Tân Tân và y, cậu mới bắt đầu cởi mở một chút.
Ngày quay thứ hai, tinh thần Lăng Thù hăng hái mười phần, cuối cùng đem phần NG một ngày trước hầm hết.
Lúc nghỉ ngơi ở studio, thư ký trường quay kéo Lăng Thù qua một bên.
“00, hình như có người tới thăm anh.”
“Ai?” Lăng Thù ánh mắt nhìn chăm chú trên người Tần Tinh Hồn. Người nọ bị Ngô Tân Tân quấn lấy thoát thân không được, vẻ mặt bất đắc dĩ. Cậu không nhịn được buồn cười trong đáy lòng.
“Bọn họ nói là bạn của anh.”
“Bạn?” Lăng Thù càng thêm buồn bực, cẩn thận nhớ lại, bạn của cậu có thể dùng ngón tay đếm.
“Anh có muốn qua nhìn thử hay không? Đang ở bên kia đó……” thư ký trường quay chỉ chỉ phương hướng, cách studio cũng không xa.
“Ân.” Lăng Thù nhẹ gật đầu, có chút tò mò đi qua.