Cậu cầm giải thưởng kim tượng, ở trên sân khấu nói xong cảm tưởng nhận giải đã sớm chuẩn bị tốt, đồng thời theo sắp xếp của lễ trao giải, trình diễn ca khúc [Vô Song].
Sau khi đi đến hậu trường, cậu vẫn cảm giác mình đang như lọt vào trong sương mù, nhưng trong đầu lại có một ý nghĩ mãnh liệt.
Tần Tinh Hồn nhất định đang ở dưới sân khấu chờ cậu.
Cậu tăng nhanh bước chân, muốn nhanh lên một chút đến bên cạnh Tần Tinh Hồn.
“Ngài Lăng.” Có người bất thình lình ngăn cản đường đi của cậu.
Lăng Thù dừng chân lại.
“Ngài Lăng, có thể nhân cơ hội nói chuyện một chút không?” người ngăn cậu lại nói.
Lăng Thù nhíu nhíu mày.
Người đó lấy ra một tờ giấy chứng nhận từ trong lòng ngực.
“Cảnh sát, mời ngài Lăng hợp tác.”
Lăng Thù nhìn kỹ giấy chứng nhận của đối phương, huy hiệu tiêu biểu của “Interpol” đập vào mắt.
Đáy lòng cậu trầm xuống.
Cảnh sát dẫn Lăng Thù đi vào một gian phòng ở hậu trường.
Gian phòng là phòng hóa trang tạm thời không dùng tới, bên trong đứng sáu người, đang mặc thường phục. Giữa gian phòng còn đặt một cái ghế dựa, một người ngồi trên ghế, ước chừng khoảng năm mươi, má cao mũi thẳng, diện mạo người da trắng, con mắt màu nâu nhạt ngay tại khoảng khắc Lăng Thù vào cửa bắt đầu đánh giá trên người cậu.
Cửa phía sau được một người đứng bên cạnh đóng lại.
Lăng Thù lặng lẽ không lên tiếng nhìn chằm chằm người trên ghế.
“Tôi là cảnh ty Ross thuộc Interpol.” người trên ghế mở miệng.
“Tôi không cho rằng bản thân phạm tội gì.” Lăng Thù nói thẳng.
“Ngài Lăng đương nhiên không phạm tội, chúng tôi chỉ là muốn cậu cung cấp một ít tin tức.” Ross nói.
“Tin tức gì chứ?” Lăng Thù nhướn mi. Xem ra không phải thẩm vấn phạm nhân, cậu kéo cái ghế dựa Ross thản nhiên ngồi xuống đối diện Ross.
“Chúng tôi nghi ngờ người bên cạnh cậu là biệt hiệu ‘SOUL’.”
Lăng Thù trong lòng cả kinh, nhưng biểu hiện vẫn là trầm tĩnh như nước: “Người bên cạnh tôi?”
Một nữ cảnh sát sau lưng Ross đưa cho Lăng Thù một phần tư liệu, Lăng Thù từ từ lật ra.
“Hắn hiện tại tên gọi ‘Tần Tinh Hồn’, bây giờ quan hệ là người ở chung với cậu.” Ross giải thích nói.
Lăng Thù mở tư liệu, chỉ thấy ảnh Tần Tinh Hồn bừng bừng lọt vào trong tầm mắt.
“Tôi cũng không biết anh ta là biệt hiệu ‘SOUL’ gì đó.” Lăng Thù đem tư liệu đặt ở trên bàn trang điểm, như không có việc gì nói.
“Nhưng cậu lại tiếp nhận bộ phim điện ảnh tên [SOUL].” ánh mắt Ross đột nhiên trở nên sắc bén.
“Đúng a, tôi đối với kịch bản điện ảnh kia cảm thấy rất thích thú, cho nên mới tiếp nhận.” Lăng Thù trực tiếp thừa nhận: “Trong phim ảnh, SOUL chính là người hơn hai mươi tuổi rồi, Tinh Hồn chẳng qua là một đứa trẻ.”
“Cậu cho rằng hắn là một đứa trẻ sao?” Ross cười khẽ một tiếng, kèm thêm những nếp nhăn trên trán cũng chen chúc xuất hiện: “Hắn xuất đạo hơn năm mươi năm, tôi cùng hắn tiếp xúc gần ba mươi năm, thủ pháp giết người của hắn chưa từng thay đổi. Tôi cũng không tin cách nói SOUL là sát thủ thế gia.”
Lăng Thù nhún vai, một bộ không sao cả.
“Ngài Lăng, theo tôi được biết, hai em trai của cậu Phương Đới, Phương Đổng cũng là chết ở trên tay SOUL.”
“Em trai của tôi?” Lăng Thù khẽ nhíu mày.
“Cậu không phải không biết Hắc Lang biến mất trong vòng một đêm, lý do sau đó Phương Lập Lang tẩy trắng Hắc Lang xây dựng tập đoàn Phương Thị a.” Ross có chút buồn cười nhìn Lăng Thù.
“……” Lăng Thù xác thực không biết.
Cậu chỉ biết là lúc đó cậu và Tần Tinh Hồn lần đầu tiên gặp mặt.
Mà chi phí cho lần đầu tiên gặp mặt chính là 5000 đồng tiền rượu……
Hiện tại nhớ tới vẫn còn cảm giác rất đau lòng.
Lăng Thù cảm thấy gân xanh trên đầu từng chút từng chút đập loạn.
Đúng rồi! Người nào đó còn nói cậu và y lần đầu tiên gặp mặt là dịch dung ……
Lăng Thù khóe miệng co rút, đột nhiên cười nói: “Cảnh ty Ross, Phương Đới, Phương Đổng chết ở trên tay SOUL là chuyện cảnh sát các người muốn điều tra, cái đó và tôi, còn có Tinh Hồn hẳn là chưa từng liên quan gì a.”
Cậu còn nhớ rõ lời lúc trước Đỗ Huệ Lương nói ở trong nhà hàng.
Cảnh sát hẳn là không có nhược điểm của tên sát thủ kia.
“Chúng tôi không chụp được diện mạo thật của SOUL, nhưng……” Ross tạm ngừng: “Căn cứ điều tra của chúng tôi, Ngài Lăng đoạn thời gian trước cậu ở trong nhà Tần Tinh Hồn dưỡng thương, trong lúc dưỡng thương đã bị một tội phạm truy nã tập kích. Tội phạm truy nã kia bị cảnh sát bắt được, đã được chúng tôi xác nhận, hắn là ‘Độc nhãn’ bị Interpol phát lệnh truy nã màu đỏ.”
“‘Độc nhãn’ coi như là sát thủ số một khu vực Châu Á, có thể đơn giản bắt được hắn giao cho người của cảnh sát, chắc hẳn cũng không đơn giản.” Ross mỉm cười: “Theo lời khai của ‘Độc nhãn’, thân thủ của người bắt hắn giao cho cảnh sát rất giống SOUL, hắn còn nói bọn họ trước kia là người trong cùng nghề đã từng giao thủ, quen thuộc thủ pháp của SOUL.”
Lăng Thù lại cười nói: “Độc nhãn rơi vào trong tay các người, khẳng định không sống dễ chịu, tâm lý có thể kéo thì kéo thêm một người xuống nước, cảnh ty Ross chắc hẳn rõ ràng hơn tôi. Hơn nữa, Tinh Hồn chỉ là bạn của tôi, căn bản không phải sát thủ SOUL gì.” Cậu nói xong, cũng không đợi Ross nói tiếp, đứng dậy bước đi.
Ross cũng không ngăn cản cậu, chỉ là mở miệng nhắc nhở: “Mục đích của chúng tôi lần này chính là đến tìm kiếm chứng cứ Tần Tinh Hồn là SOUL. Ngài Lăng, chúng ta còn có thể gặp lại.”
Lăng Thù một khắc cũng không dừng lại, trực tiếp mở cửa rời đi.
Trong đầu toát ra biểu tình hớn hở của Tần Tinh Hồn.
“Tôi là sát thủ.”
“Đẳng cấp thế giới.”
“Kỹ thuật hạng nhất.”
……
Lăng Thù không kềm được bước nhanh bước chân hơn, chỉ muốn nhanh đến bên người Tần Tinh Hồn để hỏi rõ ràng.
Hỏi y có phải chính là sát thủ kia không.
Hỏi y tại sao phải giết chết Phương Đới, Phương Đổng.
Hỏi y tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
……
Tần Tinh Hồn thấy Lăng Thù vẻ mặt mù mờ đi đến bên cạnh mình, không khỏi nhướn mi.
Lăng Thù ngồi xuống khán phòng, chậm rãi nhìn về phía Tần Tinh Hồn, cuối cùng nhịn không được đưa tay nắm tay Tần Tinh Hồn.
Tần Tinh Hồn cảm nhận độ ấm truyền đến trên tay Lăng Thù, vô cùng sung sướng, thấp giọng nói.
“Thù Thù.”
“Ân?” Lăng Thù có chút không liệu.
“Em không sợ bị truyền thông chụp được sao?”
“Chụp được cái gì?” Lăng Thù buồn bực.
“……” Tần Tinh Hồn lén lút vạch ra một ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Lăng Thù.
Lăng Thù lập tức rút tay về, lỗ tai hơi đỏ lên.
“Thù Thù.” Tần Tinh Hồn thanh âm tuy thấp, nhưng không biết có phải Lăng Thù hiện tại đặc biệt nhạy cảm hay không lại chợt nghe đối phương gọi mình.
“……”
“Lỗ tai của em đỏ.”
“……” Lỗ tai đỏ có gì kỳ lạ lắm sao.
“khiến anh thật muốn cắn một ngụm.”
“……” Lăng Thù nghiến răng lấy tay khuỷu tay thúc mạnh Tần Tinh Hồn.
“A!” Tần Tinh Hồn kêu rên một tiếng.
“Đang bên ngoài đấy, ngoan ngoãn chút.” Lăng Thù trầm giọng.
“Bà xã, anh đau quá.” Tần Tinh Hồn thanh âm có chút oan ức.
“……” Lăng Thù nhịn xuống không xoay người nhìn mặt y.
“Bà xã, anh thật sự rất đau.”
“……” Lăng Thù tiếp tục nhẫn.
“Hí –” Tần Tinh Hồn thở hốc vì kinh ngạc.
“……” Lăng Thù cau mày nhìn y một cái, thấy y chau mày, đáng thương hề hề nhìn mình.
“Bà xã.”
“…… anh không sao chớ.” Lăng Thù nhịn không được mở miệng.
“Ông xã chỉ muốn bà xã xoa xoa giúp anh.”
“……”
Sau lễ trao giải, Lăng Thù tiếp nhận vài phóng viên phỏng vấn, cùng Tần Tinh Hồn về tới nhà.
Tần Tinh Hồn rất là siêng năng chạy qua giúp cậu thoát lễ phục mặc hôm nay, đem y phục hoa lệ bỏ vào máy giặt quần áo quay một hồi.
“Quần áo kia rất mắc.” Lăng Thù không nhịn được nói
“Nếu em thích, anh lại mua cho em một bộ.” Tần Tinh Hồn rất là hào phóng.
“……”
“Anh cũng không muốn cuộc sống riêng tư của hai chúng ta đều bị người ta nghe lén nha.” Quay quần áo xong, thấy máy nghe lén nho nhỏ biến thành mảnh nhỏ, Tần Tinh Hồn lúc này mới đi đến phòng bếp, thay Lăng Thù rót ly sữa.
“Anh cũng biết rồi?” Lăng Thù cả kinh.
“Biết cái gì?” Tần Tinh Hồn tâm tình rất là tốt chờ Lăng Thù tự mình khai báo.
“Hôm nay có mấy cảnh sát đặc biệt tìm đến em.” Lăng Thù nhận sữa Tần Tinh Hồn pha: “Bọn họ nói anh là SOUL.”
“Vậy em cảm thấy thế nào?” Tần Tinh Hồn ngồi vào ghế sa lon, ôm lấy viên thịt tròn màu trắng đang cuộn trên ghế sa lon.
“Anh chính là SOUL.” Lăng Thù bình tĩnh nói ra ý nghĩ của bản thân.
“……” Tần Tinh Hồn nhướn mày, bắt đầu cho con thỏ ăn thịt quả.
“Lý do anh tiếp cận em là gì?” Lăng Thù nhịn không được mở miệng nói.
“Tìm em làm vợ a.” Tần Tinh Hồn cười cười.
“……” Lăng Thù cảm giác mình không nên uổng công vô ích.
“Em không tin sao?” Tần Tinh Hồn khóe miệng cong lên, ngừng động tác trên tay.
“Vậy tại sao anh muốn giết Phương Đới, Phương Đổng?”
“Có người mướn giết người, anh đương nhiên muốn kiếm chút tiền tiêu a.” Tần Tinh Hồn cảm thấy hơi buồn cười.
Lăng Thù đang cầm ly sữa im lặng không nói.
Tần Tinh Hồn cười hì hì sáp tới.
“Bà xã……”
“Ân?”
“Em đây là sợ ông xã bị người ta bắt được sao?”
“……” Lăng Thù trừng mắt nhìn Tần Tinh Hồn.
Cậu xác thực là lo lắng người này.
Chỉ là không nghĩ tới y cư nhiên thật sự thừa nhận thân phận của mình.
Nhưng sau khi Tinh Hồn thừa nhận thân phận, cậu cảm giác mình càng thêm lo lắng.
Tâm lắc lư lay động, tìm không được liên quan.
Tần Tinh Hồn nhìn Lăng Thù không chớp mắt, cười hỏi: “vậy bà xã có từng suy nghĩ cùng ông xã cùng nhau quy ẩn sơn lâm, làm một đôi nhàn vân dã hạc (mây thảnh thơi nhàn rỗi, hạc hoang dã tự do) hay không?”
Lăng Thù giật mình, sau đó nhíu nhíu mày.
“Em đã nhận bộ phim điện ảnh của Đỗ Huệ Lương rồi.”
“Từ chối.”
“Nhưng em muốn đóng.”
“……” Tần Tinh Hồn bĩu môi.
“Trước đây chỉ là hiếu kỳ, hiện tại em có ham muốn, rất muốn đóng.”
“…… Vậy thì đóng đi a.” Tần Tinh Hồn kề sát vào mặt Lăng Thù, nhẹ mổ xuống. Hôn trộm thành công!
“Bộ phim kia là kể về anh a.” Lăng Thù đối người nào đó tập kích bất ngờ hoàn toàn không có cảm giác.
“Ân, đóng tốt vào, đến lúc đó anh sẽ hết lòng thưởng thức.” Tần Tinh Hồn cười híp mắt, lại nhịn không được trộm hôn một cái.
“……” Lăng Thù đẩy đầu Tần Tinh Hồn ra.